CHƯƠNG 53: CÀNG THÊM HƯNG PHẤN
Kết quả trong túi quả thực không có gì.
Tôi lại tìm túi quần áo khác, cũng không phát hiện thứ gì. Tôi nhìn Hoa Tử Việt, ý bảo anh phán đoán sai lầm rồi.
“Cô không phải thật sự giấu đồ của người ta rồi chứ?” Hoa Tử Việt lạnh giọng nói.
“Nếu anh thấy tôi như vậy thì tôi cũng không còn lời nào để nói. Hôm nay cảm ơn anh đã bảo vệ tôi, tôi cực kỳ cảm kích.” Tôi nói.
“Tôi đã nói rồi, tôi là vì bảo vệ mặt mũi của mình, không phải vì giúp cô.” Hoa Tử Việt nói.
“Bất kể thế nào, thực tế là anh cũng thật sự đã giúp tôi, tôi vẫn phải cảm ơn anh. Nhưng tôi nghĩ không ra, rốt cuộc là ai đang hại tôi?”
“Chuyện này thì không dễ nói. Người trong gia đình thế này, hãm hại lẫn nhau rất bình thường. Chỉ cần là người trong gia đình này, đều sẽ muốn gia sản nhà họ Hoa, bớt đi một người, đương nhiên sẽ bớt đi một người chia gia sản.” Hoa Tử Việt nói.
“Tôi trước giờ chưa từng nghĩ muốn phân gia sản của nhà các anh. Tôi chỉ là một người ngoài mà thôi.”
“Cô rất tự biết thân biết phận, nhưng tôi cũng cảm thấy kỳ quái, theo lý mà nói, muốn hãm hại, vậy cũng là hãm hại tôi, tại sao lại ra tay nhắm vào cô chứ? Cô không đủ trọng lượng trong gia đình, nhắm vào cô, cho dù là gián tiếp sỉ nhục tôi, vậy cũng không thể cấu thành sát thương gì, họ hoàn toàn không cần làm vậy.” Hoa Tử Việt nói.
Lời này của anh mặc dù hạ thấp tôi, nhưng thực ra tôi cũng công nhận. Bản thân tôi có bao nhiêu trọng lượng, tôi đương nhiên trong lòng rất rõ ràng.
Trong xe lại chìm vào im lặng.
Cuộc đối thoại của chúng tôi quá nhàm chán, Tiểu Phong nghe không hiểu, đã ngủ say.
Cứ vậy tới Phong Lâm biệt uyển, tôi nói: “Phiền anh chăm sóc Tiểu Phong, tôi không vào.”
Hoa Tử Việt nhìn tôi, xuống xe, nhẹ nhàng ôm Tiểu Phong lên, sau đó nói: “Đã đến đây rồi, thì vào đi, sáng mai Tiểu Phong nhìn thấy cô, cũng có thể vui vẻ một chút.”
Anh đã nói vậy, tôi cũng thuận thế theo vào.
Người làm mẹ nào cũng muốn ở gần con mình một chút, cho dù chỉ là ngắn ngủi mà thôi.
Buổi tối tôi nằm trên giường, nghĩ chuyện xảy ra ở nhà họ Hoa, lăn qua lộn lại không sao ngủ được.
Sau đó lại nghĩ tới chuyện của Hoa Tử Việt và Cao Kiều, càng thêm không ngủ được.
Tôi mơ hồ cảm thấy, chuyện này không đơn giản như vẻ bề ngoài, nhưng rốt cuộc phức tạp ở đâu, tôi lại không nói rõ được.
Hôm sau tỉnh lại, Tiểu Phong nói tôi và Hoa Tử Việt đã lâu không cùng đưa bé đi học rồi, biểu đạt nguyện vọng muốn chúng tôi cùng đưa bé tới trường.
Hoa Tử Việt đồng ý, tôi cũng liền đồng ý.
Cả đường Tiểu Phong vui vẻ không cần nói, đến trường mẫu giáo, phất tay tạm biệt ba, tạm biệt mẹ, hạnh phúc đến mức mắt tràn ngập nụ cười.
Nhìn Tiểu Phong bước vào sân trường, lúc quay đầu lại, sắc mặt Hoa Tử Việt lại trở bên băng sương theo thói quen. Anh vừa chỉnh lại tây trang, vừa đi về phía xe dừng. Lúc anh lướt qua người tôi, một chiếc xe máy đột nhiên lái trên vỉa hè, xông về phía anh.
Tôi rõ ràng nhìn thấy, người đàn ông lái chiếc xe đó, trên tay cầm một con dao lóe sáng.
Giây phút đó tôi dường như không chút do dự, hét to một tiếng, nhào về phía Hoa Tử Việt.
Hoa Tử Việt phản ứng cực nhanh, nghe thấy tiếng kêu của tôi liền nhanh chóng quay đầu.
Lúc này, con dao trong tay người đó chém về phía tôi vì tôi muốn chặn nhát dao đó thay Hoa Tử Việt. Hoa Tử Việt nhanh chóng xoay người, tay lại vươn tới, chặn con dao đó.
Sau đó tôi nghe thấy ‘vụt’ một tiếng, chiếc xe đó đã bay qua bên cạnh Hoa Tử Việt.
Lúc này, Tưởng Thần Long ở không xa đã khởi động xe, tông về phía chiếc xe máy đó.
Tưởng Thần Long đầu tiên là tông vào một chiếc Limousine, nhưng anh ta không vì vậy mà dừng lại, vòng qua chiếc xe đó, tiếp tục tông vào chiếc xe máy.
Xe máy nhanh chóng chạy lên vỉa hè, lúc nó sắp xuyên qua giữa hàng cây, xe của Tưởng Thần Long tông vào phần đuôi xe máy, xe máy bay ra ngoài.
