Mục lục
Vô Cực Ma Đạo - Đinh Hạo (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Lúc này cũng đã đến giờ, lẽ ra đấu giá nên lập tức bắt đầu. Nhưng một lão già cao gầy của Tụ Bảo tông lại nói người của Thanh Vân tông chưa tới, phiền mọi người chờ đợi một lát. Người của đạo môn chỉ thấy là đương nhiên nhưng Ma tông hiển nhiên không chấp nhận, không ngừng la hét để làm cho nhanh chóng cử hành đấu giá. Mà người của ma đạo tam tông sắc mặt càng ngày càng kém. Thỉnh thoảng bực bội thấp giọng nói thầm với lão giả cao gầy, chẳng biết nói chuyện gì nhưng xem mặt lão giả cao gầy kia khóc lóc thảm thiết đã biết quyết không phải là lời tốt đẹp gì. Đúng lúc người ở ma tông hết sức chịu đựng thì ngoài cửa đã truyền đến một thanh âm già nua: “Lão hủ đến chậm, mong mọi người lượng thứ”.

Cùng với âm thanh hạ xuống, ở ngoài cửa chạy tới mấy người. Dẫn đầu là một người tiên phong đạo cốt, sợi râu tung bay, người này nhìn qua chỗ bàn ăn của ma môn âm thanh la hét lập tức nhỏ đi rất nhiều, đợi người này đến tới trước bàn, tiếng âm thanh la hét đã không còn nghe thấy nữa. Người này đối với bản thân ra đến chỗ nảy sinh hiệu quả làm hết sức hài lòng, không khỏi cười “ha ha” liên tục, chỉ nhìn bộ dạng liền làm lại không một chút hảo ý cảm tình, đều thiếu tôn trọng. Đinh Hạo trong lòng thầm kêu một tiếng giả dối.

Khi Đinh Hạo quay đầu vừa định không nhìn lên, thì xuất hiện một nữ tử chỉ lộ ra hai mắt. Đinh Hạo rùng mình một cái, thầm khen nữ tử này thật tuyệt. Mỹ mạo của nữ tử này không hề kém Phùng Tinh Nhiên và Thạch Ngọc Sương một chút nào, thậm chí còn hơi hơn hai nữ tử này nửa phần. Khí chất siêu phàm thoát tục, nhìn vào chỉ có cảm gái lâng lâng. Đinh Hạo lập tức biết đnữ tử này được xưng là đệ nhất mỹ nữ đạo môn Bạch phù dung rồi, quả nhiên là như xuất thủy phù dung không nhiễm bụi trần, Đinh Hạo không nhịn được nhìn chằm chằm vào nữ tử này.

Bạch Phù Dung dường như cảm giác được ánh mắt Đinh Hạo. Đôi mắt hướng vào Đinh Hạo quét tới. Theo đó là một cỗ chân khí ập tới. Đinh Hạo chỉ cảm thấy cả người một đau đớn. Một là bị áp lực của hai mắt người nữ tử kia bức đến đau nhức, chỉ là cơn đau nhức này chỉ lóe lên rồi biến mất. Mà một chỗ đau nhức nữa thì phát ra từ đùi, thực sự là buốt tới tận tim, hơn nữa sự thống khổ không ngừng tăng lên. Cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là Phùng Tinh Nhiên đang dùng sức véo đùi mình, đến nỗi đỏ cả tay. Có lẽ còn vận cả chân khí nữa, giờ Đinh Hạo đã biết nữ nhân tức giận là như thế nào rồi!

Thân thể Đinh Hạo mạnh mẽ vô cùng, vốn Phùng Tinh Nhiên cũng không vận khí nhưng ngắt véo cả nửa ngày vẫn không thấy Đinh Hạo phản ứng gì cả mà vẫn cứ giương hai mắt ngắm Bạch Phù Dung, tâm thần nàng không khỏi càng giận dữ nên bắt đầu vận chân khí lên ngắt véo thật mạnh.

Tuy thân thể vô cùng cứng cỏi, Đinh Hạo cũng không chịu đựng nỗi sự dày vò đến thế của nàng nếu hắn không có định lực siêu quần, e rằng hắn đã sớm thét ra tiếng.




Đinh Hạo ngẩng đầu liếc nhìn Phùng Tinh Nhiên, phát hiện đầu của nàng quay về phía trước như là vô sự, chỉ có điều khóe miệng mỉm cười làm lộ bản ý của nàng.


Thấy vẻ mặt của nàng như thế, vốn Đinh Hạo định không để ý đến nàng nhưng cảm giác đau đớn trên đùi càng lúc càng tăng, rút cuộc Đinh Hạo không thể trông chờ nàng sẽ tự ý bỏ tay buông tha cho hai chân của hắn.


Hai tay hắn từ từ ép xuống, hắn hy vọng Phùng Tinh Nhiên có thể cảm nhận được dụng ý của hắn mà buông hai tay ra. Ngay khi hai tay Đinh Hạo sắp nắm được cổ tay của Phùng Tinh Nhiên, ngẩng đầu liếc nhìn, thấy mặt của nàng vẫn không có biểu lộ gì, căn bản như là nàng không rõ dụng ý của Đinh Hạo, chỉ có điều lực đạo trên hai tay nàng lại gia tăng rất nhiều.


Đinh Hạo rốt cuộc nổi giận, nữ tử này thật là không biết tốt xấu, không hề chần chờ, hai tay xuất ra như thiểm điện chộp mạnh lên cổ tay Phùng Tinh Nhi.


Đột nhiên một cỗ cảm giác hỗn tạp đau đớn và tiêu hồn dũng mãnh tiến vào trong đầu, thật ra thì đau đớn mà cũng vui sướng, Đinh Hạo cảm giác hai tay mềm mại của Phùng Tinh Nhiên đồng thời thả lỏng, phát giác lực đạo trên tay Phùng Tinh Nhiên nhẹ đi rất nhiều, mà tay của nữ tử này lại khẽ run run nhẹ nhàng úp tại tiểu phúc.


Theo cơn run rẩy mà tới là lực đạo ngày càng yếu, cũng tại khi Đinh Hạo muốn gỡ tay nàng ra, đột nhiên hai tay nữ nhân này lực đạo lại tăng mạnh, gắt gao nắm lấy hai chân Đinh Hạo, không chịu buông ra, Đinh Hạo tu vi yếu hơn, cho dù sử dụng toàn lực cũng chẳng thể mảy may di động, không khỏi nghi hoặc nhìn nữ tử này, chỉ thấy Phùng Tinh Nhiên khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân đều đang run nhè nhẹ, ánh mắt mê ly, tuy hai mắt hướng về phía trước, nhưng Đinh Hạo biết chú ý của nữ tử này đều đặt hết lên trên đùi mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK