CHƯƠNG 12: ANH CÓ THỂ ĐÁNH VÀO MẶT TÔI?
Tôi thử giải thích: “Dì à…”
“Ai là dì của cô? Cô không tự nhìn mình có thân phận gì đi, muốn lôi kéo làm quen để leo lên cành cao sao?” Bà ta lại cắt ngang lời của tôi.
Trong lòng tôi khó chịu, có chút không nhịn được nữa. Tôi khách sáo đối với bà ta, chẳng qua là bởi vì bà ta là trưởng bối, tôi mới không thèm leo cành cao gì đó.
Bà ta không cho tôi giải thích, tôi cũng dứt khoác không giải thích nữa, thích nghĩ thế nào thì nghĩ.
“Cô nói đi, đứa bé rốt cuộc có phải là của Tử Việt không?” Bà ta lại tiếp tục hỏi.
“Đứa bé là của một mình tôi.” Tôi lấp lửng mà đáp. Thái độ này của bà ta, đừng nói là bây giờ tôi cũng đang không chắc, mà cho dù tôi có biết tôi cũng không nói với bà ta.
“Cô không nói đúng không, vậy đưa đứa bé đi, rút máu làm giám định.”
Bà ta vẫy tay một cái, tên tài xế theo tới liền chuẩn bị đi bế Tiểu Phong, Tiểu Phong hoảng sợ nấp sau lưng tôi.
“Không được đụng vào con của tôi!” Tôi khư khư bảo vệ con mình.
Tên tài xế đó muốn đến giật con với tôi, tôi chỉ vào anh ta: “Đây là con của Hoa Tử Việt, nếu như anh doạ sợ đứa nhỏ, anh tư sẽ không tha cho anh!”
Tài xế vừa nghe câu này, liền do dự không dám nhúc nhích nữa.
“Cướp đứa bé đi, có chuyện gì tôi gánh.” Người phụ nữ già đứng ở bên cạnh gằn giọng nói.
Có sự ủng hộ của người phụ nữ già, lá gan tên tài xế liền lớn hơn, thô bạo mà muốn cướp Tiểu Phong ra khỏi lòng của tôi.
Tiểu Phong hoảng sợ khóc lớn lên, lòng tôi đau như dao cắt.
Tôi khom người xuống, dùng cơ thể mình khư khư bảo vệ Tiểu Phong, bởi vì tôi gần như là dùng cả mạng mình để bảo vệ, anh ta nhất thời không giật Tiểu Phong đi được. Người phụ nữ già thấy anh ta rề rà mãi vẫn chưa làm xong, ở bên cạnh mắng anh ta vô năng, bảo anh ta mạnh tay vào.
Anh ta dùng sức túm lấy tóc tôi ném vào hồ bơi, tôi sợ làm bị thương đến Tiểu Phong nên chỉ đành buông ra, anh ta một cước đá tôi xuống nước, đầu tôi đụng mạnh vào gạch sứ bên rìa hồ bơi, trước mắt chợt tối sầm, ngất đi.
Lúc tôi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên ghế nghỉ ngơi ở bên hồi bơi. Người phụ nữ già và Tiểu Phong đều không thấy đâu.
Tôi vừa thấy con của mình biến mất rồi thì liền đứng dậy muốn đuổi theo, hai người làm kéo lấy tôi, khuyên tôi đừng kích động, nói bọn họ đã thông báo cho cậu chủ, bây giờ tôi có đuổi theo cũng không đuổi được, càng không biết đuổi đi đâu, cũng chỉ đành đợi.
Không lâu sau, Hoa Tử Việt đã đến. Sắc mặt anh tái xanh, toàn thân trên dưới toát ra một luồng sát khí. Tôi vừa nhìn thấy anh, nước mắt lập tức rơi xuống.
Anh bảo tôi đừng lo lắng, sau đó đi đến một bên gọi điện thoại. Gọi điện thoại xong, anh đến muốn đưa tôi đi bệnh viện.
Tôi nói vết thương của tôi không nghiêm trọng, tôi muốn đi tìm con của tôi.
Anh nói chuyện của đứa bé anh sẽ xử lý tốt, bảo tôi đi bệnh viện trước.
Con không còn nữa, lòng tôi như lửa đốt, làm gì có tâm tư đi bệnh viện nữa. Cuối cùng anh cũng không miễn cưỡng tôi nữa, chỉ kêu người làm xịt thuốc Vân Nam Bạch Dược cho tôi.
Lại qua khoảng nửa giờ sau, có một chiếc ô tô chạy đến. Xuống xe đầu tiên là Tưởng Thần Long, sau đó người của anh ta lôi một người từ trên xe xuống, ném xuống trước mặt tôi và Hoa Tử Việt. Người này chính là tên tài xế đã giúp người phụ nữ già đó cướp con của tôi đi.
“Anh tư…”
Hoa Tử Việt cũng không nói chuyện, xách cái ghế gỗ ở bên cạnh lên đập tới, tên tài xế đó không ngừng kêu tha mạng, Hoa Tử Việt giống như là không nghe thấy, cứ mãi đập, đến khi chiếc ghế vỡ tan, anh mới ném cái chân ghế trong tay xuống.
“Chạy đến nhà tôi đánh người phụ nữ ở tôi, cướp con của tôi, đồ chó, mẹ nó anh chán sống rồi đúng không?” Thanh âm của Hoa Tử Việt băng lãnh hệt như đến từ địa ngục.
“Anh tư tha mạng, đều là ý của bà chủ hết….”
“Có bà chủ chống lưng, anh có thể đánh vào mặt tôi sao?” Hoa Tử Việt lại một cước đá xuống.
“Anh tư…”
“Ngẩng đầu lên.” Hoa Tử Việt lạnh giọng quát.
Tên tài xế đó chỉ đành ngẩng đầu lên.
“Nhìn thấy người phụ nữ này chưa. Đây là người phụ nữ của tôi, sau này nếu anh còn dám đụng đến cô ấy, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết, nhớ chưa?” Hoa Tử Việt nói.
“Nhớ rồi, tôi không dám nữa đâu.” Tài xế vội vàng gật đầu.
“Dập đầu đi, cầu xin cô ấy tha thứ, dập đến khi cô ấy hài lòng mới thôi.” Hoa Tử Việt lạnh giọng nói.
Thế là tên tài xế đó không ngừng dập đầu trước mặt tôi, không ngừng cầu xin tôi tha thứ.
Tôi nói anh đưa con tôi về, nếu không tôi sẽ không tha thứ cho anh. Nhưng tên tài xế đó không dám đáp.
Hoa Tử Việt lại một cước đá tới: “Anh doạ con của tôi, nợ tôi một bàn tay, anh doạ người phụ nữ của tôi, nợ tôi một cái chân, hai cái này tôi để trên người anh trước, bây giờ nói cho tôi biết, con tôi bị giấu ở đâu rồi?”
Tên tài xế đó do dự không nói, Hoa Tử Việt nói với Tưởng Thần Long: “Chặt đứt một bàn tay của anh ta trước!”
Tưởng Thần Long xông tới, trên tay có thêm một con dao. Sắc mặt tên tài xế trắng bệch: “Anh tư tha mạng, đứa bé được bà chủ giấu ở trong phòng mà cô ba ở lúc đầu.”
Hoa Tử Việt thị ý cho thủ hạ của Tưởng Thần Long: “Đưa anh ta lên xe đợi tôi.”
Sau khi tên tài xế đó bị đưa ra ngoài, Hoa Tử Việt ngồi ở bên cạnh tôi, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, bọn họ sẽ không làm gì thằng nhóc. Tôi đảm bảo thằng nhóc không bị chút gì cả.”
“Nhưng đó là con của tôi, bọn họ dựa vào đâu mà cướp đi?” Tôi nghẹn ngào nói, hễ nhắc đến con, tôi lại không khống chế được cảm xúc của mình.
Hoa Tử Việt vươn tay, vuốt vuốt tóc trước trán tôi: “Nếu như cô muốn tránh sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa, hay là như vậy đi, cô và tôi kết hôn, như vậy cô sẽ trở thành một thành viên của nhà họ Hoa, sau này cũng không cần chịu sự ức hiếp của mấy người đó nữa. Đứa bé cũng có chỗ để về, có thể nhận được sự giáo dục tốt hơn.”
Vào những lúc thế này, cái đề nghị thật sự quá đột ngột, tôi sững sờ. Tôi và anh kết hôn? Anh đây là đang nói đùa sao?