CHƯƠNG 22: LƯU LUYẾN THÊM MỘT CHÚT THÌ ĐỀU LÀ SAI LẦM
Hoa Tử Việt đã đuổi kịp cô gái kia, tôi đứng ở lầu hai, bọn họ ở lầu ba, bọn họ nói có gì đó tôi đều không nghe được, nhưng mà tôi nhìn thấy cảm xúc của Hoa Tử Việt kích động, khoa tay bắt đầu nói cái gì đó.
Tôi cúi đầu xuống bắt đầu dọn dẹp những đồ vật bị rơi ra từ trong túi mua sắm, cho dù nói như thế nào thì tôi cũng đang mang thai, những vật dụng kia đều là do tôi dùng tới.
Tôi cầm lấy túi mua sắm bước lên thang cuốn và tiếp tục đi xuống lầu một, sau đó đi ra cửa bắt một chiếc xe taxi đến Phong Lâm Biệt Uyển.
Tôi chậm rãi sắp xếp đồ của mình gọn gàng rồi bỏ vào trong vali, tôi chuẩn bị chờ con của mình tan học về nhà thì bắt đầu dẫn theo thằng bé đi khỏi.
Mặc dù là tôi không biết cô gái kia là ai, nhưng mà Hoa Tử Việt lại quan tâm đến đồ vật có liên quan đến cô ta như vậy, đương nhiên cũng không cần nói cũng biết được mức độ quan trọng của cô ta đối với Hoa Tử Việt, tôi có lưu luyến thêm nữa thì cũng nên rời khỏi, bản thân tôi vẫn rất hiểu chuyện.
Sau khi dọn dẹp xong, tôi nhìn căn phòng quen thuộc với mình mà trong lòng cảm thấy buồn vô hạn, thứ không thuộc về mình, thật sự lưu luyến thêm một chút thì đều là sai lầm.
Chuông điện thoại vang lên, là Hoa Tử Việt gọi đến, tôi im lặng nhìn màn hình điện thoại di động không ấn nghe. Tôi đi lâu như vậy mà anh ta mới gọi tới, sau khi nói chuyện với cô gái đó rồi mới nhớ đến người phụ nữ mang thai bị vứt bỏ ở một bên là tôi đây à?
Lúc này có âm thanh của xe hơi truyền đến, tôi đi đến ban công, nhìn thấy Tiểu Phong mặc một bộ đồ tây bước xuống từ trên xe, nhảy nhảy nhót nhót, vừa nhìn liền biết thằng bé rất vui vẻ.
Trong lòng tôi có chút do dự, tôi không biết là mình có nên dẫn theo con rời đi không, thằng bé thích nơi này, luyến tiếc cuộc sống hiện tại.
Nhưng đó là con của tôi, nếu như tôi không ở đây thì sao tôi biết được người khác sẽ đối xử với thằng bé như thế nào. Nếu như ở đây không có nữ chủ nhân nào khác thì tôi cũng yên tâm, nhưng mà nếu như có, cô ta là hạng người gì, tôi hoàn toàn không biết được cô ta có đối xử tử tế với con của tôi không.
Con trai đã nhìn thấy tôi, ngạc nhiên gọi mẹ, người giúp việc đi đến nhận cái cặp sách ở trên lưng của thằng bé.
Tôi vừa mới đi đến đầu bậc thang thì thằng bé đã phóng lên, tôi ôm chặt lấy thằng bé.
“Tiểu Phong, có lẽ là mẹ phải rời khỏi nơi này, con lựa chọn đi cùng với mẹ, hay là muốn ở đây với chú Hoa?” Tôi cho con trai quyền tự quyết định.
Tiểu Phong buông cổ của tôi ra, không thấy nụ cười ở trên mặt của thằng bé nữa, vẻ mặt khó xử: “Mẹ, mẹ với chú Hoa vẫn chưa làm hòa với nhau hả? Con không muốn đi đâu.”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy thì con cứ ở đây đi, mẹ sẽ thường xuyên đến đây thăm con.”