Tưởng Thần Long dừng xe, còn chưa xuống xe, người trên xe máy đã bò dậy, đỡ xe lên, nhanh chóng bỏ trốn.
Tưởng Thần Long cũng không đuổi theo nữa, mà là chạy về phía chúng tôi: “Anh tư, anh không sao chứ?”
Hoa Tử Việt nhấc tay, tôi nhìn thấy trên mu bàn tay anh có máu.
Anh lại như không sao cả, giọng nói bình tĩnh: “Chém lên điện thoại, mu bàn tay chỉ bị thương một chút, không đáng ngại.”
“Anh tư, người này lai lịch gì, sao lại đột nhiên tấn công anh? Thủ pháp nhìn không quá điêu luyện, nếu là sát thủ chuyên nghiệp, e rằng anh không tránh khỏi nhát dao này, vì chúng ta không hề phòng bị, là do gần đây em quá sơ suất.”
Tưởng Thần Long cau chặt mày, mặt đầy áy náy.
“Không sao.” Hoa Tử Việt nhàn nhạt nói: “Không chết là được. Buổi sáng tôi còn có cuộc họp, đưa tôi đến công ty đi.”
“Anh vẫn là tới bệnh viện băng bó một chút đi.” Tôi ở cạnh nói.
Tôi vốn là quan tâm, nhưng Hoa Tử Việt lại đột nhiên trở mặt: “Người phụ nữ như cô thể hiện anh hùng cái gì? Cô cho rằng cô có thể bảo vệ tôi sao? Gặp phải loại chuyện này, không tự mình tránh ra trước mà lại nhào lên, cô cho rằng tôi sẽ rất cảm động sao? Thật là vô cùng ngu ngốc!”
Tôi không nghĩ tới anh sẽ đột ngột mắng tôi, có chút không phản ứng kịp.
Cho dù tôi ngu ngốc hay là thế nào đi nữa, nhưng tôi vốn là có ý tốt, anh lại ngược lại mắng tôi, thật là quá đáng.
“Còn sững sờ làm gì? Lên xe.” Hoa Tử Việt còn đang gầm gừ với tôi.
Tôi nhìn mu bàn tay anh chảy máu, lòng nghĩ bỏ đi, không tính toán với anh.
Lúc đi qua một hiệu thuốc, Tưởng Thần Long dừng xe, vào hiệu thuốc mua chút cồn và băng dán, xử lý đơn giản tay của Hoa Tử Việt.
Miệng vết thương quả thực không sâu, anh cũng may mắn, dùng tay chắn dao mà chỉ bị chém rách chút da.
Tôi thầm nghĩ anh còn mắng tôi ngốc, anh không phải cũng dùng tay chặn sao, sao lại thông minh hơn tôi chứ?
Đến cửa công ty Hoa Tử Việt, Hoa Tử Việt xuống xe, đi vào công ty.
Tôi cũng liền xuống xe, chuẩn bị lại đến công ty giới thiệu việc làm thử vận may. Xem có thể tìm một công việc thích hợp với mình không.
Nói ra cũng khéo, lúc tôi đợi xe buýt gần đó, thì nhìn thấy bên cạnh đỗ một chiếc xe, cảnh sát đi tới, ý bảo tài xế mau lái xe đi.
Tôi ấn tượng rất sâu đậm với chiếc xe đó, là xe Limousine màu đỏ của Cao Kiều.
Tôi thầm nghĩ người phụ nữ này không biết lại muốn làm gì? Cho nên tôi chặn một chiếc taxi, kêu bác tài đi theo xe Cao Kiều.
Xe của Cao Kiều màu đỏ, màu sắc khá nổi bật. Mặc dù là giờ cao điểm, nhưng theo dấu cũng không khó khăn.
Theo khoảng nửa tiếng, xe của Cao Kiều rẽ vào một con hẻm, sau đó dừng lại.
Tôi trả tiền xe, lặng lẽ theo Cao Kiều vào hẻm, sau đó nhìn thấy cô ta vào một phòng khám tư nhân rất nhỏ.
Tôi đột nhiên có chút hưng phấn, vì Cao Kiều không phải người nghèo, nếu cô ta khám bệnh, nhất định sẽ tới bệnh viện lớn, nhất định sẽ không tới một phòng khám nhỏ ngay cả có giấy phép hay không cũng rất khó nói thế này.
Cho nên cô ta tới đây không phải để khám bệnh, cô ta nhất định là đến làm chuyện khác.
Trong đầu tôi bỗng nhiên liên tưởng tới người sáng nay lái xe máy tấn công Hoa Tử Việt.
Người đó bị Tưởng Thần Long lái xe tông vào, mặc dù trốn thoát, nhưng nhất định bị thương. Chẳng lẽ người đó có liên quan tới Cao Kiều?
Cao Kiều đến đây thăm người đó?
Tôi nghĩ tới đây, càng thêm hưng phấn.
Nhưng nghĩ lại cũng không khả năng lắm, Cao Kiều chỉ là muốn ở cùng Hoa Tử Việt, người cô ta muốn hại là tôi, sao lại sẽ tìm người tấn công Hoa Tử Việt chứ? Chuyện này dường như nói không thông.
Phòng khám rất nhỏ, tôi muốn vào xem rõ, nhưng tôi sợ đụng phải Cao Kiều. Tôi muốn tìm Tưởng Thần Long, lại sợ thực ra không có chuyện gì, gọi người ta tới, tôi không tiện giải thích.
Vừa khéo vào lúc này, có một người đàn ông mặc áo khoác trắng từ trong bước ra: “Cô muốn khám bệnh sao?”
Tôi chỉ đành kiên trì gật đầu.
Anh ta nói vậy cô theo tôi vào đi.