- Ồ, lại có việc như thế sao, nhưng đúng là trong đạo môn ngụy quân tử vô số, không chỉ có duy nhất tên đó, khó trách làm cho Vương lão động nộ đến như vậy!- Đinh Hạo gật gù ủng hộ.
Độc Ma Vương Diệp Hàn gật đầu nói tiếp:
- Giao thiển ngôn thâm (mới gặp mà như đã quen từ lâu), hiện tại ta sẽ đi cùng ngươi đến Tụ Bảo tông hội, mua giúp ngươi các tài liệu tu chân còn thiếu, sau đó mới an tâm đối phó với tên Ngô Tinh này!
Nghe y nói thế, Đinh Hạo không nói nên lời, bản thân cũng không phải người tốt gì, cùng với y chỉ là quen biết xã giao, huống chi tu vi lại thấp kém, đương nhiên sẽ không mạo hiểm cùng y. Hơn nữa y với tu vi tuyệt thế mà cũng bị Hoắc Đồng tông đánh trọng thương mà chạy, thì có thể thấy được thực lực của tông môn này, hắn lần này một thân một mình đến đây, căn bản không thể chống lại được tông môn đó. Mặc dù bất mãn với hành vi làm người của Ngô Tinh, đối với Độc Ma Vương Diệc Hàn hết sức kính ngưỡng, nhưng không vì thế mà đùa giỡn với mạng nhỏ của chính mình.
Đang suy nghĩ lung tung, thì Độc Ma Vương Diệc Hàn đã phóng lên cao, nhìn thấy y động thân, Đinh Hạo cũng đành phải ngự trên Nghịch Thiên Ma kiếm “vù” một tiếng bay lên đuổi theo.
Một lúc lâu sau.
Hai người đã đi tới khu vực Tụ Bảo tông hội, tông hội này mặc dù vẫn chưa bắt đầu nhưng các sạp hàng lớn nhỏ rải rác khắp nơi, các chủng tu chân giả bày bán hoặc là các tài liệu trân quý, hoặc là linh đan diệu dược, hoặc là pháp bảo quý hiếm, cái gì cũng đều có cả.
Trên mỗi loại vật phẩm đề một mức giá bán hoặc đề vật phẩm trao đổi, khiến cho Đinh Hạo nhìn muốn hoa cả mắt, nhìn tổng thể so với tông hội lần trước trên Cú Khúc sơn thì còn náo nhiệt hơn rất nhiều, xem ra Tam châu Nhất đảo đúng là nơi tụ tập của tu chân giả khắp nơi.
Vương Diệc Hàn ánh mắt lạnh lùng nhìn thấy vẻ hứng thú của Đinh Hạo thì cũng không hề nôn nóng, cười cười đi theo hắn, thỉnh thoảng còn giải thích cho hắn thuộc tính của các kỳ vật. Còn Đinh Hạo mỗi khi bắt gặp tài liệu đúng yêu cầu của mình thì hết sức hào sảng, không thèm mặc cả, tựa hồ như tài vật của hắn vô cùng giàu có, khiến cho Vương Diệc Hàn vô cùng khó hiểu.
Một lát sau, hai người cuối cùng cũng tìm thấy hai loại khoáng thạch còn thiếu của vụ giao dịch, giá cả chỉ khoảng ba trăm thượng phẩm tinh, Đinh Hạo cảm thấy rất hợp lý, đang muốn xuất ra tinh thạch để mua ngay thì Vương Diệc Hàn đã giơ tay ra ngăn lại.
Chỉ nghe y khẽ cười nói:
- Mặc dù tiểu ca ngươi tài đại khí thô, căn bản sẽ không để ý chút tiền nhỏ nhoi này, nhưng bổn nhân ta có nguyên tắc làm người, đã nói trước là giao dịch cùng ngươi thì nhất định hai thứ tài liệu này sẽ do ta bỏ tinh thạch ra mua lại cho ngươi!- Nói xong y liền xuất ra tinh thạch đưa cho người bán hàng.
Nhưng khi Vương Diệc Hàn vừa mới cầm hai khoáng thạch đó, đột nhiên biến sắc, hừ lạnh một tiếng nói:
- Trước mặt bổn nhân mà dám ban môn lộng phủ (múa rìu qua mắt thợ), ngươi rốt cuộc là ai, dám to gan ra tay ám toán ta!
Thanh âm vừa dứt, tu chân giả bày bán vật phẩm kia đột nhiên đứng lên, một cỗ khí tức kinh thiên bá đạo từ người phát tán ra xung quanh, cười lớn nói:
- Bổn nhân chính là Đại trưởng lão Tư Đồ Kiếm của Hoắc Đồng tông, Độc Ma ngươi năm đó giết hai người của tông ta, bị tông chủ bổn tông đả thương đuổi đi, nhưng không ngờ hôm nay lại dám quay lại địa bàn của tông ta, quả nhiên là trời giúp bổn tông rồi!
Theo thanh âm của Tư Đồ Kiểm vang lên, từ hai bên có hai người từ từ đi tới, tu vi xem chừng còn mạnh hơn Tư Đồ Kiểm hai phần. Nhìn thấy biến hóa phát sinh như vậy, Đinh Hạo âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ đúng là trì ngư chi ương (khi không mắc vạ).
- Vương Diệc Hàn ơi Vương Diệc Hàn, không ngờ hôm nay lại có cơ hội đấu với ngươi một trận. Vừa nghe nói ngươi xuất hiện tại Tụ Bảo tông hội, lão phu cảm thấy vô cùng phấn khích, nhiều năm như vậy, Vượng huynh nhất định là độc công đại thành, nếu không nhất định sẽ không đến Bồng Khâu đảo này tìm chết!- Một người trong đó cười sang sảng ngạo mạn nói.
- Quả nhiên là tên tiểu nhân dối trá nhà ngươi, bớt nói sàm đi, bổn nhân đã dám đến đây, thì đã sớm xác định sẽ cùng ngươi một trận tử chiến, chuẩn bị đón nhận sự vây công của tông môn các ngươi. Tuy vậy, tiểu tử này cùng bổn nhân không có quan hệ, hy vọng các ngươi đừng làm hại người vô tội!- Nghe hắn tự mãn như thế, Vương Diệc Hàn lạnh lùng đáp trả, vẻ mặt nho nhã có chút tức giận.
- Đã là nhóc con Ma đạo, cho dù là vô tội thì hôm nay thầy trò các ngươi cũng phải bỏ xác tại nơi này!- Ngô Tinh ngạo mạn, lớn tiếng nói.
Lời này vừa nói ra, vẻ thiểu não trên mặt Đinh Hạo biến mất, từ từ rút ra Nghịch Thiên Ma kiếm, vẻ mặt đột nhiên trở nên tàn nhẫn, lạnh lùng.