• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh sát cũng tới cực kỳ nhanh chóng, rốt cuộc cũng có cảnh sát đi tuần ở phụ cận tuần tra, bởi vậy không đến mười phút cảnh sát liền tới đây.

Nhìn đến người đàn ông một thân chật vật bị đè nặng, mặt còn sưng đến thiếu chút nữa nhìn không ra bộ dạng, cảnh sát bảo hai nam sinh buông ra, lấy ra còng tay đem gã chế ngự, kéo gã đứng lên, sau đó mới bắt đầu hỏi tình huống như thế nào.

"Tên khốn này không chỉ đùa giỡn chúng tôi." Lục Hòa Ngọc rất bình tĩnh mà nói, cuối cùng bổ sung một câu "Đồng thời tôi cảm thấy có thể đây không phải lần đầu anh ta làm chuyện này, anh ta luôn mang theo dây thừng bên người, thấy chúng tôi phản kháng, liền móc ra dây thừng muốn trói chúng tôi."

Người cảnh sát trông có vẻ hơi lớn tuổi cũng đồng thời thấy được dây thừng trên mặt đất, hơi híp híp mắt, dây thừng này tựa hồ có chút quen mắt.

Người đàn ông nghe được Lục Hòa Ngọc nói tức khắc muốn phản bác, lại bị cảnh sát một chân đá qua, "Câm miệng."

"Trước tiên hãy cùng chúng tôi đến Cục Cảnh Sát để lấy lời khai." Nhìn thấy không ít người tập trung lại đây, cảnh sát lập tức nói.

Lục Hòa Ngọc cùng Diệp Hàm đương nhiên không có ý kiến gì, hai nam sinh kia cũng đi theo, nói có thể đi để làm chứng.

Cảnh sát cũng không cảm thấy có cái vấn đề gì, liền đem bọn họ đều mang về, đồng thời cũng đem dây thừng gây án mang về.

Nhìn đến động tác của cảnh sát, Lục Hòa Ngọc cùng Diệp Hàm mới đột nhiên nhớ tới giá vẽ cùng máy tính, giá vẽ khẳng định là không dùng được nữa, nhưng dù có hỏng thì vứt đi mua cái mới là được, đến nỗi máy tính của Lục Hòa Ngọc, cũng không biết có phải hỏng rồi hay không, ít nhất vỏ ngoài không có bị bong tróc ra, nhưng hiện tại cũng không có thời gian để xem xét.

Chờ tới Cục Cảnh Sát rồi, người cảnh sát kia nhanh chóng báo cáo sự tình, bởi vì bọn họ gần đây cũng đang điều tra vụ án ba người thiếu nữ cùng bị giết, ba thiếu nữ này chính là bị dây thừng thắt cổ dẫn đến hít thở không thông mà chết, đến nay còn không có tìm được người bị tình nghi.



Hôm nay người bị tình nghi này liền tương đối giống với hoài nghi của bọn họ, bởi vì tùy thân mang theo dây thừng.

Do chuyện này có liên quan đến một vụ án lớn quan trọng, vì vậy pháp y bên kia cần lấy dây thừng đi đối chiếu với thi thể, sau đó lại nhanh chóng xét nghiệm DNA để so sánh, phát hiện quả nhiên là cùng một sợi dây thừng.

Đến nỗi người đàn ông kia vẫn còn đang mạnh miệng nói gã ta chỉ đùa giỡn một chút thôi thì đã bị các cô lấy đồ vật đánh mình, còn dõng dạc mà nói muốn tố cáo các cô, muốn các cô bồi tiền thuốc men.

Bởi vậy Lục Hòa Ngọc các cô cũng không biết trong lúc vô ý đã giúp bọn họ phá án, bắt được người bị tình nghi.

Các cô ghi lại khẩu cung sau đó mang trong lòng nỗi sợ hãi về nhà nhưng cũng không cùng Cao Ninh nói, để tránh cô đang từ nhà ông ngoại chạy về tới.

"Hôm nay thật là làm tớ sợ muốn chết." Diệp Hàm che lại ngực, cô lúc ấy như thế nào sẽ ngây ngốc không biết phản kháng.

"May mắn không có việc gì." Lục Hòa Ngọc cũng thở dài một hơi, hiện tại hồi tưởng lại, người đàn ông kia đại khái cũng là nhất thời bị đánh ngốc, nếu không lấy sức lực của hai người thật đúng là đánh không lại đối phương.

"May mắn cậu phản ứng nhanh, tớ ngay từ đầu đều đã bị dọa ngốc, không nghĩ tới ở thủ đô sẽ gặp được loại người này." Diệp Hàm vừa cảm thấy may mắn vừa dán đến trên người Lục Hòa Ngọc, rõ ràng hai người cùng tuổi nhưng cố tình Diệp Hàm lại cảm nhận được sự an tâm bảo hộ ở trên người cô.

"Cậu đến bên này chơi, tớ dù sao cũng phải bảo vệ cậu, nếu cậu bị thương, tớ cũng không chịu nổi." Lục Hòa Ngọc duỗi tay vỗ nhẹ đầu Diệp Hàm, hiện tại cô nên cảm thấy may mắn vì đối phương chỉ có một người, nếu không hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.

"Cao Ninh không biết đi? Chúng ta vẫn là không cần nói cho cô ấy, bằng không cô ấy lại cảm thấy tự trách." Diệp Hàm hỏi.

"Việc này chúng ta liền không cùng cô ấy nói, chỉ cần uyển chuyển nói với cô ấy không cần đi nơi nào quá hẻo lánh, cẩn thận một chút, để tránh sau này cô ấy cũng chạy đến nơi nào đó hẻo lánh thì không tốt lắm." Lục Hòa Ngọc gật gật đầu cũng tán đồng.

Sau khi nói hết lời, Lục Hòa Ngọc đột nhiên nhớ tới khi ăn tết, ở hẻm nhỏ kia bị Địch Phàm kéo một phen, cô lúc trước còn đang suy nghĩ đừng tới địa phương nào hẻo lánh, kết quả hôm nay lại phạm đồng dạng sai lầm, may mắn không phát sinh chuyện gì.

"Cũng là tớ vô ý, bất quá giá vẽ của cậu bị tớ lộng hỏng rồi."

"Khụ, máy tính của cậu, cậu nhìn xem còn có thể khởi động hay không." Diệp Hàm hắng giọng, cô cảm thấy hẳn là sẽ bị đập hư.

"Tớ trước nhìn xem, không được lại mua mới, máy tính này cũng dùng hai năm rồi." Lục Hòa Ngọc tỏ vẻ không sao cả mà nói, này đó đều là vật ngoài thân, mạng so với chúng nó quan trọng nhiều.



Hơn nữa số liệu của Lục Hòa Ngọc trên cơ bản đều là thiết kế tự động lưu trữ, mất dữ liệu gì đó sẽ không thể phát sinh được, cô một bên nghĩ một bên khởi động máy.

Phát hiện còn có thể khởi động máy, bất quá màn hình nhấp nháy, phỏng chừng là màn hình hỏng rồi, khởi động cũng khá lâu, còn phát ra âm thanh ca ca, máy tính vẫn là cần mua một cái mới.

"Máy tính này của cậu chất lượng thật tốt nha, đập như vậy còn có thể khởi động máy." Diệp Hàm nhìn đều cảm thấy kỳ lạ.

"Đại khái là ổ cứng chưa hỏng, cho nên mới có thể khởi động máy." Lục Hòa Ngọc xem một chút, máy tính này bảo dưỡng cũng không được, đổi ổ cứng còn không bằng mua mới.

"Vậy còn có thể sửa được đi?" Diệp Hàm không hiểu máy tính này đó nên liền hỏi.

"Đại khái có thể, cũng không có việc gì, ở văn phòng còn có máy tính có thể sử dụng, máy tính này tớ ngày thường cũng chỉ lấy tới xem phim." Lục Hòa Ngọc biết Diệp Hàm sợ máy tính sửa không được nên sẽ cảm thấy ngượng ngùng, liền an ủi nói.

Lại thấy biểu tình của cô có chút mệt mỏi, liền bảo cô đi nghỉ ngơi, chờ buổi tối lại gọi cô dậy ăn cơm.

Diệp Hàm cũng cảm thấy thể xác và tinh thần đều có chút bị mệt mỏi, liền không cự tuyệt liền trở về phòng nghỉ ngơi, Lục Hòa Ngọc thì ở tại trong phòng khách mân mê máy tính của cô.

Lục Hòa Ngọc cùng Diệp Hàm còn tưởng rằng việc này có thể gạt, chẳng qua các cô cũng chưa nghĩ đến một trong hai nam sinh giúp các cô trùng hợp lại là cháu trai của Chung Cảnh Tri, về nhà còn nói Cao Ninh là một cô gái không cần đi đến địa phương hẻo lánh, Cao Ninh nghe cảm thấy nữ sinh mà anh họ nói có chút giống Lục Hòa Ngọc cùng Diệp Hàm, liền truy vấn.

Quả nhiên nghe được là tên bọn họ, Cao Ninh thiếu chút nữa đã hét lên muốn đi về nhà Lục Hòa Ngọc, rồi lại bị bà ngoại lôi kéo không đi được, đành phải trộm mà gửi tin tức cho Chung Cảnh Tri.

Chung Cảnh Tri thu được tin tức của Cao Ninh, mặt đều đen.

Nhanh chóng làm A Lăng đi Cục Cảnh Sát xử lý người kia, đây cũng là bởi vì A Lăng cùng Cục Cảnh Sát có quen biết, vốn đang muốn đẩy them một chút tội danh gì đó, lại không nghĩ rằng biết được đối phương thế nhưng là tên sát nhân của một vụ án giết nữ sinh rồi bỏ chốn một đoạn thời gian trước.

Nhưng hiện tai nghi phạm lúc này lại đột nhiên bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ*, có vẻ như tinh thần có chút điên loạn, bởi vậy người phía trên cũng có chút sầu não.

* hồ ngôn loạn ngữ: Ăn nói lung tung



A Lăng vừa nghe, liền ý vị thâm trường mà nói "Nhưng đừng để tra ra bệnh gì đó ra để thả tự do cho tên đó."

Vị phó cục trưởng kia nghe xong cũng không khỏi gật đầu, hiện tại xác thật thấy rất nhiều loại hiện tượng này, có càng nhiều người khi phạm pháp, lại đột nhiên nói tinh thần điên loạn, hoặc vốn dĩ chính là có bệnh tâm thần linh tinh, dưới loại tình huống này thật sự rất khó định tội.

"Bất quá, cậu không giống như là người xen vào việc người khác a, vụ án này có liên quan đến người cậu quen biết sao?" Phó cục trưởng hỏi.


A Lăng vỗ vỗ vai ông nói "Tóm lại ông biết làm như thế nào là được."


"Đương nhiên rồi." Phó cục trưởng cân nhắc một chút, nhớ tới hai cô gái tới lúc buổi chiều kia, đại khái là có chút bối cảnh đi.


Chung Cảnh Tri sau khi để A Lăng đi Cục Cảnh Sát, chính mình liền lái xe về nhà, nhìn đến cô bình yên vô sự đứng ở trước mặt mình, tim vẫn luôn treo lơ lửng rốt cuộc cũng hạ xuống.


Lục Hòa Ngọc nghe được tiếng mở cửa liền hơi kinh ngạc một chút, còn tưởng rằng là ăn trộm, lại không nghĩ rằng mở cửa tiến vào chính là Chung Cảnh Tri.


"Anh đã tan tầm rồi sao?" Lục Hòa Ngọc thở một hơi, hỏi.


"A Hòa." Chung Cảnh Tri vốn luôn luôn trấn định lúc này lại tiến lên đem Lục Hòa Ngọc ôm lấy, vùi đầu ở cổ cô, bất động. "Em không có việc gì thật tốt."


Lục Hòa Ngọc theo bản năng mà duỗi tay ôm lại anh, sau đó lại nghe được câu nói kia, tức khắc lĩnh ngộ, phỏng chừng là chuyện phát sinh giữa trưa nay đã bị anh biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK