CHƯƠNG 3: TÔI KHÔNG PHẢI LÀ GÁI
Giám đốc đưa tôi đến văn phòng, nói đã đưa cô ấy đến rồi, sau đó thì cung kính đứng ở bên cạnh.
Tổng giám đốc Hoa ngồi trên ghế, đang xem văn kiện, đầu cũng chẳng ngẩng lên, chỉ xua xua tay.
Sau đó giám đốc đi ra ngoài, tôi thấy giám đốc đi, tôi cũng muốn đi, nhưng giám đốc thị ý tôi ở lại, sau khi ra ngoài, ông ta thuận tay đóng cửa lại, trong văn phòng chỉ còn lại hai người tôi và anh, tôi càng căng thẳng hơn nữa, đầu cũng cúi thấp hơn.
Tôi không hy vọng anh nhận ra tôi, nhưng tôi hình như lại hy vọng anh nhận ra. Bản thân tôi cũng không nói rõ được.
Sau đó tôi nghe thấy có tiếng bước chân tiến gần tôi, anh đứng trước mặt tôi, tôi tiếp tục cúi đầu thấp hơn nữa.
“Ngẩng đầu lên.” Thanh âm rất từ tính, nhưng cũng rất lạnh, nghe không ra được bất kỳ tình cảm nào.
Tôi chỉ đành từ từ ngẩng đầu lên.
“Trùng hợp quá vậy, lại gặp nhau rồi.” Trong thanh âm có thêm vài phần khinh miệt và giễu cợt.
Anh quả thật đã nhận ra tôi rồi, khuôn mặt nóng bừng, muốn tìm cái lỗ để chui xuống. Nhưng tôi cố giả vờ bình tĩnh: “Tổng giám đốc Hoa có phải nhận lầm người rồi không. Chúng ta chưa hề gặp nhau.”
Không phải là tôi không muốn nhận, nhưng nếu đã chỉ là một sự giao dịch, vậy thì giao dịch đã qua rồi, tôi không muốn có quá nhiều dây dưa với anh. Càng không muốn nhắc lại chuyện cũ, để anh tưởng rằng tôi muốn leo lên cành cây cao là anh.
Con người như anh, chắc là đã quen với việc phụ nữ dính vào mình rồi đúng chứ, cho nên anh rất không hài lòng đối với câu trả lời của tôi, ngữ khí lại lạnh thêm vài phần.
“Tôi phải hỏi bộ phận nhân lực, tại sao gái khách sạn cũng có thể trà trộn vào đội ngũ công nhân viên của công ty dưới trướng của Hoa Thị vậy.”
Tôi nhịn không được mà ngẩng đầu phản bác một câu: “Tôi không phải là gái!”
Khoé miệng anh khẽ cong lên, vẻ mặt khinh thường: “Thì ra là nghiệp dư, chả trách trên giường cũng chẳng biết kêu réo rên rỉ gì.”
Mặt tôi lại nóng bừng lên. Đầu không tự chủ được mà cúi xuống. Tôi không muốn tiếp tục bị anh vũ nhục nữa, nên đi ra ngoài.
Đằng sau truyền đến sự mỉa mai của anh: “Đã là bitch, còn muốn làm giá sao?”
Tôi giả vờ như không nghe thấy, chạy khỏi văn phòng.
Về đến cương vị, trong đầu mãi không thể xua đi được khuôn mặt anh tuấn với đường nét rõ ràng của anh. Trong lòng tôi tự mắng mình đúng thật là có bệnh. Một người đáng ghét như vậy, nghĩ đến anh ta làm gì.
Cuối cùng cũng đến giờ tan ca, sau khi quẹt thẻ chấm công xong tôi liền xông đến bến xe buýt ở gần đó. Đang giờ cao điểm, ở trạm xe toàn là người. Xe buýt vừa đến, còn chưa ngừng lại ổn định thì mấy người đó đã xông lên, tôi đã thử mấy lần, vậy mà cũng không chen lên được.
