Hôm nay vừa vặn thứ hai, Lục Hòa Ngọc dậy thật sớm, 6 giờ rưỡi liền bò dậy.
Khi cô rời giường, Chung Cảnh Tri cũng thức dậy theo, sau đó hỏi cô làm sao vậy.
"Em phải đến văn phòng đi làm." Lục Hòa Ngọc vừa rửa mặt vừa nói.
"Không được, thân thể của em còn chưa khỏe hẳn, chờ điều dưỡng tốt rồi lại đi." Chung Cảnh Tri tức khắc phản đối, huống chi Thiện chân nhân đều nói, cô còn phải dưỡng một tháng đâu.
"A Cảnh, thân thể của em em biết, em thật sự không có việc gì, anh không cần khẩn trương như vậy được không?" Lục Hòa Ngọc đem bọt biển trong miệng nhổ ra, sau khi lau khô, bất đắc dĩ mà xoay người đối mặt với anh nói.
"Đại sư nói em cần thiết tĩnh dưỡng một tháng, A Hòa, đừng làm anh lo lắng được không?" Chung Cảnh Tri thở dài, anh biết mấy ngày nay vẫn luôn hạn chế cô khiến cô không vui, chính là khi anh nghĩ đến cô ngay lập tức bị rút đi thọ nguyên, liền nhịn không được muốn đối xử với cô càng tốt.
"Vậy anh không thể lại hạn chế em dùng máy tính được chứ? Cũng không được đối xử với em như người tàn tật" Lục Hòa Ngọc thấy hắn như vậy, trong lòng cũng không chịu nổi, bởi vì tất cả hết thảy đều là vì anh muốn tốt cho cô.
Thời điểm bắt đầu, cô xác thật cảm thấy rất tốt, chính là sau một khoảng thời gian, cô cảm thấy đang khỏe lại thành bệnh, điều này cũng không phải là điều cô muốn.
"Được, chỉ cần em không đi đến phòng làm việc, em muốn như thế nào đều được." Chung Cảnh Tri vội vàng đáp ứng, liền sợ cô dưới sự giận dữ chạy tới đi làm.
Một khoảng thời gian sau, Lục Hòa Ngọc cuối cùng cũng trở về làm việc bình thường, đem công việc ném xuống nửa tháng nhấc lên, bàn làm việc trong thư phòng, hai người mỗi chiếm một nửa, công việc rất nhiều, thỉnh thoảng hai người ánh mắt giao hội, một cảm giác ấm áp ẩn hiện xung quanh hai người.
Lục Hòa Ngọc còn không có làm quen với thời gian đi làm, Cao Ninh cũng đã trở lại sau khi đi du lịch, vừa trở về liền mang theo chồng mình chạy tới thủ đô tìm Lục Hòa Ngọc.
"Sao lại thế này? Cậu giảm béo sao?" Cao Ninh mới vừa ôm Lục Hòa Ngọc một phen, lại phát hiện cô hình như đã gầy một chút.
"Không có việc gì, nhìn mặt cậu giống như còn tròn hơn một chút." Lục Hòa Ngọc duỗi tay nhéo khuôn mặt cô một phen, cười nói.
"Haizz, tớ cùng cậu nói cái này, tớ đi đến thành phố C, nơi đó ăn vặt nhiều đến mức mỗi lần tớ ăn đều không trùng lặp, siêu siêu cấp ăn ngon.." Cao Ninh tức khắc dời đi mục tiêu, nói lên hành trình mỹ thực của cô, mặt mày hớn hở.
"Cho nên, tớ cảm thấy tớ ít nhất béo mười cân."
Lục Hòa Ngọc nhịn không được bật cười, lại giơ tay nhéo nhéo cánh tay của cô, đồng tình gật gật đầu, hơn một tháng, Cao Ninh xác thật mập lên một ít.
"Ngao, tớ muốn giảm béo bằng không mặc không được váy cưới." Cao Ninh cũng nhịn không được nhéo nhéo, phát hiện thật đúng là béo không ít.
"Chuẩn bị khi nào làm hôn lễ?" Lục Hòa Ngọc hỏi.
"Khả năng là ngày mười tháng một đi, bất quá cậu cùng chú nhỏ không phải đã đi lãnh chứng sao? Vì sao không nhân cơ hội làm hôn lễ a?" Cao Ninh xem xét liếc mắt nhìn chú nhỏ đang không biết cùng người đàn ông của mình nói gì đó một cái, cô đè thấp tiếng nói hỏi.
"Đại khái là chờ đến thời điểm ăn tết đi." Lục Hòa Ngọc trầm tư một hồi nói.
"Nhanh như vậy sao, đây chẳng phải là tớ tổ chức trước sao?" Cao Ninh chớp chớp mắt, kỳ thật cô rất muốn nói nếu không chúng ta cùng nhau làm, nhưng nghĩ đến chính mình cùng chú nhỏ bối phận bất đồng, cùng nhau làm hôn lễ tựa hồ không ổn, chính là cô tổ chức hôn lễ sớm hơn so chú nhỏ mà nói, cảm giác lại có chút quái quái.
"Không có vấn đề gì, cậu cứ làm theo kế hoạch của cậu đi, bọn tớ không vội." Lục Hòa Ngọc mỉm cười nói.
Cao Ninh nhìn Lục Hòa Ngọc thè lưỡi nói "Trước kia cậu cho tớ cảm giác chính là trưởng bối, không nghĩ tới lúc này thật đúng là trở thành ta trưởng bối."
".. Nguyên lai tớ ở trong mắt cậu chính là già như vậy a, thật thương tâm." Lục Hòa Ngọc hai tay che mặt một chút, làm bộ tức giận.
"Diện mạo không già nhưng tâm thái thật sự so với tớ thì lớn hơn rất nhiều." Cao Ninh cười hì hì ôm Lục Hòa Ngọc nói.
"Đúng rồi, đã quên nói cho cậu, Diệp Hàm cậu ấy yêu đương, còn là anh trai hàng xóm của cậu ấy đó."
"Cho nên nói, bọn họ là hoan hỉ oan gia." Lục Hòa Ngọc nghe xong không cấm vui vẻ, lúc trước đại học năm hai Diệp Hàm còn chưa cùng các cô nói qua chuyện của anh trai hàng xóm, thẳng đến sau đó các cô mới biết được.
"Còn không phải sao, tớ xem anh ta cũng là bị Diệp Hàm ăn đến gắt gao." Cao Ninh cười nói.
"Ta thấy Hàn Thiên Duệ cũng bị cậu ăn đến gắt gao." Lục Hòa Ngọc chọc chọc mặt cô ấy nói, phải biết rằng Cao Ninh đại học năm nhất liền cùng Hàn Thiên Duệ ở bên nhau, mà Hàn Thiên Duệ lớn hơn cô ấy hai tuổi, cũng rất chiều chuộng cô ấy.
"Tớ cũng là tiểu công trúa a, hừ hừ." Cao Ninh nhớ tới lúc trước học cao tam, Lục Hòa Ngọc nói chính mình quá cao, Diệp Hàm tương đối xinh xắn lanh lợi, cô cần phải tìm một người đàn ông cao hơn mình, cứ như vậy, cô cũng là tiểu công trúa.
"Đúng vậy, cậu vẫn luôn là tiểu công trúa." Lục Hòa Ngọc bật cười, lại hỏi "Muốn ở chỗ này ở lại vài ngày sao?"
"Ai, không được, tớ hiện tại mới biết được nguyên lai nhà anh ấy là ở thủ đô, không phải ở thành phố A, ông nội bà nội, ba cô sáu bà, thúc thúc, bá bá đều là ở thủ đô.." Cao Ninh nhắc tới cái này lại cảm thấy đau khổ, thời điểm bắt đầu, cô còn tưởng rằng trong nhà Hàn Thiên Duệ cùng bối cảnh nhà cô cũng không sai biệt lắm, cũng coi như là môn đăng hộ đối.
Ai ngờ sau khi lãnh chứng, Hàn Thiên Duệ đột nhiên cùng cô nói, kỳ thật nhà anh là thủ đô, chỉ là anh theo cha mẹ đến thành phố A sinh hoạt, liền rất ít khi về thủ đô.
Sau đó cô mới phát hiện kỳ thật nhà anh cùng nhà ông ngoại cô cũng không khác nhau lắm, nhưng điều đó cũng vẫn đem cô hoảng sợ.
"Như vậy cũng tốt, về sau cậu cũng có thể ở thủ đô sinh sống, chúng ta cũng có thể thường xuyên gặp mặt." Lục Hòa Ngọc không cảm thấy ngoài ý muốn, đương nhiên, vẫn là Chung Cảnh Tri nói cho cô, cô mới biết được.
Cao Ninh gật gật đầu tán đồng, tốt xấu ngày thường cũng có thể tìm cô tâm sự đi dạo phố.
Chờ Cao Ninh rời khỏi nhà Lục Hòa Ngọc, chậm rãi hồi tưởng lại một chút cuộc đối thoại của hai người, đột nhiên a một tiếng, đem Hàn Thiên Duệ hoảng sợ, vội hỏi cô làm sao vậy.
Cao Ninh đối với người thân bên cạnh từ trước đến nay đều sẽ không dối gạt, đặc biệt Hàn Thiên Duệ vẫn là người cô yêu, liền lập tức nói "Em vừa rồi xem bộ dáng Hòa Ngọc giống như thân thể không tốt lắm, nhưng mỗi lần nhắc tới, kết quả cô ấy đều nói sang chuyện khác, làm đến cuối cùng em cái gì cũng không có hỏi ra được vấn đề gì, cũng không biết cô rốt cuộc sao lại thế này."
"Đại khái không nghĩ để em lo lắng đi, đừng nghĩ quá nhiều, em xem cô ấy cũng không giống như là bị thương không phải sao? Phỏng chừng chính là đã bị bệnh một trận đi." Hàn Thiên Duệ tự nhiên đã biết một ít, nhưng cảm thấy cũng không cần thiết làm Cao Ninh lo lắng, liền an ủi cô nói.
"Cũng đúng, Hòa Ngọc cô ấy rất ít sinh bệnh, nghe nói một khi bị bệnh liền rất dọa người." Cao Ninh gật gật đầu cảm thấy mình cũng là suy nghĩ nhiều.
Hàn Thiên Duệ duỗi tay xoa xoa đầu cô, cô bé ngốc của anh nha, thật dễ lừa.
Nhưng, anh thực thích.
Trong lúc tĩnh dưỡng, Lục Hòa Ngọc cũng cùng Cố Vi bọn họ nói chuyện phiếm, tuy rằng các cô đang là nghiên cứu sinh nhưng thỉnh thoảng vẫn có thời gian rảnh tâm sự, bát quái giải trí một chút gì đó, mãi cho đến khi hôn lễ của Cao Ninh qua đi, cô lại nhận được thiệp mời kết hôn của Cố Vi, vừa hỏi xuống lại không thể tưởng được Cố Vi thế nhưng cũng là cùng ngày tốt nghiệp đã cùng bạn trai đi lãnh chứng.
Chung Cảnh Tri sau khi biết, tức khắc có chút ghen, anh cùng Lục Hòa Ngọc cũng là ở ngày cô tốt nghiệp cũng đi lãnh chứng, kết quả hôn lễ còn không có cử hành.
Lục Hòa Ngọc đã đáp ứng anh làm trước khi ăn tết, Chung Cảnh Tri nhanh chóng quyết định làm vào Nguyên Đán, sau đó là các loại nhọc lòng chuẩn bị lễ phục đính hôn cho cô, Lục Hòa Ngọc thật muốn nói cách Nguyên Đán còn gần hai tháng đâu.
Bất quá vẫn là tùy ý anh đi xử lý, cô tắc cứ theo lẽ thường đi làm tan tầm, chuyện khác hoàn toàn không cần cô đi làm.
Hôn lễ cũng không rườm rà, rốt cuộc cô không có nhà mẹ đẻ, người Chung gia đều rất thông cảm, Lục Hòa Ngọc chỉ mời Cố Vi ba người cùng với Diệp Hàm một nhà.
Trong đó Diệp Hàm cùng với Lý Dục Nhàn, Phương Thi Ý đều chạy tới làm phù dâu.
Bởi vì tửu lượng của cô chỉ một ngụm liền say, toàn bộ quá trình lấy trà thay rượu mời mọi người cũng không có người cảm thấy quá mức, rốt cuộc không có cô dâu thì làm sao có thể coi là hôn lễ.
Tuy là như vậy, Lục Hòa Ngọc vẫn là uống đến mức cả bụng đều là nước, chờ đến buổi tối cô đều nhịn không được phun ra, cô cho rằng chỉ là uống nhiều nước trà không nghĩ tới buổi sáng hôm sau còn không có kịp rời giường, lại có một cảm giác ghê tởm nảy lên tới.
Lục Hòa Ngọc dừng một chút, bẻ ngón tay tính ngày một chút, dì cả của cô đều hai tháng không có tới, cô hiện tại mới phát hiện!
"Có khỏe không? Nếu không đi xem bác sĩ một chút?" Chung Cảnh Tri không biết cô mang thai, thấy cô nôn mửa, cũng đi theo vào toilet.
"Chung tiên sinh, anh khả năng phải làm ba ba." Lục Hòa Ngọc nhấp môi lộ ra vẻ tươi cười, kéo tay anh đặt tới bụng mình nói.
Chung Cảnh Tri hầu kết lăn lộn một chút, liền hô hấp đều nín lại, xác nhận hỏi "Có rồi sao?"
"Anh cảm thấy đâu?" Lục Hòa Ngọc xem anh thành cái dạng này nhịn không được cười, lại đẩy anh ra toilet.
"Thực sự có a?" Chung Cảnh Tri bộ dáng lại không giống vui vẻ, nhíu nhíu mi lo lắng hỏi "Em có cảm thấy thân thể có nơi nào không thoải mái hay không?"
"Em cảm thấy đói bụng." Lục Hòa Ngọc duỗi tay vuốt phẳng lông mày đang nhíu chặt của anh, an ủi nói "Thân thể của em rất tốt, anh không cần lo lắng."
Bởi vì hai người cũng không có sống ở Chung gia cho nên bữa sáng vẫn là từ Chung Cảnh Tri làm, trước sau như một ăn ngon, Lục Hòa Ngọc cũng không cảm thấy buồn nôn, đại khái nguyên nhân là do tối hôm qua uống nước trà quá nhiều, dẫn tới cô có dấu hiệu buồn nôn.
Bữa sáng qua đi Chung Cảnh Tri mang cô đi bệnh viện làm xác nhận, thật là có.
Lúc này mới gọi điện thoại đến Chung gia nói cho Chung lão gia tử, Chung gia lão gia tử lập tức mệnh lệnh Chung Cảnh Tri đem Lục Hòa Ngọc mang về nhà ở, người nhiều sẽ có phương tiện chăm sóc, Chung Cảnh Tri lại không muốn trở về, nhưng cũng vì Lục Hòa Ngọc suy nghĩ, rốt cuộc anh còn phải đi làm đâu.
Tin tức Lục Hòa Ngọc mang thai vừa truyền khai, các bạn nhỏ liền chạy như bay mà đến chúc mừng.
Trong lúc mang thai, Lục Hòa Ngọc tuyệt đối là thai phụ thoải mái nhất, ăn đến thơm ngọt, căn bản là không giống người khác ba tháng đầu nôn đến muốn mạng, sau ba tháng chân rút gân đến muốn khóc.
Ngay cả khi sinh em bé, cũng thuận lợi làm người cảm thấy không thể tưởng tượng, từ đau từng cơn đến tiến phòng sinh, chỉ dùng không đến một giờ, có thể thấy được có bao nhiêu nhanh chóng.
Là một cô bé mập mạp, làm Chung lão gia tử mừng đến mức hận không thể nâng trong lòng bàn tay, đại danh gọi là Gia Bảo, nhũ danh gọi là Minh Châu, có nghĩa là hòn ngọc quý trên tay.
Thật sự là Chung gia dương thịnh âm suy, nữ giới quá ít, mỗi thế hệ chỉ có một người, cho nên Chung tiểu công trúa từ khi sinh ra liền chú định là tiểu công trúa.
Chờ tiểu công trúa sau khi sinh ra, Chung Cảnh Tri đưa ra đề nghị phải về tiểu khu bên kia ở, lại bị Chung lão gia tử trừng mắt nói muốn ở thì chính anh tự đi, tiểu công trúa nhà ông muốn ở Chung gia lớn lên.
Cuối cùng, Chung Cảnh Tri tự nhiên ngăn không được Chung lão gia tử, hai vợ chồng cứ thế liền ở lại nhà chính.
Tại thời điểm tiểu công trúa đầy tháng, Cao Ninh cũng kiểm tra ra là đang mang thai, điều này cũng khiến cho Cao Ninh thật sự vui mừng, nói tiểu công trúa là phúc tinh của cô ấy làm Lục Hòa Ngọc dở khóc dở cười, rõ ràng là cô ấy mang thai trước, như thế nào tiểu công trúa liền thành phúc tinh.
Lục Hòa Ngọc nhìn bộ dáng người cha hậu đậu chăm con của Chung Cảnh Tri, khóe miệng nổi lên ý cười, mà Chung Cảnh Tri phảng phất cảm thấy được ánh mắt của cô, cũng nhìn lại đây, hai người nhìn nhau cười.
Tác giả có lời muốn nói: Chính văn đến nơi đây cũng nên kết thúc, Lục Hòa Ngọc cùng Chung Cảnh Tri một đường đi tới, chính yếu bọn họ biết chính mình muốn cái gì, cho nên không nhiều khúc khúc chiết chiết như vậy, ngày mai phiên ngoại bắt đầu, trước tiên viết Đường Việt Ninh cùng Trì Tiểu Vãn, lại viết Lục Hòa Ngọc cùng Chung Cảnh Tri hoặc những người khác.