Kỳ thật lúc trước anh ta vui mừng khi hai người gặp lại, tính tình cô thay đổi, anh cho rằng chỉ là do thân thế thay đổi mà biến thành như vậy, thẳng đến khi ở trên phố đồ cổ gặp được lần đó, sau khi trở về anh ta mới đột nhiên hồi tưởng lại hai lần tiếp xúc, Trì Tiểu Vãn liền tính thay đổi như thế nào thì cũng sẽ không đem sự yêu thích của mình thay đổi, anh ta vẫn luôn thôi miên chính mình, thuyết phục chính mình cô thật sự chỉ thay đổi một chút mà thôi nhưng đến lúc anh ta sai người đến thành phố A lấy được một ít dấu vết bài thi của cô, anh ta liền biết cô thật sự không phải Trì Tiểu Vãn.
Ngày đó anh ta uống say, trong lúc say anh ta mơ một giấc mơ thật dài, trong mơ vẫn luôn nhìn thây Tiểu Vãn sau khi bị vạch trần thân phận, vô luận khóc cầu người Trì gia như thế nào cũng vẫn bị đưa về Lục gia, nhưng mà người Lục gia cũng không thích Tiểu Vãn, thậm chí chán sự tồn tại của cô, Trì Lam sau khi trở lại Trì gia lại thỉnh thoảng cùng Lục Như Y gọi điện thoại, làm ra các loại ám chỉ Lục Như Y bài xích Tiểu Vãn, nhìn đến Tiểu Vãn mỗi đêm chỉ có thể tránh ở trong ổ chăn khóc thút thít, Đường Việt Ninh đau lòng đến lợi hại, muốn nói cho cô rời đi Trì gia, rời đi Lục gia cũng có thể sẽ sống được rất vui vẻ, chính là anh ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đi từng bước một vào bẫy rập người ta thiết kế tốt, cuối cùng bị Trì Ngạn sơ sẩy đẩy xuống lầu mà chết.
Ngược lại Trì Lam cho người hủy diệt dấu vết nói là cô đâm bị thương, nhảy lầu tự sát sau đó liền đưa thi thể đến nhà xác, thẳng đến ba tháng sau người Lục gia mới đem cô đưa đến nhà hỏa táng tìm mộ chôn, mà anh ta lại khoan thai tới muộn, sau khi Tiểu Vãn chết hai năm rốt cuộc mới xuất hiện, anh ta không muốn tin tưởng, cuối cùng tra ra chân tướng, lại bị người ở trên xe động tay chân gây tai nạn xe cộ bỏ mình.
Sau khi tỉnh lại, anh ta liền nghĩ thông suốt, Trì Tiểu Vãn là một cô gái tính tình mềm mại, tại sao có thể có loại khí thế cường ngạnh như Lục Hòa Ngọc này, lại sao có thể ở lúc người Lục gia đối xử lạnh nhạt quyết đoán rời đi Lục gia một mình sinh hoạt? Trì Tiểu Vãn cô ấy là bị Trì gia kiều dưỡng nuôi lớn dù có thể độc lập như thế nào cũng sẽ không sống được tốt như vậy.
Vào thời điểm gặp được anh ta tại sao có thể nhận không ra anh ta được? Tại sao có thể gọi tên của anh ta? Tại sao có thể lấy thái độ như vậy đối xử với mình?
Đúng rồi, chỉ có người xa lạ mới có thể có bộ dáng này.
Chỉ là anh ta vẫn là khó có thể tiếp thu, cũng cảm thấy từng trận đau lòng, nhân sinh của anh ta đi một bước đều bị đã bị tính kế tốt, nếu Tiểu Vãn còn ở đây, anh ta cũng vô pháp bảo vệ được cô.
Có lẽ, có lẽ có người thay thế cô tồn tại, cũng khá tốt đi?
Cho dù nghĩ như vậy, Đường Việt Ninh vẫn cảm thấy rất đau lòng, rất đau lòng! Không biết là vì Tiểu Vãn, vẫn là vì chính mình.
Lục Hòa Ngọc khi nghe được anh ta hỏi ra lời này đúng là có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là yên lặng gật đầu, cô không muốn gạt anh ta, cô đang đợi, nếu anh ta thật sự đã từng thích Trì Tiểu Vãn, khẳng định sẽ phát hiện dấu vết để lại, nếu thật sự không phát hiện, cô chỉ có thể thay Trì Tiểu Vãn cảm thấy tiếc nuối, Đường Việt Ninh kỳ thật vẫn chưa thật sự thích cô ấy.
Hiện giờ đúng là đã chờ tới rồi, không ngoài ý muốn, một người dù có tương tự như thế nào, tổng hội sẽ có vài điểm không giống nhau.
Lục Hòa Ngọc chỉ nói với anh ta chính mình cũng không biết như thế nào sẽ đến nơi này, cũng không biết Trì Tiểu Vãn đã rời đi hay chưa, có lẽ có một ngày cô ấy sẽ trở về, có lẽ cả đời sẽ không xuất hiện, nhưng cô không nói cho anh ta về bối cảnh của thế giới này.
Đường Việt Ninh ở Lục Hòa Ngọc nơi này ngồi một buổi chiều, cũng không biết suy nghĩ cái gì, cuối cùng cũng không biết có nghĩ thông suốt hay không, chỉ cùng cô nói một tiếng cảm ơn, bảo cô về sau có chuyện gì nhớ tìm anh ta, sau đó liền rời đi.
Về sau, Lục Hòa Ngọc mãi cho đến khi khai giảng cũng chưa từng gặp lại anh ta, cũng không có một chút tin tức nào của anh ta, bất quá Lục Hòa Ngọc cũng không có cảm giác gì, rốt cuộc cô không phải Trì Tiểu Vãn, liên lụy quá nhiều đối với ai đều không có chỗ tốt.
