CHƯƠNG 1: BÁN THÂN
Tôi tên là Đào Mộng Thần, là người người phụ nữ trong một gia đình bình thường, đã kết hôn với chồng Ngô Hạo được ba năm và có đứa con trai hai tuổi, tuy cuộc sống túng thiếu nhưng vẫn sống qua ngày được.
Nhưng không ngờ rằng con trai tháng trước bỗng nhiên bị hôn mê, giáng một đòn nặng nề lên gia đình chẳng mấy giàu có của chúng tôi.
Vì con trai tôi vừa tròn hai tuổi đã bị chẩn đoán mắc hội chứng thận hư nên bác sĩ bảo tôi phải tốn 3 tỷ để điều trị.
Đối mặt với chi phí điều trị quá lớn, tôi xụi lơ tại chỗ, không biết nên làm gì bây giờ.
Nhưng nghĩ đến đứa con đang nằm trên giường, dù có phải đập nồi bán sắt tôi cũng phải chữa bệnh cho nó, cho nên sau khi ra khỏi viện tôi chạy thẳng đến nơi làm việc của Ngô Hạo thương lượng với anh.
Khiến tôi không ngờ được là thái độ của Ngô Hạo rất lạnh nhạt, anh nói không có tiền, cũng không mượn được, bảo tôi tự nghĩ cách đi.
Tôi tức giận đến mức tát anh ta một cái ngay tại chỗ, cũng chẳng đợi buồn bực, tôi nghĩ cách mượn tiền khắp nơi. Nhưng tôi chỉ là một nhân viên bán hàng ở trung tâm thương mại, tiền mượn được cũng chỉ là giọt nước trong xô, mấy ngày đó tôi toàn dùng nước mắt để rửa mặt.
Lúc tôi bị dồn đến bước đường cùng, một chị gái đồng nghiệp đã nghĩ cách cho tôi, đối mặt với tính mạng của đứa bé, tôi từ bỏ danh dự mà lựa chọn đồng ý.
Mà hiện tại cả người tôi mềm nhũn nằm trên giường lớn trong khách sạn, dấu vết xanh tím trên người như đang châm biếm cuộc hoan ái vừa rồi mãnh liệt thế nào.
Đúng vậy, vì chi phí phẫu thuật của đứa nhỏ tôi đã lấy thân mình đi làm vật phẩm tiến hành giao dịch với người đàn ông xa lạ.
Lúc này cửa phòng tắm bị đẩy ra, người đàn ông mặc một chiếc quần đùi bước sang một căn phòng khác. Tôi nhân lúc đó liền vội vàng nhặt quần áo của mình lên.
Người đàn ông quay lại rất nhanh. Anh ta biếng nhác ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, đưa cho tôi tờ séc trong tay. Giọng nói tràn ngập hài lòng vang lên: ”Hôm nay phục vụ không tệ, đây là thù lao của cô.”
Lời nói của anh ta khiến tôi thấy rất xấu hổ, đồng thời cũng thở ra một hơi, tôi liền nhanh chóng giơ tay nhận lấy tờ séc, cúi đầu nhìn một cái, lại trợn tròn mắt, chỉ có 600 triệu.
Nhưng người chị em của tôi rõ ràng bảo với tôi là 3 tỷ mà, nghĩ đến đứa nhỏ đợi cứu mạng, tôi có chút sốt ruột: ”Có phải anh nhầm rồi không, không phải đã nói là 3 tỷ ư?”
Người đàn ông kinh ngạc nhìn tôi một cái, trực tiếp đứng dậy đưa tay nắm lấy cằm tôi, thân hình cao lớn của anh ta đứng lên tràn ngập cảm giác áp bách, tôi hơi sự hãi, định giãy ra, giọng nói trào phúng của anh ta vang lên bên tai tôi: ”3 tỷ? Ha ha, loại phụ nữ như cô tôi gặp nhiều rồi, cũng không nhìn xem mình là loại hàng gì, cầm tiền rồi cút mau.”
Lời nói của anh ta khiến tim tôi treo lên, nhưng cũng biết chọc giận anh ta có khả năng là một phần tiền cũng không lấy được cho nên sau khi anh ta buông tay, cũng không dây dưa nữa mà ảo não càm tờ séc cút khỏi phòng.
Đổi tờ chi phiếu xong, tôi nhanh chóng gọi xe đến bệnh viện. Đem 600 triệu đến chỗ thu phí. Sau khi bệnh viện xác nhận tôi đã nộp tiền xong mới bắt đầu truyền dịch cho thằng bé.
Tôi ngồi ở giường bệnh bên cạnh ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt tái nhợt của thằng bé.
Ba năm trước người chồng Ngô Hạo hiện tại theo đuổi tôi điên cuồng, sự quan tâm chăm sóc cẩn thận với tình yêu của anh ta khiến tôi rơi vào bể tình rất nhanh.
Vốn nghĩ kết hôn xong cuộc sống sẽ rất hạnh phúc, nhưng từ sau khi có con, thái độ của Ngô Hạo đối với tôi và con trai càng ngày càng lạnh nhạt, động một cái liền đánh tôi và con. Nhưng tôi vì muốn cho đứa nhỏ một gia đình toàn vẹn nên vẫn luôn nhẫn nhịn, ép dạ cầu toàn.
Nhưng lần này tôi không thể nhịn được nữa, hành động của Ngô Hạo khiến tôi vừa tức vừa buồn, cũng thất vọng hoàn toàn về cuộc hôn nhân này, cảm thấy mình chẳng khác nào bị mù.
”Mẹ, mẹ.” Giọng nói của con trai kéo mạch suy nghĩ của tôi về, tôi nghiêng mặt dùng tay xoa mắt rồi miễn cưỡng cười với thằng bé: ”Con ngoan, mẹ ở đây.”
”Mẹ, ba đâu, sao ba không đến thăm con?” Thằng bé yếu ớt hỏi tôi.
Trong lòng tôi quặn lại, nén cảm xúc của mình lại nói với thằng bé ba phải đi làm, sẽ đến thăm thằng bé muộn một chút.
Thu xếp xong cho con, tôi xin y tá giúp trông coi một lát để tôi về nhà lấy đồ dùng hàng ngày.
Tôi lên tầng mở cửa phòng, lúc đến chỗ đổi giày liền nghe được Ngô Hạo và mẹ chồng đang nói chuyện, bọn họ cũng không biết tôi về.
Vì thấy nhắc đến tên mình, còn cả đứa con, tôi liền dừng động tác lại, muốn nghe chút xem họ nói gì.
Lời của mẹ chồng và chồng khiến tôi vô cùng khiếp sự, cũng đồng thời rơi xuống vực sâu tối tăm vô tận.