Nói xong liền lạnh lùng nhìn các môn nhân khác của Thị Hồn tông một lượt, sau đó mới quay về phía Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cung tay bái một bái nói:
- Xin Tông chủ chớ trách. Kẻ nào dám phạm vào uy nghiêm Luyện Ngục Ma tông ta, thì đáng bị xử tử !
Gật gật đầu, Phùng Ngạo Thiên nói:
- Thành lão làm như vậy không có gì là không đúng. Giờ Thành lão đã chấp nhận thua cuộc, bản Tông chủ nay tuyên bố lấy các mỏ khoáng thạch của Thị Hồn tông ban thưởng cho Vô Cực Ma tông từ ngày hôm nay !
Nghe Phùng Ngạo Thiên nói vậy, Đinh Hạo cùng mọi người Vô Cực Ma tông đều thoải mái cười lớn. Sau trận chiến ngày hôm nay, Vô Cực Ma tông đã dùng thực lực mạnh mẽ một lần nữa lại xuất hiện trước mặt các tông phái khác, khiến cho không một ai dám khinh thị, không chỉ còn là một tông phái nhỏ nhoi trên Đoạn Hồn sơn nữa.
Nhìn thấy mọi người Vô Cực Ma tông vui mừng, trong mắt Thành Hoàng chợt lóe lên sát khí, lão quay sang Phùng Ngạo Thiên nói:
- Đã như vậy, lão phu cũng không tiện lưu lại đây, xin phép được cáo từ !
Thanh âm vừa dứt, Thành Hoàng đã mang theo Thành Hùng dở sống dở chết phóng lên cao. Mấy người khác vừa thấy Thành Hoàng rời đi, đều quay về Phùng Ngạo Thiên cáo từ rồi trong chớp mắt đã biến mất không thấy. Ở giữa sân chỉ còn lưu lại Phùng Ngạo Thiên với đám người Huyết Sát tông và Phù Chú tông.
Nhìn thấy những người đáng đi đều đã đi, Thiên Yêu Niếp Thiên cười dài một tiếng nói:
- Từ ngày hôm nay, rốt cục đám đệ tử đời thứ ba trên Đoạn Hồn sơn này đã không còn ai là đối thủ của ngươi nữa rồi. Tiểu tử ngươi cũng thật là giỏi, mới có vài năm ngắn ngủi mà đã đạt tới cảnh giới như vậy, không hiểu là ngươi làm cách nào nữa !
Cùng với tiếng cười dài, Niếp Thiên chậm rãi đi tới chỗ Đinh Hạo. Vừa thấy hành động này của Niếp Thiên, Phùng Tinh Nhiên cười một tiếng, không chịu lạc hậu lập tức bay tới chỗ Đinh Hạo đang đứng ngạo nghễ.
Thấy thân ảnh Thiên Yêu Niếp Thiên đang bay tới gần, Huyết Ma Liệt Sơn không khỏi xấu hổ. Hai người đã đấu với nhau hai trận lớn nhỏ, mỗi lần ra tay Huyết Ma Liệt Sơn đều không để lại đường sống cho Niếp Thiên, thiếu một chút nữa là đã dồn Niếp Thiên vào chỗ chết, hoàn cảnh hiện giờ Liệt sơn cũng có chút chưa chuẩn bị kịp.
Thấy vẻ mặt kỳ quái của Huyết Ma Liệt Sơn, Niếp Thiên cười thản nhiên nói:
- Liệt sơn a Liệt sơn, thực không ngờ được là có ngày ngươi lại gia nhập Vô Cực Ma tông. Đinh Hạo tiểu tử rốt cục cho ngươi chỗ tốt gì mà lại có thể khiến ngươi cam tâm tình nguyện rời bỏ tự do mà khuất thân ở đây thế ?
Cười khan một tiếng, Huyết Ma Liệt Sơn nói:
- Vô Cực Ma tông thật sự là môt tông phái tốt. Liệt mỗ gia nhập tông môn tịnh không hối hận. Còn Đinh Hạo tiểu ca dùng cách nào giữ lão phu ở lại thì ngươi tự mình đi hỏi hắn đi !
Nhìn thấy vẻ mặt không có hảo ý của Thiên Yêu Niếp Thiên, Đinh Hạo đang định mở miệng giải thích thì Phùng Tinh Nhiên đã nhanh chóng chạy tới. Vừa rồi trông thấy Đinh Hạo đại hiển thần uy, Phùng Tinh Nhiên ngắm hắn như si như say, không ngờ được trong khoảng thời gian như vậy Đinh Hạo lại có thể đột phá.
Thực lực chính xác của Thành Hùng như thế nào trong lòng Phùng Tinh Nhiên hiểu rất rõ, cho dù chính mình đấu với Thành Hùng cũng không nắm chắc phần thắng, vốn nghĩ Đinh Hạo có thể đánh hoà cũng là được rồi, nhưng không thể ngờ là Đinh Hạo lại có thực lực giết được hắn, thật là ngoài mức dự kiến của Phùng Tinh Nhiên.
Nhìn ánh mắt si mê của Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo lại càng thêm đau đầu.
Phùng Tinh Nhiên đi đến trước mặt Đinh Hạo, hừ lạnh một tiếng nói:
- Tiểu tặc nhà ngươi rốt cuộc có bao nhiêu sự tình lừa gạt bản cô nương ? Công pháp ngươi sử dụng hôm nay tại sao ta chưa bao giờ thấy qua ? Mà ngươi thế nào lại có thực lực tru sát Thành Hùng ?
Thấy vẻ mặt khó xử của Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên cười khì một tiếng:
- Giờ đến cha ta cũng không dám xem nhẹ ngươi nữa, chuyện giữa hai chúng ta đã không còn ai phản đối nữa rồi !
Dừng lại một chút, nàng đỏ mặt lên, nhỏ giọng nói:
- Ngươi nói nên làm thế nào bây giờ ?
Phùng Tinh Nhiên nói liên tiếp mấy câu đó khiến Đinh Hạo nghe mà phải trợn mắt há mồm, thật sự bội phục khả năng tưởng tượng trên trời của nữ nhân này, vô luận chuyện gì qua miệng của nàng cuối cùng cũng có thể quy về chuyện nam nữ, quả nhiên là quái đản !
Cười cười có vẻ xấu hổ, Đinh Hạo thấp giọng nói:
- Đừng nói lung tung ở chỗ này chứ. Lần trước không phải ta đã nói rõ ràng với cô rồi sao, nếu ta muốn tìm đạo lữ song tu khẳng định sẽ là cô, nhưng bây giờ ta vẫn còn chưa có ý định đó !
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