• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Hòa Ngọc trực tiếp đeo bịt mắt lên ngủ, không muốn phản ứng lại bọn họ. Đối với Trì Lam, Lục Hòa Ngọc cẩn thận suy nghĩ lại nguyên văn một chút, cô lúc ấy cảm thấy đọc truyện rất sảng, hơn nữa Trì Lam luôn biểu hiện ra là người ôn nhu, rộng lượng nói với mọi người không cần thương tổn Trì Tiểu Vãn, cô đọc cũng cảm thấy đây là một người rất tốt, cô cũng cảm thấy Trì Lam có hơi thánh mẫu nhưng khi đọc truyện thấy nữ chủ luôn được thiên vị cũng không suy nghĩ ý tứ sâu xa trong đó, cơ hồ tất cả mọi người đều nuông chiều Trì Lam, cô ta trở lại Trì gia thật đúng là tiểu công trúa được sủng lên trời!

Nhưng hiện tại cẩn thận cân nhắc một chút, cô ta đây là thánh mẫu gì a? Đây quả thực chính là bạch liên hoa cao cấp được chứ?

Thật sự trong lòng Trì Lam không có khúc mắc sao? Không, cô ta vẫn luôn chán ghét Trì Tiểu Vãn đã chiếm thân phận của cô ta mười bảy năm, hơn nữa sau khi học ở trung học Hải Thành, sau khi gặp gỡ được càng nhiều bạn học trong nhà có thân phận và địa vị mà cô ta lúc trước cũng đã từng mặt dày lấy lòng những bạn học đó, thẳng đến sau khi biết được chính mình nguyên lai là thiên kim Trì gia của D thị, cô ta hưng phấn đến nỗi vài đêm không ngủ đưuọc, rồi lại không muốn Lục Hoa Sinh bọn họ cảm thấy chính mình là bạch nhãn lang, liền lừa dối nói là luyến tiếc rời xa bọn họ.

Chờ trở lại Trì gia, sau khi được chứng kiến gia cảnh của Trì gia cùng với gia đình nhà ngoại của cô ta, tức khắc liền nhớ tới Lục Hòa Ngọc đã ngây người chiếm cứ thân phận của cô ta ở Trì gia mười bảy năm kia, đáng nhẽ những thứ này nguyên bản chính mình nên được hưởng thụ, thế nhưng đã bị cô trắng trợn chiếm đi, trong lòng có thể thoải mái sao?

Cho nên nói cho cùng, Lục Hòa Ngọc cảm thấy có đôi khi không thể thật sự mù quáng tin tưởng vào tính cách nhân vật trong cốt truyện, bởi vì hiện tại cô đang sinh hoạt ở thế giới này, không phải nhìn nhận thông qua một quyển tiểu thuyết, đây chính là thế giới chân chân thật thật, lòng người dễ thay đổi, đặc biệt là cô xuất hiện đã tạo ra hiệu ứng cánh bướm, cốt truyện không biết đã sớm chuyển biến thành cái dạng gì.

Trừ bỏ ở trên máy bay nói nói mấy câu và lúc ăn cơm, Lục Hòa Ngọc toàn bộ quá trình đều đeo bịt mắt giả bộ ngủ, chờ sau khi máy bay hạ cánh, cũng nhanh chóng cầm lấy hành lý gọi một chiếc tắc xi đi thẳng đến tiểu khu phụ cận khách sạn, làm lơ hai người phía sau vẫn luôn đi theo gọi tên cô, cô nhưng không nghĩ ngày nào đó bị bán còn giúp người ta đếm tiền đâu.

Trì Ngạn nhìn Lục Hòa Ngọc dẫn theo hành lý nhanh chóng rời đi, sắc mặt âm trầm, khó có thể tin Lục Hòa Ngọc vốn dĩ hiền lành, ngoan ngoãn vì cái gì sẽ trở nên không thể nói lý như vậy, lại nhìn Trì Lam đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh, trong lòng thầm than, quả nhiên là em gái ruột tương đối ngoan.

"Ca, Hòa Ngọc cô ấy có phải hay không không thích em?" Trì Lam nhấp môi có chút khổ sở hỏi.

"Sẽ không, tính cách của nó vốn dĩ có hơi kì lạ, nếu nó không muốn đi cùng chúng ta, chúng ta đây liền tự mình đi chơi, em không phải nói muốn đi xem nghi thức kéo cờ sao, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai chúng ta liền đi xem." Trì Ngạn an ủi cô nói.

"Được rồi, ca đợi lát nữa cũng phải nghỉ ngơi cẩn thận." Trì Lam thấy Trì Ngạn rốt cuộc không hề đề cập tới mang theo Lục Hòa Ngọc đi cùng nữa, tức khắc trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào, không có người chướng mắt đương nhiên là tốt nhất, bất quá, huống chi cô một chút đều không muốn nhìn thấy Lục Hòa Ngọc xuất hiện.



Rốt cuộc bọn họ đến thủ đô cũng là vì cô ta thi đại học xong, cô ta lại cùng mẹ Trì đưa ra đề nghị đi chơi một chuyến sau khi thi tốt nghiệp, chỉ là mẹ Trì không yên tâm cô đi một mình nhưng hai vợ chồng bà lại không có thời gian đi cùng cô, cuối cùng trọng trách rơi xuống trên người Trì Ngạn, chính là không nghĩ tới sẽ ở trên máy bay gặp được Lục Hòa Ngọc, xem bộ dáng của cô tựa hồ cũng là đến thủ đô, chỉ là không biết cô muốn đi làm gì.

Bất quá Trì Lam tò mò, thậm chí rất muốn biết Lục Hòa Ngọc đến tột cùng tới thủ đô làm cái gì nhưng lại không muốn để lộ tâm tư của mình ra trên nét mặt nhưng trong lòng lại cảm thấy mâu thuẫn, chỉ là cô ta ở thủ đô không có quen người nào, đương nhiên không tìm được người nào có thể giúp cô ta được.

Anh em hai người cũng gọi một chiếc tắc xi tới nói một địa chỉ rồi rời đi sân bay, Lục Hòa Ngọc hoàn toàn không biết có câu gọi là oan gia ngõ hẹp, cô tìm một khách sạn ở ngay tại bên cạnh tiểu khu để thuận tiện cho cô đi lại xử lý mọi chuyện trong tiểu khu, nhưng mà không nghĩ tới hai anh em Trì Ngạn cũng tìm đến khách sạn này.

Cho nên sáng sớm hôm sau bò dậy ra khỏi phòng nhìn đến Trì Ngạn, Trì Lam hai người ở tại ngay hai phòng cách vách, Lục Hòa Ngọc cảm thấy đây là cái nghiệt duyên gì a? Thật xui xẻo.

Bất quá, cô làm như không thấy được bọn họ tồn tại, đem cửa phòng đóng phịch một tiếng liền trực tiếp rời đi, hoàn toàn không có ý định muốn cùng bọn họ giao lưu.

Trì Ngạn cũng có chút ngoài ý muốn, nguyên bản đang muốn mở miệng cùng Lục Hòa Ngọc nói chuyện, bất quá thấy Lục Hòa Ngọc trực tiếp tránh đi, anh ta nhịn không được gọi lại Lục Hòa Ngọc, "Chẳng lẽ trở về Lục gia liền không muốn chào anh một tiếng sao?"

"Anh cảm thấy rối rắm điểm này có ý tứ gì sao?" Lục Hòa Ngọc có chút không kiên nhẫn xoay người hỏi.

"Em là trách ba mẹ đưa em về Lục gia sao?" Trì Ngạn có chút không vui hỏi.

"Trì Ngạn, em từ nhỏ tính cách như thế nào chẳng lẽ anh liền không hiểu rõ sao?" Lục Hòa Ngọc ý vị thâm trường* mà nhìn Trì Lam liếc mắt một cái, thấy ánh mắt trốn tránh của cô ta, trong lòng cười lạnh, trong mấy chuyện này đó nếu không có Trì Lam xuất lực cô thật đúng là sẽ không tin tưởng.

* Ý vị thâm trường = "thâm sâu", "ý nhị".

Trì Tiểu Vãn tuy nói cũng là một cô gái ngoan ngoãn nhưng từ trước đến nay đều luôn là nói một không hai, bằng không liền sẽ không bước lên con đường hắc hóa một đi không trở lại, cho dù biết chính mình sai rồi, cô vẫn như cũ kiên trì, chứng minh cái gì? Cô đúng là ngoan ngoãn không sai nhưng cũng không phải là người không có chủ kiến!

Cho nên nói, không cần cho rằng những cô gái ngoan ngoãn trở thành người ngu xuẩn không có chủ kiến!

Nghe vậy, Trì Ngạn liền trầm mặc, đúng vậy, anh ta như thế nào đã quên, thời điểm Trì Tiểu Vãn ở Trì gia cũng không phải người nhiều chuyện, một khi quyết định liền sẽ không có cơ hội quay đầu lại, trong nhà cũng cảm thấy con gái tùy hứng chút cũng không sao cả, hơn nữa lúc trước cô tuy rằng có chút tùy hứng nhưng lại không có ảnh hưởng đến toàn cục, cho nên anh ta như thế nào có thể quên đâu?

Trì Lam tuy rằng bị ánh mắt của Lục Hòa Ngọc nhìn đến chột dạ nhưng lại thấy Trì Ngạn nhìn cô trầm mặc, trong lòng cô ta liền cảm thấy không ổn, liền nhược nhược mà nói, "Kỳ thật cậu muốn về nhà cũng có thể, rốt cuộc cậu ở nơi đó lớn lên, không phải sao?"

"Không cần, rốt cuộc gia gia đã cho tôi một số tiền, về sau gặp được liền coi như không quen biết tôi là được." Lục Hòa Ngọc nhìn bộ dáng cô ta nghĩ một đằng nói một nẻo liền nhịn không được trợn trắng mắt, ném xuống một câu liền rời đi.

Trì Ngạn sắc mặt khẽ biến, ý tứ của gia gia khi đưa tiền anh tự nhiên minh bạch, đó chính là cắt đứt quan hệ giữa cô và Trì gia, cũng cắt đứt hy vọng trở lại Trì gia của cô, gia gia ý tứ rất mịt mờ, người Trì gia đều minh bạch cũng rõ ràng, cho rằng lấy tính tình của Lục Hòa Ngọc khẳng định không rõ có ý tứ gì, anh cho rằng chính mình đủ hiểu biết Lục Hòa Ngọc, lại không biết chính mình kỳ thật chưa từng biết rõ cô lại là người thông minh như vậy.



Trì Lam cắn cắn môi, trong lòng thầm nghĩ gia gia đến tột cùng đã đưa cho Lục Hòa Ngọc bao nhiêu tiền, thế nhưng có thể làm cô sinh hoạt tốt đến như vậy! Trách không được khi Lục gia đem cô đuổi ra khỏi nhà, cô đi được sảng khoái như vậy, nguyên lai còn có một chuyện như vậy.

Nhưng không cần nghĩ cũng biết, tiền cho khẳng định không ít.

Trì Lam ánh mắt hơi lóe, ngước nhìn hướng theo bóng dáng Lục Hòa Ngọc đến khi cô đi khuất, một bộ tò mò mà thấp giọng hỏi Trì Ngạn, "Ca, gia gia cho cô ấy bao nhiêu tiền? Cô ấy tiêu tiền như vậy đủ để học xong đại học sao?"