“Con không thể không có mẹ được.” Tiểu Phong mang theo tiếng khóc nức nở mà nói.
Tôi hiểu rõ được xoắn xuýt trong lòng của con trai, bởi vì tôi cũng rất xoắn xuýt.
“Mẹ ở đây thì đi làm quá xa, cho nên vì để cho tiện, mẹ sẽ dời đến nơi gần với chỗ đi làm, con ở đây, mẹ cũng sẽ đến đây thăm con giống như vậy, không có sao đâu.” Tôi nhẹ giọng an ủi.
“Vậy thì con cũng sẽ đi cùng với mẹ, vậy chúng ta chờ chú Hoa trở về, chúng ta nói tạm biệt với chú ấy, có được không mẹ?” Con trai nói.
Tôi còn đang do dự nên đồng ý hay là không, lúc này lại truyền đến âm thanh của ô tô.
Tiểu Phong liền vui vẻ: “Chắc chắn là chú Hoa đã trở về.”
Rất nhanh, trên cầu thang liền truyền đến tiếng bước chân, Hoa Tử Việt đi tới.
“Chú Hoa, con với mẹ phải dọn đi rồi, chú phải nhớ ăn cơm đó nha, phải ăn thịt, giáo viên của con đã nói ăn cơm thật khỏe mới có thể cao lớn được.” Tiểu Phong ngoan ngoãn căn dặn Hoa Tử Việt.
Hoa Tử Việt cúi người xuống ôm Tiểu Phong lên, hôn thằng bé một chút: “Con đi thay quần áo đi, mẹ và chú của con cần phải nói chuyện một lúc, để cho mẹ của con không đi, có được hay không?”
Tiểu Phong quay đầu lại nhìn tôi một cái, lại bắt đầu vui vẻ, nói dạ được ạ.
Người giúp việc dẫn Tiểu Phong đi, Hoa Tử Việt đứng ở trước mặt của tôi, im lặng mà nhìn tôi, tôi cũng im lặng mà nhìn anh ta.
“Tôi không nên bỏ lại cô một mình.” Anh ta nhẹ giọng nói.
“Không có sao cả.” Tôi nghĩ một đằng lại nói một nẻo.
“Cô ấy rất quan trọng với tôi.” Anh ta còn nói tiếp.
“Tôi biết.” Tôi cũng bình tĩnh trả lời lại.
“Cô đang mang thai, cần phải chăm sóc, Tiểu Phong cũng cần có người chăm sóc, không nên đi, cứ ở lại nơi này đi.”
“Không.” Tôi dứt khoát từ chối.
Ánh mắt của Hoa Tử Việt dần trở nên lạnh lùng: “Tôi sẽ không để cho Tiểu Phong tiếp tục trở về cuộc sống nghèo khó đầu đường xó chợ kia nữa, tôi sẽ chăm sóc cho thằng bé thật tốt, còn có nó nữa.” Anh ta chỉ vào bụng của tôi.
“Tự tôi cũng có thể chăm sóc tốt cho bọn nó.” Tôi lạnh lùng nói.
“Vì con cái, cô không thể đi được, nếu như cô dám rời khỏi tôi, tôi sẽ làm cho cô vĩnh viễn không thể gặp được con của mình.” Giọng nói của Hoa Tử Việt dần lạnh hơn.
Tôi biết không phải là anh ta đang uy hiếp tôi, anh ta thật sự có thể làm như vậy.
Ngọn lửa ở trong lòng của tôi bắt đầu bốc lên: “Cho nên tôi cũng chỉ là công cụ mang thai và sinh con? Anh đã chuẩn bị tất cả, chính là vì dỗ dành con tới với anh, có phải không?”
“Cô muốn hiểu sao thì hiểu, tóm lại là nếu như cô dám tự mình rời đi thì hậu quả chính là cô mãi mãi không gặp được con của mình, cô tốt nhất đừng chọc giận tôi.”
Anh ta lạnh lùng quẳng xuống câu này rồi quay người đi xuống lầu.
