- Hồ đồ ! Trở về cho ta !
Mọi người còn chưa có phản ứng, bên kia Phùng Ngạo Thiên đã giận dữ hét lên. Cùng theo tiếng thét, Phùng Ngạo Thiên vươn tay ra về phía Phùng Tinh Nhiên một cái, không gian tựa hồ tự nhiên sinh ra một cỗ hấp lực, chỉ thấy Phùng Tinh Nhiên giãy dụa liên tục, nhưng lại không cách nào trốn thoát, trong giây lát nữ tử này đã bị Phùng Ngạo Thiên kéo ra phía sau, nhưng lại chẳng hề nổi giận mà hướng về phía Đinh Hạo không ngừng cười quỷ dị !
Mà lúc này Ngô trưởng lão đã hướng về Phùng Ngạo Thiên không ngừng trình bày, Phùng Ngạo Thiên kinh ngạc nhìn Đinh Hạo ở đằng xa, nghe Ngô trưởng lão kể không ngừng gật đầu !
Một lát sau Ngô trưởng lão kể xong xuôi, lui về phía sau một bước, mà Phùng Ngạo Thiên thì hướng Phùng Tinh Nhiên nhẹ giọng hỏi gì đó, chỉ thấy Phùng Tinh Nhiên mặt đỏ bừng, cúi đầu lầm rầm chẳng nói, lại qua một lúc lâu, Phùng Tinh Nhiên ánh mắt kiên định ghé tai Phùng Ngạo Thiên nói vài câu, Phùng Ngạo Thiên lắc lắc đầu tựa hồ không đồng ý, cha con hai người lại thấp giọng tranh cãi một hồi, sau đó giống như đạt thành hiệp nghị !
Vừa xong chuyện, Phùng Tinh Nhiên giận dỗi trừng mắt liếc Ngô trưởng lão một cái, Ngô trưởng lão thần tình khổ sở, cúi đầu không nói ! Mà Phùng Tinh Nhiên lại đắc ý cười, lại vừa cười khanh khách vừa nhìn Đinh Hạo, nhưng cũng không nổi giận nữa !
Vốn là Hồn Luyện đại hội sắp bắt đầu thì lại bị nữ tử này một trận náo loạn khó khăn trở ngại đến bây giờ, Phùng Ngạo Thiên thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người cũng có chút xấu hổ, giải thích :
- Tiểu nữ điêu ngoa đã khiến chư vị phải đợi lâu, Ngạo Thiên ta xin lỗi tất cả mọi người. Tông hội lần này sắp bắt đầu rồi, bất quá lần này ngoài việc thưởng vật phẩm như đã định, tiểu nữ còn có một vật phẩm tư nhân khác dâng lên, còn rốt cuộc là vật gì thì Ngạo Thiên cũng không biết ! Mong các vị tuấn kiệt toàn lực trổ tài, không phụ kì vọng của tông môn cũng như của ta !
Những lão nhân đang ngồi đều là nhân vật đã thành tinh, biểu hiện đặc thù của Phùng Tinh Nhiên đối với Đinh Hạo đã khó tránh khỏi bị mọi người nghĩ này nghĩ nọ, lại nghe Phùng Ngạo Thiên giải thích như vậy, càng khiến đối với quan hệ của hai người có nhận thức mới, đều không khỏi tự có tính toán của riêng mình !
Đinh Hạo đột nhiên cảm thấy lãnh khí nặng nề dồn đến, nhìn bốn phía chung quanh, phát hiện tựa hồ đệ tử các tông đối với mình đột nhiên đều sinh ra sát ý, trong lòng thầm mắng Phùng Tinh Nhiên nữ tử này quả nhiên không có hảo ý, loại tình huống này rõ ràng là do một tay nàng tạo thành, chẳng lẽ nàng thực sự nghĩ rằng mình có khả năng ứng phó hết sao? Mặc dù biết rõ nữ tử này ái mộ mình, nhưng Phùng Tinh Nhiên làm thế khiến Đinh Hạo có chút không vui.
Phùng Ngạo Thiên nói xong khoát tay, ý bảo người các tông phái theo thứ tự đi vào động, đột nhiên Phùng Ngạo Thiên hơi chau mày lại, mắt hổ thâm ý liếc nhìn Đinh Hạo một cái, sau đó quay đầu nói với Lý Nam Thiên :
- Vô Cực Ma Tông các ngươi đợi một chút, bổn nhân có việc muốn hỏi !
Mọi người Vô Cực Ma Tông cảm thấy được sủng ái mà kinh hãi, Lý Nam Thiên đáp lời đồng ý, ra vẻ lạnh lùng nhìn chằm chằm Đinh Hạo. Đinh Hạo làm như không thấy, trong một thời gian ngắn, người của những tông khác theo thứ tự đã vào hơn phân nửa, vừa lúc Đinh Hạo định tiến vào động, Phùng Tinh Nhiên chẳng biết khi nào đã vô thanh vô tức đi đến phía sau.
- Tiểu tặc, ngươi chính là đệ tử Vô Cực Ma Tông, hi hi, ta xem lần này ngươi còn có thể chạy trốn đi đâu, Hồn Luyện tông hội lần này bằng vào thủ đoạn của ngươi thì có thể dễ dàng vượt qua, đến lúc đó cha ta đối với ngươi cũng sẽ có cái nhìn khác rồi, hắc hắc, rồi chúng ta…
Phùng Tinh Nhiên nhẹ giọng nói, đến đoạn sau lại trở nên lí nhí. Nhưng Đinh Hạo thấy thần quang trong hai mắt thì đã biết nàng có ý định gì rồi liền đó thấp giọng nói :
- Tiểu thư đã xem trọng Đinh Hạo quá rồi, ta tu vi thấp kém như thế, các tông phái tham gia đều cao thủ như vân, có thể vượt qua hay không còn phải xem thiên ý thế nào, cho dù miễn cưỡng còn sống thì nàng với ta cũng không thích hợp đâu!
Dứt lời liền không để ý đến nàng ta nữa, hướng đến sơn động tối đen vội vàng đi tới.
Vừa vào sơn động Đinh Hạo nhận thấy đây là một thế giới hoàn toàn khác, trong động rộng lớn phi thường, phía trước là một thông đạo uốn lượn không biết thâm sâu đến đâu, phía trên động khẩu có đính một số minh châu, phía trước lại càng là một đường lấp lánh, một chút cảm giác nguy hiểmcũng không có, Đinh Hạo nhìn trái ngó phải cũng không biết trong động này có gì hung hiểm, đang lúc nghi hoặc, cửa động ở phía sau đã bị một cự thạch vạn cân “chi chi” lăn ra phong kín lại.