Nghĩ đến Tiểu Phong vẫn còn ở bệnh viện đợi tôi, nhìn cái cục diện này, cũng không biết khi nào mới chen được lên xe buýt nữa, lòng tôi càng lúc càng sốt sắng.
Lúc này có một chiếc Porsche lái tới, cửa sổ hạ xuống, vậy mà lại là anh.
Anh không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt thị ý tôi lên xe. Tôi do dự một hồi, rồi vẫn lên xe của anh.
“Đi đâu?” Anh nhàn nhạt thốt ra hai chữ.
“Bệnh viện Hoa Đông.” Tôi nhẹ giọng nói.
“Thuận đường.” Anh lại nói hai chữ.
Sau đó thì suốt đường đi đều yên lặng. Anh không nói chuyện, tôi cũng không biết nói gì. Bầu không khí vô cùng ngượng ngùng.
Cứ như vậy mà đè nén đến cửa bệnh viện Hoa Đông, tôi khom lưng nói cảm ơn anh, anh hoàn toàn không để ý đến tôi, giẫm vào chân ga, xe vút đi.
Thật là một người kỳ lạ, anh không phải thuận đường sao, sao lại quay ngược lại rồi?
Tôi đến phòng bệnh, nhưng phát hiện người nằm trên giường không phải Tiểu Phong, mà là một bệnh nhân khác.
Điều này khiến tôi hoảng sợ, lớn tiếng gọi tên Tiểu Phong. Chạy đi tìm ở trong bệnh viện như điên.
Kết quả không tìm thấy, tôi đến quầy tiếp tân của bệnh viện hỏi, nhân viên nói với tôi, bệnh nhân Ngô Tiểu Phong đã xuất viện vào buổi chiều rồi, người giám hộ còn rút lại hơn 300 triệu tiền viện phí còn dư nữa.
Tôi nói làm sao có thể, tôi chính là người giám hộ mà. Nhưng bên bệnh viện nói, người làm thủ tục là ba của đứa bé. Đối phương có thể cung cấp chứng minh là ba của đứa bé, bệnh viện cũng chỉ có thể làm.
Tôi suy nghĩ một chút, chỉ có thể là do tên cặn bã Ngô Hạo làm! Tôi gọi cho anh ta, nhưng anh ta không nghe.
Bất lực, tôi chỉ đành chạy về căn nhà mà tôi không muốn quay về đó, Ngô Hạo và mẹ chồng đều có ở đó. Nhưng tôi đã tìm khắp tất cả các phòng, nhưng không thấy bóng dáng của con đâu.
Tôi đòi con với Ngô Hạo, Ngô Hạo trực tiếp giáng một bạt tay vào mặt tôi: “Tiện nhân, cắm sừng tôi, còn dám đòi con với tôi? Tiểu Phong sẽ nhận ả tiện nhân cô làm mẹ sao?”
Tôi vừa lo vừa tức, cũng giáng một bạt tay lại: “Anh mới là tiện nhân! Anh không biết xấu hổ, làm thủ tục xuất viện cho con, rút tiền viện phí của con. Anh trả con cho tôi!”
Ngô Hạo kéo lấy tóc tôi, kéo tôi đến trước máy tính, chỉ vào màn hình máy tính: “Mẹ nó cô còn không thừa nhận sao? Video cũng đã phát tán lên mạng rồi, cô còn không nhận? Đào Mộng Thần, nếu như cô không trả tôi 3 tỷ làm tiền tổn thất tinh thần, thì cả đời này cô cũng đừng mong gặp được con nữa!”
Đầu não tôi ầm một tiếng, ảnh trên trang web thật sự là tôi. Ảnh được chụp ở khách sạn, góc độ cũng rất chuẩn, có thể nhìn thấy tôi và anh cùng đi vào phòng.
Sao có thể như vậy? Không lẽ là khách sạn chụp, phát lên mạng sao?