CHƯƠNG 15: LẠI MẮC LỪA RỒI
Thân hình anh cao lớn, cao hơn tôi rất nhiều, tôi muốn nhìn anh, cần phải hơi ngẩng đầu lên.
Sự ôn nhu khi nói cười với bé con lúc nãy đã biến mất rồi, lại hồi phục về vẻ lạnh lẽo.
“Bác sĩ nói, thằng bé căn bản không có bệnh nặng…”
“Chẩn đoán sai.” Tôi còn chưa nói xong, anh đã cắt ngang lời tôi, ba chữ này giống như là thẩm phán đưa ra phán quyết, hoàn toàn xác định tính chất của vấn đề.
Khẩu khí không cho người ta nghi ngờ này của anh càng khiến tôi bốc hoả lần nữa. Thái độ của anh chính là, anh nói cái gì thì chính là cái đó, còn về thị phi trắng đen, đều không quan trọng.
“Thằng bé nhập viện lâu như vậy, kiểm tra đến mấy lần, chẩn đoán có thể sai mãi sao? Người của bệnh viện cũng nói rồi, chính là do anh một tay thao túng. Tôi thật sự không hiểu, tại sao anh lại phải làm như vậy?”
Cảm xúc tôi kích động, nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh: “Chỉ là chẩn đoán sai. Đã qua rồi, thằng bé không sao chính là tốt nhất, bây giờ chúng ta đi kết hôn đi.”
Tôi thật sự sắp bị anh làm tức điên lên rồi, hành vi của bên bệnh viện, suýt chút nữa đã ép tôi điên, khiến tôi sống không bằng chết. Nhưng anh lại qua loa hời hợt mà đưa ra kết luận là chẩn đoán sai đơn giản như vậy thôi? Hơn nữa còn muốn kết hôn với tôi?
“Anh Hoa, tôi biết thế lực của anh rất lớn, anh có thể khiến tất cả mọi người diễn theo tình tiết trong kịch bản mà anh muốn. Nhưng tôi không chơi với anh nữa. Cảm ơn sự giúp đỡ của anh đối với tôi và con, tuy tất cả những thứ này đều là do anh sắp đặt. Bây giờ tôi đã biết chân tướng rồi, anh tự mình từ từ chơi đi.”
Nói xong tôi đi về phía xe của Tưởng Thần Long, chuẩn bị đòi con về.
Nhưng anh lại chặn trước người tôi: “Được, không kết hôn cũng được, vậy cô chụp chung một tấm ảnh với tôi, gạt người nhà tôi một chút chắc cũng được đúng không? Tôi đã liên hệ với trường mẫu giáo song ngữ tốt nhất thành phố Sài này, ngày mai nhập học, tôi đã nói với thằng bé rồi, chắc cô không muốn nó thất vọng chứ?”
Tôi nghi ngờ mà nhìn anh, lo lắng anh lại giở âm mưu gì đó.
Nhưng anh không nói không rằng mà kéo tôi đi, lên xe xong, đến một tiệm chụp ảnh.
Nhiếp ảnh gia chụp ảnh cho bé con trước, sau đó Hoa Tử Việt bảo tôi đưa túi cho anh giữ, bảo nhân viên đưa tôi đi thay quần áo.
Sau đó tôi và anh còn có thằng bé chụp chung một tấm ảnh, tôi lại chụp riêng với anh vài tấm nữa.
Nhìn nụ cười rạng rỡ của Tiểu Phong trên tấm ảnh chụp chung của cả ba người, trong lòng tôi có hơi dao động, có phải là nên bỏ qua những lừa dối và thao túng đó mà kết hôn với Hoa Tử Việt, cho thằng bé một gia đình mà nó muốn không?
Sau khi chụp ảnh xong, Hoa Tử Việt hỏi tôi muốn đi đâu. Tôi nói thằng bé bây giờ không sao nữa rồi, tôi muốn đi làm.
Hoa Tử Việt nói được, bảo Tưởng Thần Long đưa tôi về đơn vị trước, sau đó đưa đứa nhỏ trở về biệt thự.
Tôi xuống xe ở cửa trung tâm thương mại, Tiểu Phong vẫy bàn tay nhỏ với tôi, nói mẹ ơi mẹ đi làm cho tốt, con ở nhà đợi mẹ, sau đó chúng ta và chú Hoa cùng đi ăn cơm.
Tôi muốn nhắc nhở thằng bé, ngôi nhà sang trọng mà thằng bé đang ở bây giờ là của Hoa Tử Việt, không phải nhà của thằng bé.
Nhưng tôi không thể nói ra, tôi không muốn làm bé con thất vọng.
Tôi vừa bước vào trung tâm thương mại, có đồng nghiệp lập tức phát hiện ra tôi, thái độ vô cùng nhiệt tình, tranh giành đến chào hỏi với tôi.
Giám đốc lon ton chạy tới, vẻ mặt căng thẳng: “Cô về rồi à? Tôi và cô đi xem xét xung quanh đi? Có chỗ nào không ổn, mong cô nhất định phải đề xuất ra.”
Ý của ông ta là, hình như tôi không đến làm việc, mà có vẻ như tôi đến để thị sát công việc.
Tôi nói với giám đốc, chuyện của con tôi đã được xử lý rồi, từ hôm nay trở đi sẽ bắt đầu làm việc bình thường.
“Được được được, cô không cần phải đứng quầy nữa, cô ở văn phòng, chịu trách nhiệm chỉ đạo công việc của chúng tôi là được rồi.” Giám đốc nói.
Tôi nói tôi vốn là một nhân viên bán hàng, nếu tôi không đứng ở quầy, tôi còn đi làm gì nữa? Ông không cho tôi đứng quầy, là không muốn tôi làm ở đây nữa sao?
Giám đốc càng thêm căng thẳng, vẻ mặt đau khổ nói: “Tiểu Đào, đừng làm tôi khó xử nữa, nếu tôi để cô đứng ở quầy, Tổng giám đốc Hoa sẽ cho tôi đứng đường đó. Nể mặt là đồng nghiệp của nhau, cô tha cho tôi đi. Trên tôi có ba mẹ già dưới có còn nhỏ phải nuôi, cô không thể để tôi thất nghiệp a.”
Tôi biết ông ta kiêng dè Hoa Tử Việt. Tôi cũng không biết Hoa Tử Việt chỉ thị người khác nói với ông ta những gì, làm những gì, nếu ông ta đã nói như vậy rồi, tôi cũng không tiện đòi đứng quầy nữa. Con người Hoa Tử Việt đó hành sự ngang ngược, nói không chừng anh ta sẽ thật sự cho giám đốc đứng đường mất, tôi cũng không thể liên luỵ người ta.
Tôi nói vậy tôi không đứng quầy cũng được, ông phải sắp xếp công việc cho tôi làm.
Giám đốc lúc này mới thở phào, lau lau mồ hôi trên trán, nói sau này tôi giúp ông ta quản lý trung tâm thương mại là được rồi, nghĩ nghĩ thấy không đúng, lại đổi giọng, là ông ta giúp tôi quản lý trung tâm thương mại.
Cũng may tôi cũng quen thuộc với trung tâm thương mai, cũng thực sự có rất nhiều công việc tôi có thể làm. Khi chuẩn bị tan sở, Tưởng Thần Long đến trung tâm thương mại, là đến đón tôi.
Trong ánh mắt hâm mộ của các đồng nghiệp, tôi lên chiếc Audi của Tưởng Thần Long, trong lòng có một loại tư vị không nói thành lời.
Tôi không phải là loại người có lòng hư vinh nặng nề, nhưng cảm giác vượt trội và an toàn mà Hoa Tử Việt mang lại cho tôi là có thật. Vì quá khứ quá khổ cực, sự thay đổi bây giờ khiến tôi không thể không động lòng. Dù sao tôi cũng là một phàm nhân bình thường ăn khói bếp nhân gian, chung quay cũng không tránh khỏi tục niệm hồng trần.
Tưởng Thần Long đưa tôi đến nhà hàng dành cho trẻ em tốt nhất ở thành phố Sài. Khi tôi đi vào, nhìn thấy Hoa Tử Việt đang chơi với bé con trong khu vui chơi.
Tiểu Phong mặc một bộ đồ vest nhỏ gọn gàng, giống như một hoàng tử nhỏ cao quý, chơi vui vẻ cực kỳ. Tôi quan sát kỹ một lúc, phát hiện giữa lông mày của hai chàng trai đẹp một lớn một nhỏ kia thực sự tồn tại một loại giống nhau.
Tim tôi lại đập mạnh hai lần, có một tia hạnh phúc không chân thực thoáng qua.
Lúc này Hoa Tử Việt nhìn thấy tôi, thu liễm chút nụ cười, dắt đứa nhỏ đi về phía tôi.
“Tôi đã đặt bữa ăn rồi, chúc mừng chúng ta kết hôn.” Anh nhàn nhạt nói.
Tôi nghi hoặc nhìn anh, anh lấy trong túi ra một cuốn sổ đỏ đưa cho tôi giống như là có phép thuật: “Đây là của cô, giữ cho kỹ, sổ hộ khẩu cũng trả lại cho cô. Làm chứng nhận kết hôn vốn là phải cần hai người có mặt, nhưng cô bận công việc, lại cộng thêm lãnh đạo của cục dân chính khá quen với tôi, cho nên phá lệ làm cho tôi.”
Đó là một quyển sổ đăng ký kết hôn chân chính, tôi mở ra, tên của người kết hôn bên trên là Hoa Tử Việt và Đào Mộng Thần.
Tôi quả nhiên lại mắc lừa anh rồi.