Anh ta không cho tôi đi, tôi đương nhiên không thể đi được, một mặt là tôi trốn không được, tôi cũng không muốn cãi nhau ầm ĩ với Hoa Tử Việt ở trước mặt của con cái. Ở trong mắt của Tiểu Phong, chú Hoa đã cho thằng bé hạnh phúc, cho thằng bé sự ấm áp, là một người tốt, tôi không muốn hủy hoại sự tốt đẹp trong lòng của con mình.
Lúc ăn cơm tối, bầu không khí rất hài hòa, Tiểu Phong rất vui vẻ, tôi và Hoa Tử Việt cũng giả vờ là mình rất vui vẻ. Hoa Tử Việt nói với Tiểu Phong rằng anh ta đã thảo luận với tôi xong rồi, không đi nữa, Tiểu Phong nhảy cẫng hoan hô.
Hôm sau trời vừa sáng thì đã không nhìn thấy xe của Hoa Tử Việt đâu nữa, cũng không biết là đi từ lúc sáng sớm hay là tối hôm qua cũng không ở lại.
Tiểu Phong có người chuyên đưa đón đi học, tôi cũng không cần phải quan tâm, sau khi tôi thu dọn xong thì chuẩn bị đi làm, nhưng mà bị người giúp việc ngăn lại, nói là ông chủ đã dặn dò không thể để cho tôi đi ra ngoài.
Tôi lập tức nổi giận, tôi nói tôi cũng không phải là tù nhân, chẳng lẽ cần phải giam tôi lại mới được hả? Tôi kêu bọn họ tránh ra.
Bọn họ không dám nói gì, chỉ là đồng loạt quỳ xuống lầu xin tôi không nên làm khó bọn họ, bởi vì Hoa Tử Việt đã nói rồi, nếu như thả tôi đi ra ngoài thì bọn họ phải gánh vác trách nhiệm.
Tôi không thể làm gì khác hơn là tự mình gọi điện thoại cho Hoa Tử Việt, tôi nói là tôi sẽ không chạy mất, tôi chỉ muốn đến trung tâm thương mại để bàn giao một số công việc, thuận tiện lấy một vài thứ ở ký túc xá của tôi về nhà, lúc này Hoa Tử Việt mới đồng ý.
Đi vào trong cửa hàng, quản lý nhìn thấy tôi nói là có thể nhờ tôi làm một việc được không, trông cửa hàng số hai giùm một chút. Bởi vì ngày hôm nay có xưởng sản xuất đến trung tâm thương mại để xúc tiến bán hàng, trung tâm thương mại phải cử ra đồng nghiệp để tiếp đón, nhưng mà nhân lực thì lại không đủ.
Đương nhiên tôi sẽ không từ chối, tôi đồng ý.
Mới đứng một hồi ở cửa hàng, Tưởng Thần Long liền đi đến nói anh tư đã nói kêu tôi về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, phải chú ý sức khỏe của mình.
Tôi lo lắng là Tưởng Thần Long sẽ làm khó quản lý, nhanh chóng giải thích, ngày hôm nay chỉ là do nhân lực không đủ, làm xong hôm nay thì tôi sẽ nói rõ ràng với quản lý, chính thức từ chức. Sau khi Tưởng Thần Long gọi điện thoại xin ý kiến, lúc này mới đi.
Việc làm ăn rất tốt, mới có buổi sáng mà tôi đã bán được bốn chiếc điện thoại, buổi trưa tôi có hơi đói bụng, tôi lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi thức ăn nhanh, lúc này nghe thấy giọng của một nữ sinh rất ngọt ngào: “Xin chào, có thể giới thiệu cho tôi một chiếc điện thoại không tệ cho con gái dùng được không?”
Tôi ngẩng đầu lên, lập tức sửng sốt, trước mắt tôi là một gương mặt tinh xảo, cô ta đang mỉm cười nhìn tôi.
Tôi lại cười không nổi, bởi vì cô gái đang đứng trước mắt chính là người ở trên tấm ảnh, cũng là người mà ngày hôm qua Hoa Tử Việt đã đuổi theo và bỏ lại tôi ở trung tâm mua sắm.