Nhưng thật ra Chung Cảnh Tri mỗi lần đến ngày thứ bảy liền sẽ gọi điện thoại muốn mời cô ăn bữa cơm, hoặc đi nơi nào đó nhìn xem phong cảnh, cho dù Lục Hòa Ngọc mỗi lần cự tuyệt, anh ta cũng không tức giận, còn cố ý đóng gói một đống ăn ngon tự mình đưa lại đây, sau đó nói bồi cô cùng nhau ăn cơm, Lục Hòa Ngọc tỏ vẻ người nào đó mặt so với tường thành còn dày hơn.
Nhưng Chung Cảnh Tri một chút đều không ngại, bởi vì anh ta cũng biết Lục Hòa Ngọc điểm mấu chốt ở nơi nào, cũng không vượt qua sự nhẫn nại của cô, một khi nhìn thấy cô ẩn có chút muốn tức giận liền lập tức lui lại, điều này làm cho Lục Hòa Ngọc không thể làm gì được anh.
Bất quá, Chung Cảnh Tri tuy rằng thỉnh thoảng có quấy rầy, Lục Hòa Ngọc vẫn đang tìm kiếm cơ hội tiếp tục khai sáng phòng làm việc của mình, mãi cho đến giữa tháng 8, ở trên mạng nhìn đến một nơi cách đại học thủ đô không xa, cô liền cùng đối phương hẹn tốt thời gian đi xem nơi đó.
Không nghĩ tới, tới nơi đó lại nhìn thấy đó là người lúc trước ở nhà ăn gặp được - Phùng Kiều.
Phùng Kiều tự nhiên cũng không nghĩ tới sẽ trùng hợp là Lục Hòa Ngọc, thời điểm nhìn thấy cô xuất hiện, nghĩ đến biểu hiện lúc trước của mình ở nhà ăn, nhịn không được cười khổ.
"Không nghĩ tới sẽ là cô."
"Đời người nơi nào không gặp lại." Lục Hòa Ngọc cười nói.
"Tôi nhưng không thích cái loại gặp lại này." Phùng Kiều thở dài, nhìn cô nói "Cô thoạt nhìn còn rất nhỏ đi, xác định muốn tiếp tục thuê? Nếu không thì tôi sẽ đầu tư vào cổ phần?"
"Phùng tiểu thư, tuy rằng tôi nhìn nhỏ nhưng có đôi khi làm việc không phải xem tuổi, đồng thời tôi cảm thấy tôi càng thích tự mình làm, mà không phải tìm kiếm người hợp tác." Lục Hòa Ngọc cười khẽ mà nói, không phải cô khinh thường Phùng Kiều, chỉ là cô càng ý đồ phòng làm việc hết thảy đều sẽ chỉ thuộc về một người là cô, cô nhưng không thích sau này có cái tranh chấp gì cùng với tình huống phản bội xuất hiện.
"Cũng đúng, cô thoạt nhìn cũng không giống như yêu cầu đối tác." Phùng Kiều cũng biết đề nghị của mình là dư thừa, cũng không thất vọng nhiều.
Hai người tiếp tục nói chuyện về chuyện thuê phòng, phòng làm việc của Phùng Kiều hiện đang làm công việc về thiết kế tạo hình, cô cho rằng Lục Hòa Ngọc tiếp nhận sẽ tiếp tục làm cái này, liền nhịn không được khuyên nhủ "Khuyên cô vẫn nên làm ngành sản xuất khác đi, minh tinh bây giờ đều sẽ có nhà thiết kế riêng, hoặc là bọn họ đều sẽ đi làm ở một cửa hàng cao cấp mà không phải lựa chọn văn phòng thiết kế nhỏ này đó."
Lục Hòa Ngọc khẽ cười một chút, cô cũng không nói mình làm gì, chỉ cùng cô ta nói tốt giá thuê, bởi vì phòng làm việc là tài sản riêng của Phùng Kiều, Lý Văn Hạo triệt tư không đại biểu phòng làm việc bên trong không phải là của cô ta, chỉ là cô ta không dự đoán được Lý Văn Hạo còn đem người đều đào đi, Phùng Kiều mới phát hiện chính mình đến tột cùng có bao nhiêu ngốc, cư nhiên cho rằng anh ta chỉ triệt tư mà thôi.
Nỗ lực gần hơn một tháng, Phùng Kiều lại phát hiện mình thật là đủ thiên chân, Lý Văn Hạo nếu thật muốn chỉnh một người, lại sao có thể để cho cô đường rút lui, không chỉ đào đi người của cô mà còn để lại cho cô một cục diện rối rắm, kể từ đó cô như thế nào cũng vô pháp cứu lại, cuối cùng thật sự chỉ có thể tuyên bố phá sản, đem phòng làm việc cho bên ngoài thuê.
Điều khiến cô không nghĩ tới chính là, người đến đây thuê văn phòng làm việc của cô chính là cô gái lúc trước ở nhà ăn nhìn đến, quả nhiên thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Cũng không biết xuất phát từ lòng hảo tâm gì đó, Phùng Kiều vẫn hạ giá cho Lục Hòa Ngọc một chút, bất quá Lục Hòa Ngọc cùng cô nói tốt thuê 5 năm, một năm giao tiền thuê một lần, đối với điều này Phùng Kiều cũng rất thống khoái mà đáp ứng xuống.
Hai người lập tức ký hợp đồng, đem tiền thuê cùng tiền thế chấp đều giao ra ngoài.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Thái Tử, anh ta chú định không thể có mối quan hệ cùng Lục Hòa Ngọc..