"Coi như đủ đi, em ấy rất tiết kiệm, trong lòng em ấy hiểu rõ." Trì Ngạn chưa nói con số chuẩn xác cho Trì Lam, chỉ là cảm thấy không cần thiết.

Trì Lam nghe được lời này trong lòng một trận buồn bực, không tiện hỏi lại, nhưng lại cảm thấy gia gia đưa tiền cho Lục Hòa Ngọc ít nhất cũng phải mười vạn trở lên, trong lòng tức khắc có chút không thoải mái, thời điểm cô ta trở về, gia gia bất quá cũng mới cho cô ta năm vạn, lại cho Lục Hòa Ngọc một lần những mười vạn.

Trì Ngạn không chú ý tới sự khác thường của cô ta mà đưa cô ta đi xem nghi thức kéo cờ, lúc sau lại tiếp tục hành trình kế tiếp.

Bên này Lục Hòa Ngọc sau khi đi ăn cơm sáng, thấy thời gian vẫn còn sớm, liền trở về khách sạn lấy ra giấy bút viết viết vẽ vẽ, một người ở, cô cũng không cần trang hoàng nhiều, chỉ cần đơn giản là được, hơn nữa khi mua phòng có tặng ba vạn mua đồ gia dụng, cô cảm thấy lại bỏ thêm hai vạn, khẳng định có thể mua được rất nhiều đồ dùng.

Vẫn luôn lăn lộn như vậy tới 9 giờ rưỡi mới đi hướng tiểu khu nơi đó, ở ven đường có một chiếc xe ngừng ở nơi đó, ánh mắt người trong xe nhìn chằm chằm vào cô, Lục Hòa Ngọc luôn cảm thấy có người nhìn chính mình, bất động thanh sắc nhìn xung quanh một chút, lại cái gì cũng chưa nhìn đến, thầm nghĩ có lẽ là chính mình suy nghĩ nhiều.

Chung Cảnh Tri không nghĩ tới Lục Hòa Ngọc nhạy bén như vậy, trong lòng thầm than, giống như càng biết chuyện của cô, liền càng là đau lòng cô, cũng mấy lần từng nghĩ tới muốn tiếp cận cô rồi lại chần chờ, anh nghĩ tới mấy trăm loại cùng cô có cơ hội tương ngộ, lại không có một lần dám hành động, bởi vì anh sợ cho cô ấn tượng quá kém, cô lại không phải loại thiếu nữ hoài xuân hay yêu mơ mộng, biện pháp duy nhất nghĩ đến có thể tiếp cận cô chính là thông qua Cao Ninh.

Vấn đề là các cô đều đã thi đại học xong rồi..

Không nghĩ tới nhanh như vậy liền ở thủ đô nhìn thấy cô, nhưng hiện tại anh cũng không muốn nhanh như vậy liền quấy nhiễu đến cô, lại nghĩ đến trường học cô đăng ký là đại học Thủ Đô, Chung Cảnh Tri hơi hơi nhếch lên khóe môi, có lẽ đây là cái cơ hội quen biết đi.

"Đi thôi." Chung Cảnh Tri ánh mắt ám ám nhàn nhạt nói với tài xế.

Lục Hòa Ngọc nào biết sẽ có một lão nam nhân theo dõi chính mình đâu, vào tiểu khu tìm tới quản lý bất động sản bên kia, an bài công nhân trang hoàng, cô liền lấy ra bản thảo chính mình viết vẽ xong hai giờ đồng hồ, cùng công nhân trang hoàng bên kia nói đơn giản tình huống một chút, cô lại không cần nội thất quá hoàn thiện.

Cứ như vậy mỗi ngày đến tiểu khu xem công nhân trang hoàng, ngẫu nhiên còn tự mình ra tay giúp đỡ, tốt xấu nơi này về sau chính là nhà của mình, cảm giác tự mình làm so với người khác làm thật sự không giống nhau, còn nữa ngày sau nơi này chính là ngôi nhà thuộc về một mình cô, trong lòng đột nhiên sinh ra một sự yêu mến, đi vào thế giới này lâu như vậy, vô luận là Trì gia vẫn là Lục gia hay là chỗ cô thuê để ở, cô đều chưa từng có loại cảm giác này.

