Thấy Đinh Hạo gật đầu, Ôn Hoài Ngọc tiếp tục nói:
- Còn Cố bổn đan, là để cho tu chân giả dưới Nguyên anh kỳ sử dụng, có thể ổn cố tu vi, cải thiện thể chất của tu chân giả, mỗi viên có thể đề cao mười năm tu vi. Mà bích thối đan là để cho người Nguyên anh kỳ cùng Xuất khiếu kỳ sử dụng, Ngưng thần đan thì thích hợp cho Phân thần kỳ, mà Tuyền cơ đan là chuyên vì người đã đến Hợp thể kỳ mà chuẩn bị. Tác dụng của mấy loại đan dược này đều là đề cao tu vi, bất quá chỉ có phục dùng viên đầu tiên là đạt được công hiệu lớn nhất, càng về sau, công hiệu càng ngày càng thấp.
- Ồ, nguyên lai là như thế, quả nhiên là kỳ trân diệu dược. Thế nhưng lại còn có cả đan dược chuyên môn cung cấp cho người hợp thể kỳ, lão phu hôm nay quả nhiên là được mở rộng kiến thức !
Huyết Ma Liệt Sơn cũng là cảm thấy tò mò nói.
- Được. Đã như vậy, chẳng biết Ôn lão lần này thu hoạch như thế nào ? Hắc hắc, bây giờ tiểu tử thật sự bộ phục Ôn lão sát đất rồi. Ôn lão quả nhiên không thẹn với danh hiệu Đan Vương, đến loại đan dược như vậy cũng có thể luyện chế ra a !
Đinh Hạo tán dương nói.
- Sao dám sao dám, nếu như không có linh dược của Tiểu ca, lão phu dù có tài lớn bằng trời cũng không luyện chế ra nhiều linh dược như vậy a !
Ôn Hoài Ngọc khiêm tốn nói, dừng một chút rồi nghiêm mặt:
- Dựa theo hiệp nghị giữa lão phu cùng Tiểu ca, lão phu đã thu hồi phần của mình rồi, còn lại đều là của Tiểu ca. Hai lô đan dược lần này tổng cộng luyện chế được bốn trăm viên linh đan, trừ phần của lão phu là một phần bốn ra, phần của tiểu ca còn lại Hoàn dương đan một trăm mười viên, Cố bổn đan tám mươi viên, Bích thối đan bốn mươi viên, Ngưng thần đan ba mươi viên, còn Tuyền cơ đan là ít nhất, chỉ có hai mươi viên. Nhưng đây đã là hai lô đan dược thành công nhất của lão phu rồi, trước kia nhiều lắm cũng chỉ có thể luyện chế ra hơn mười viên đan dược, mà Tuyền cơ đan xuất hiện lại càng ít, bình thường có thể xuất hiện một viên cũng đã là ông trời phù hộ rồi. May nhờ có tác dụng của Nhân Nguyên quả thì lần này mới xuất hiện hai mươi mấy viên, lão phu cũng được vài viên, quả thực là muốn không cười cũng không được a !
Ôn Hoài Ngọc vừa nói vừa đem đan dược đưa cho Đinh Hạo, khi nói xong hết thì phá ra cười như chỗ không người, lão cười vô cùng sung sướng, nhưng lại không phát hiện ra khi nói đến tác dụng của Tuyền cơ đan thì trong mắt Huyết Ma Liệt Sơn lóe lên hung quang, hơn nữa không phải hướng đến Đinh Hạo, mà là hướng về phía Đoạt Mệnh Đan Vương Ôn Hoài Ngọc đang vô cùng đắc ý.
Đan Vương đang thoải mái cười to vẫn chưa phát hiện Huyết Ma Liệt Sơn đã nổi sát tâm, nhưng Đinh Hạo vẫn chú ý đến Liệt Sơn thì lại vừa vặn cảm thấy sát khí hung lệ đó !
Từ trong bình Tuyền cơ đan lấy ra năm viên, Đinh Hạo đưa Huyết Ma Liệt Sơn, nói:
- Năm viên đan dược này là tiểu tử hiếu kính Liệt lão.
Đinh Hạo quay lưng về phía Đan Vương Ôn Hoài Ngọc, dùng ánh mắt ra hiệu cho Liệt Sơn, cảnh cáo lão không được động thủ với Ôn Hoài Ngọc. Liệt Sơn thấy Đinh Hạo làm như vậy, trong lòng cũng chợt động, nhếch miệng cười nói:
- Tiểu tử quả thật là không định....
Đinh Hạo nghĩ ngợi một lúc rồi lại lấy trong tay ra hai mươi viên Hoàn nguyên đan đưa cho Huyết Ma Liệt Sơn nói:
- Với tu vi của Liệt lão, người có thể làm ngươi bị thương sợ là không nhiều lắm, nhưng lưu chút ít đan dược phòng thân cũng là việc nên làm, hữu bị vô hoạn* mà.
- Hắc hắc, tiểu tử đã có ý, lão phu nhất định sẽ không làm cho ngươi thất vọng.
Huyết Ma Liệt Sơn cười dài nói
Câu nói của Liệt Sơn trong lời có lời như vậy, Đinh Hạo đương nhiên có thể nghe ra, gật gật đầu, Đinh Hạo quay về phía Ôn Hoài Ngọc vẫn kích động không thôi nói:
- Đa tạ Ôn lão đã tương trợ, có lẽ từ nay về sau tiểu tử còn muốn cùng Ôn lão làm vài cuộc mua bán, không biết nên đến nơi nào để tìm Ôn lão ?
Trầm mặc một lúc, Đoạt Mệnh Đan Vương Ôn Hoài Ngọc nói:
- Lão phu độc lai độc vãng quen rồi, bình thường không ở chỗ nào cố định, bất quá cứ cách năm năm, vào tháng ba lão phu đều tại Vô quy cốc ở vài ngày, nếu là Tiểu ca muốn tìm lão phu luyện đan, có thể đến nơi đó tìm lão phu.
- Ồ, tiểu tử sẽ nhớ kỹ. Đã xong việc rồi, bọn tại hạ cũng xin từ biệt. Hy vọng đến ngày đó có thể được chiêm ngưỡng phong thái Ôn lão luyện đan.
Nói xong không đợi Ôn Hoài Ngọc trả lời đã cùng Liệt Sơn rời động mà đi.
Rời khỏi sơn động chưa xa, Đinh Hạo liền quay về phía Liệt Sơn hừ lạnh một tiếng, nói:
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