CHƯƠNG 21: CỦA TÔI?
Tôi lại trở về ký túc xá công nhân của trung tâm thương mại, chuẩn bị chờ đợi phát tiền lương tháng này rồi lại nghĩ cách ra ngoài thuê một căn phòng nhỏ để sống.
Lúc này quản lý biết được tôi trở về ký túc xá nhân viên của trung tâm thương mại thì rất kinh ngạc, sau đó ông ta nhanh chóng có phản ứng, đặc biệt sắp xếp cho tôi một phòng ký túc xá tốt nhất để một mình tôi ở. Tôi liên tục từ chối, quản lý vẫn cứ luôn kiên trì, tôi cũng chỉ đành ở lại.
Giống như là cuộc sống đã khôi phục lại bộ dạng của trước kia, khác biệt chính là công việc ở trung tâm thương mại của tôi dễ dàng hơn rất nhiều, gần như là một người tự do. Lúc cửa hàng nào thiếu người thì tôi tạm thời đến đó để giúp đỡ, lúc không có quá nhiều chuyện thì tôi sẽ ở trong phòng làm việc để giúp đỡ xử lý vài công việc liên quan đến quản lý.
Sáng ngày hôm đó, một người đồng nghiệp tạm thời có việc, tôi phải giúp đỡ xem cửa hàng. Lúc này có một người đàn ông trung niên mang dây chuyền vàng đi đến, người đàn ông này nồng nặc mùi rượu, hỏi tôi chiếc điện thoại quý nhất của cửa hàng là cái nào.
Chúng tôi rất thường đụng phải loại khách hàng mang theo cái tính khoe khoang, có tiền nhưng không có phẩm vị, khó hầu hạ, đó chính là đặc điểm của nhóm người bọn họ. Tôi kiên nhẫn giới thiệu cho ông ta một chiếc điện thoại có giá trị tương đối cao, lúc mà giới thiệu chức năng cho ông ta, tôi cảm thấy cả người mình càng ngày càng khó chịu, lại cộng thêm việc ông ta đang hút thuốc lá, tôi bỗng nhiên lại buồn nôn muốn ói, nôn khan mà đi vào trong nhà vệ sinh.
Chờ đến lúc tôi nôn xong trở về thì người khách kia đã làm ầm ĩ, nói là tôi xem thường ông ta, vậy mà nhìn thấy ông ta là muốn nôn.
Tôi nhanh chóng giải thích cho ông ta, nói với ông ta rằng tôi thật sự không thoải mái, không phải là tôi cố ý.
Nhưng mà ông ta lại không buông tha, chỉ vào to rồi chửi ầm cả lên: “Con mẹ nó, cô là cái quái gì chứ, dám xem thường ông đây à? Ngay cả cô mà ông đây cũng có thể mua được, cô có tin hay không?”
Tôi nén xuống lửa giận: “Quý khách, mong ông đừng nói lời khiếm nhã.”
“Con mẹ nó, tôi cứ nói chuyện mất lịch sự đấy, cô có thể làm thế nào?” Dây chuyền vàng tiếp tục mắng.
Người đàn ông hèn mọn ở bên cạnh tên dây chuyền vàng xích lại gần tôi: “Đại ca, mẹ kiếp, không bằng trực tiếp chơi cô ta luôn đi…”
Ngọn lửa giận ở trong lòng cổ tôi bỗng nhiên rốt cuộc cũng không thể nào khống chế được, máu xông lên đầu, vung một cái tát.
“Con đàn bà khốn nạn, dám đánh ông đây.”
Tên kia nâng tay lên đánh về phía tôi.
Nhưng một cái tay chợt cản tay của hắn ta lại, tôi quay đầu nhìn qua thấy gương mặt không cảm xúc của Tưởng Thần Long.
Một giây sau, cùi chỏ của Tưởng Thần Long liền nện lên trên mũi của người đàn ông kia, tên dây chuyền vàng nhào tới giúp đồng bọn, Tưởng Thần Long đánh trên đánh dưới, liền đánh cho hai người bọn họ té trên mặt đất.
Lúc mà tôi đang cảm thấy kinh ngạc tại sao Tưởng Thần Long lại xuất hiện ở đây, tôi nhìn thấy quản lý bỗng nhiên chạy chậm đi qua, sau đó tôi nhìn thấy được Hoa Tử Việt với vẻ mặt bình tĩnh như nước cách đó mấy mét.
Anh ta nhìn thấy mắt của tôi nhìn về phía của anh ta, anh ta nhanh chóng di chuyển tầm mắt, cũng không quay đầu lại mà đi về phía phòng làm việc.
Sau khi hai tên dây chuyền vàng bị đánh bại, tôi bị quản lý mang về phòng làm việc.
Hoa Tử Việt lạnh lùng như băng: “Từ lúc nào mà trung tâm thương mại này lại biến thành võ đài?”
Quản lý nhìn tôi một cái, muốn nói là lại thôi, không dám lên tiếng.
“Thân thể của tôi không thoải mái, người khách kia thì mở miệng làm nhục tôi, sau đó tôi liền…”
“Thân thể không thoải mái, tại sao lại còn muốn đi làm?” Hoa Tử Việt lật tài liệu ở trên bàn, cũng không thèm ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh như băng.
Tôi há miệng ra muốn giải thích, chợt cảm thấy rất buồn nôn, tôi nhịn không được mà đưa tay che miệng mình lại, cực kỳ khó chịu.
Thấy tôi không trả lời, rốt cuộc Hoa Tử Việt cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt bén nhọn quét nhìn về phía tôi, sau đó nhìn về phía Tưởng Thần Long: “Dẫn cô ta đến bệnh viện.”
Giọng điệu không cho từ chối, Tưởng Thần Long nhìn tôi, làm một tư thế xin mời.
Tôi che miệng lại kiềm chế cơn buồn nôn, đi theo Tưởng Thần Long ra khỏi trung tâm thương mại rồi leo lên xe của anh ta.
Tưởng Thần Long là một người rất ít nói, lúc sắp đến bệnh viện, anh ta bỗng nhiên thốt ra một câu: “Thật ra thì anh tư rất quan tâm đến cô, trung tâm thương mại này chính là một trong những cơ sở kinh doanh nhỏ của tập đoàn Hoa thị, nếu không phải cô ở đây thì anh tư cũng sẽ không chú ý đến nơi này.”
Tôi không nói gì.
Đi đến cửa bệnh viện, đã có nhân viên của bệnh viện chờ sẵn ở trước cửa, lập tức liền sắp xếp cho đi kiểm tra.
Hơn hai tiếng đồng hồ sau đã có kết quả kiểm tra, bác sĩ mỉm cười nói với tôi: “Chúc mừng cô, phải chú ý đến dinh dưỡng và phải nghỉ ngơi, như thế này sẽ có lợi cho thai nhi khỏe mạnh.”
Đầu của tôi bùm một tiếng, tôi lại mang thai vào lúc này.
Một lần đó ở khách sạn, lúc tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý hoàn toàn, Hoa Tử Việt liền thô bạo muốn tôi. Sau khi nhận được tiền, trong đầu của tôi cũng chỉ suy nghĩ đến chuyện tiền thuốc men cho con mà quên cả uống thuốc ngừa thai, từ thời gian mà tính ra, chắc có lẽ là tai nạn do một lần đó.
Không thể nghi ngờ gì, con là của Hoa Tử Việt, bởi vì trước đó đã từ rất lâu rồi tôi và Ngô Hạo không có bất kỳ hành vi thân mật.
Lúc mà bác sĩ đang dặn dò tôi một số việc, Tưởng Thần Long lại chạy đến một bên gọi điện thoại, sau khi anh ta nói chuyện điện thoại xong thì trở về nói với tôi rằng anh tư dặn dò không cho phép tôi làm việc nữa, bây giờ mình trở về Phong Lâm Biệt Uyển để tĩnh dưỡng không có sự đồng ý của anh ta thì không cho phép tôi đi ra ngoài
Trên đường trở về biệt thự, tinh thần của tôi vẫn luôn trong tình trạng hoảng hốt, tâm trạng cực kỳ phức tạp, nhưng mà vẫn là vui vẻ nhiều hơn. Cho dù là có thể cho Tiểu Phong thêm một người em trai hoặc là em gái, thì đó cũng là chuyện để cho người ta vui mừng.
Lúc sắp đến nơi, Tưởng Thần Long nhận điện thoại, sau đó nói với tôi: “Anh tư nói nếu như sức khỏe của cô vẫn không tốt thì anh ấy muốn để cho cô đến một nơi.”
Tôi nói là tôi không sao cả.
Không biết là tại sao, giờ phút này tôi cực kỳ muốn gặp Hoa Tử Việt.
Tưởng Thần Long đưa tôi đến trung tâm mua sắm lớn nhất ở thành phố Sài, sau đó anh ta liền lái xe rời đi. Tôi đi vào trong, nhìn thấy Hoa Tử Việt đứng ở đó đang không ngừng xem đồng hồ.
Tôi đi về phía anh ta, anh ta không đi về phía tôi.
Tôi đứng ở trước mặt của anh ta, lần đầu tiên tôi thật sự cảm thấy rằng tôi và anh ta có một mối quan hệ nào đó ổn định, loại cảm giác này xuất phát từ đứa bé ở trong bụng.
Ánh mắt của anh ta nhìn về phía bụng của tôi, tôi biết là anh ta đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà cũng mới mang thai thôi, làm sao có thể nhìn ra được cái gì
“Là của tôi?”
Lúc mà anh ta hỏi câu này, tôi vậy mà lại cảm thấy ánh mắt của anh ta hơi lo lắng, anh ta đang lo lắng tôi nói không phải đó à?
Tôi gật đầu chắc nịch.
Sau đó, bỗng nhiên anh ta dang hai tay ra ôm tôi vào lòng, trong ấn tượng của tôi, đây là lần đầu tiên mà anh tay chân chân chính chính chủ động ôm tôi.
Thả lỏng cái ôm, anh tay nhẹ nhàng đỡ lấy eo của tôi, cẩn thận che chở cho tôi rồi đi lên lầu bốn của trung tâm mua sắm.
Đây là khu vực bán sản phẩm dành cho bà bầu và em bé, đầu tiên là mua mấy bộ quần áo bà bầu cho tôi, sau đó còn mua rất nhiều vật dụng dành cho trẻ em, sự chuẩn bị này cũng quá sớm rồi đó.
Sau khi thanh toán lần cuối cùng kết thúc thì chuẩn bị trở về nhà.
Một tay của Hoa Tử Việt xách mấy túi mua sắm, một cái tay khác thì cẩn thận ôm lấy eo của tôi, dùng thân thể của anh ta tạo thành một vòng bảo hộ, che chở cơ thể của tôi nằm trong phạm vi an toàn.
Lúc mà thang cuốn đi xuống lầu hai, tôi đột nhiên cảm giác được Hoa Tử Việt có chút khác thường, ánh mắt của anh ta đang nhìn chằm chằm về phía một cái thang cuốn khác đang đi lên đối diện ở phía chúng tôi.
Tôi có thể cảm giác được cánh tay của anh ta đang vòng qua eo của tôi lại đang run rẩy.
Thuận theo ánh mắt của anh ta mà nhìn sang, tôi thấy được một cô gái mặc một chiếc váy trắng, lần đầu tiên nhìn thấy mà đã cảm thấy quen mắt rồi.
Cô gái này cực kỳ xinh đẹp, đầu cúi thấp nhìn điện thoại di động của mình, nhưng bởi vì chúng tôi đi từ phía trên xuống, cho nên có thể nhìn thấy rõ ràng được mặt mũi của cô ta, đặc biệt là nốt ruồi ở lông mày bên trái rất rõ ràng.
Trong chốc lát, tôi liền nhớ lại cô gái bên cạnh cây đàn piano trong khung ảnh trên tầng ba cũng có bộ dạng như thế này, có một nốt ruồi trên lông mày bên trái, tôi cũng lập tức hiểu được nguyên nhân mà Hoa Tử Việt sửng sờ.
Cô gái tiếp tục đi lên cao, chúng tôi tiếp tục đi xuống, lúc mà vị trí của chúng tôi song song với nhau, Hoa Tử Việt càng kích động hơn, đôi môi của anh ta khép hờ, tôi mơ hồ có thể nghe thấy anh ta nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Kiều Kiều?”
Sau đó đầu của anh ta cứ quay về hướng của cô gái đó, rốt cuộc khi đi đến thanh cuốn cuối cùng thì anh ta giống như tỉnh lại trong giấc mộng, anh ta buông lỏng bàn tay đang ôm tôi ra, ném một đống túi mua sắm xuống mặt đất, rồi lao về phía thang cuốn đang đi lên.
Anh ta chen vào đám đông trên thang cuốn, không ngừng bước vượt qua các bậc thang, lấy một tư thế liều lĩnh mà chạy theo bóng lưng của cô gái kia.
Tôi đứng ngơ ngác tại chỗ nhìn những đồ dùng cho bà bầu và trẻ em vương vãi ở trong túi, dường như nghe thấy được âm thanh tan nát cõi lòng của mình.