Đại khái, đây chính là cảm giác của mái ấm đi.



Mỗi ngày hai chỗ, một đường đi tới đi lui giữa khách sạn cùng tiểu khu, Lục Hòa Ngọc hoàn toàn là trầm mê với trang hoàng cùng với mua đồ nội thất bố trí căn nhà nhỏ của mình, thẳng đến có một ngày bỗng nhiên nhận được điện thoại chủ nhiệm lớp gọi lại đây, bởi vì đang vội vàng không tiện tiếp nhận, Lục Hòa Ngọc trực tiếp ấn loa ngoài, ở điện thoại bên kia quả nhiên chủ nhiệm lớp rất là kích động nói cho cô, cô không chỉ có thi được thủ khoa thành phố A, mà còn là thủ khoa của tỉnh!

Lục Hòa Ngọc lúc này mới xem thời gian một chút, nguyên lai đã là tháng sáu ngày 27 a.

Biết được chính mình còn bắt được thủ khoa thành phố, Lục Hòa Ngọc cũng không quá ngoài ý muốn, trừ phi cô viết văn được chấm quá thấp, bằng không cô cảm thấy mình lấy cái hạng nhất vẫn là vững vàng, nhưng cũng không lường được có thể đạt được cấp tỉnh.


Chủ nhiệm lớp hỏi cô đang ở nơi nào, nói sẽ có cả phóng viên tỉnh và thành phố đến đây muốn phỏng vấn cô, Lục Hòa Ngọc đáp lời của chủ nhiệm lớp nói cô đang ở thủ đô, lại qua mấy ngày nữa mới trở về.


"..."


Nghe được giọng nói bình tĩnh của Lục Hòa Ngọc ở bên kia, chủ nhiệm lớp cũng không biết nên nói cái gì, chỉ dặn dò cô phải chú ý an toàn, nói cô mau chóng về thành phố A linh tinh mới ngắt điện thoại.


Lục Hòa Ngọc sau khi ngắt điện thoại, công nhân tu sửa ở bên cạnh tự nhiên cũng nghe được cuộc đối thoại của cô cùng lão sư, thấy cô đã ngắt liên lạc liền tức khắc kính nể mà nói, "Chúc mừng chủ hộ đã thi được thủ khoa! Lần tu sửa này chú liền cho giảm 75%, tốt xấu cũng dính một ít không khí vui mừng làm con trai chú sang năm thi đại học cũng có thể thi được thành tích tốt."


"Cảm ơn." Lục Hòa Ngọc có chút ngoài ý muốn nhưng có thể bớt tiền, ai không muốn đâu.


"Hắc hắc, cái đó, không biết những bài ghi chép lớp mười hai của con có còn ở đó hay không, có thể bán cho chú hay không? Nếu không lần lắp đặt này liền miễn phí, con để lại những tài liệu ghi chép đó cho chú đi." Công nhân tu sửa bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, xoa xoa tay xấu hổ nói.


"Không cần phải giảm nữa đâu, chú cũng đã giảm cho con bớt 75% rồi, con cũng được lời rất nhiều, dù sao con cũng không có em trai em gái, đưa cho con trai chú học tập đi, chúc cậu ta sang năm thi đậu thủ khoa." Lục Hòa Ngọc cười nhạt, khoát khoát tay, nhìn ra được chú ta cũng là vì tốt cho con trai mình, hơn nữa qua hai mươi mấy ngày sống chung, mỗi ngày đều có thể nghe được chú ta cùng những công nhân kia nhắc tới con trai mình, hiển nhiên đó là một người yêu con, làm cô thật đúng là rất hâm mộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK