"Anh thoạt nhìn giống như rất vui vẻ." Lục Hòa Ngọc nhịn không được mà nói.
"Cảm ơn em tới thăm tôi, tôi đã không có việc gì, Tiểu Vãn cô ấy cũng đang ở bên cạnh tôi, cô ấy bảo tôi cùng em nói tiếng cảm ơn." Đường Việt Ninh mỉm cười mà nói, trong tay nhẹ nắm ngọc bài trong lòng cảm thấy rất vui sướng, cũng rất cảm tạ Thiện chân nhân đại sư đã đem Tiểu Vãn đưa về đến bên cạnh anh ta, thậm chí làm anh ta còn có thể cùng Tiểu Vãn có năng lực câu thông.
"!" Lục Hòa Ngọc vẻ mặt khiếp sợ, hoàn toàn không biết nên nói cái gì, khó trách Đường Việt Ninh sẽ lộ ra tới thần sắc như vậy, nguyên lai là Trì Tiểu Vãn trở lại bên cạnh anh ta, nhưng đôi mắt của cô ở bên người anh ngó tới ngó đi cái gì cũng chưa nhìn đến, quả nhiên là nhân vật trùm cuối ở trong nguyên tác có đặc thù năng lực sao?
Chung Cảnh Tri như suy tư gì nhìn ngọc bài trong tay Đường Việt Ninh, đột nhiên mở miệng nói "Linh hồn cô gái kia ở trong ngọc bài, đúng không!"
Đường Việt Ninh liếc mắt nhìn anh một cái, đối với Chung Cảnh Tri anh ta cũng không quá thích, lại không thể không thừa nhận anh thực thông minh, không nói chuyện nhưng cũng cam chịu Chung Cảnh Tri suy đoán.
Lục Hòa Ngọc lúc này mới nhìn đến trong tay anh ta cầm một khối ngọc bài, liền nói "Là đại sư đưa lại đây sao?"
"Đúng vậy, cảm ơn em." Đường Việt Ninh mỉm cười, dừng một chút nói với cô "Ông nội của tôi bọn họ khả năng đối với em có chút hiểu lầm, tôi sẽ không để cho bọn họ làm phiền đến em, tôi về sau sẽ không lại làm ra hành vi như vậy, lần này tôi thực xin lỗi, ngày sau nếu là có duyên, chúng ta gặp mặt có lẽ có thể cùng đối phương nói một tiếng đã lâu không thấy, hy vọng em tha thứ."
"Không sao đâu, chỉ cần anh không có việc gì liền tốt rồi, hy vọng anh và cô ấy cũng sẽ luôn tốt." Lục Hòa Ngọc đột nhiên minh bạch, trước mắt cái người Đường Việt Ninh này có lẽ là đã chân chân chính chính trọng sinh.
Đường Việt Ninh không có trả lời, chỉ là đối với cô hơi hơi mỉm cười, phất phất tay tỏ vẻ tạm biệt.
Lục Hòa Ngọc hơi gật đầu, biết chính mình nói cái gì nữa đều là dư thừa, sau khi ghé mắt nhìn thoáng qua Chung Cảnh Tri, hai người liền cùng nhau rời đi phòng bệnh.
Mẹ Đường sau khi bọn họ rời đi liền lập tức tiến vào, đối với Đường Việt Ninh nói "Tiểu Ninh, con còn gặp cô ta làm cái gì? Cô ta làm hại con còn chưa đủ thảm sao?"
"Mẹ có phải hay không cảm thấy con cái gì đều chỉ có thể nghe theo các người an bài đúng không? Chỉ có thể làm một con rối gỗ không có ý thức?" Đường Việt Ninh ánh mắt bình tĩnh nhìn bà, thanh âm không có một tia cảm tình.
Mẹ Đường bị ánh mắt quạnh quẽ của anh ta nhìn, trong lòng một trận chột dạ, cũng vô pháp lý giải Đường Việt Ninh vì cái gì muốn như vậy gắt gỏng với bà ta, bà đây là vì muốn tốt cho anh ta a, cái người Lục Hòa Ngọc kia căn bản chính là người câu tam đáp bốn, con trai của mình không có cùng cô ta nói rõ quan hệ, lại đã bám được vào Chung Cảnh Tri, thật là không biết xấu hổ.
"Mẹ trở về đi, bệnh viện có bác sĩ, bảo tiêu bọn họ cũng ở đây, cũng có thể chiếu cố được con." Đường Việt Ninh thần sắc lạnh lùng mà nói.
"Nhưng.." Mẹ Đường còn muốn nói cái gì, lại bị câu nói tiếp theo Đường Việt Ninh làm cho kinh sợ.
"Đừng lại làm ra chuyện khiến con hận mẹ."
Mẹ Đường nghe xong, tức khắc che mặt khóc lóc chạy ra đi.
Ngọc bài trong tay Đường Việt Ninh khẽ nhúc nhích, anh tức khắc thu liễm trên người lạnh lẽo, thần sắc cũng hoãn xuống dưới, đem ngọc bài đưa tới trên má mềm nhẹ mà cọ một chút nói "Tiểu Vãn ngoan, anh không có tức giận."
Đường Việt Ninh nhớ tới đời trước mình rời đi D thị, để lại một người bảo tiêu bảo hộ cô, kết quả anh lại không biết chính mình chân trước vừa rời khỏi D thị, bảo tiêu sau lưng đã bị gia gia kêu đi đến địa phương khác làm nhiệm vụ, mặt khác còn an bài một người ở D thị định kỳ cho mình phát tin nhắn, bởi vì chính mình quá mức tín nhiệm đối phương cho rằng cô trải qua rất tốt.
Không nghĩ tới sau khi thân thế vạch trần, cô bị nhanh chóng đưa về Lục gia, người Lục gia vẫn chưa tiếp nhận cô xuất hiện, còn bị Trì Lam trở về Trì gia thiết kế bẫy rập làm cô từng bước bước vào cho đến khi chết đi.
Mà anh còn đã nghĩ sau khi giải quyết hôn ước xong sẽ đường đường chính chính xuất hiện trước mặt cô, nói cho cô, anh yêu cô!
Lại không có nghĩ đến cách xa nhau ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, lần nữa gặp nhau lại là âm dương tương cách.
Anh hận vì cái gì không sớm chút giải quyết hôn ước, hận chính mình vì cái gì không sớm chút trở về tìm cô, như vậy cô liền sẽ không xảy ra chuyện.
Oán chính mình vì cái gì như vậy tin tưởng ông nội!
Nghĩ đến ông nội, Đường Việt Ninh thần sắc thực bình tĩnh, anh tin tưởng một đời này có thể dựa vào tiên tri của mình giải quyết những cái phiền toái đó, mà không hề dựa vào ông nội.
Thật sâu mà thở ra, ổn định một chút tâm tình phập phồng, Đường Việt Ninh gương mặt cọ cọ ngọc bài nỉ non nói nhỏ "Tiểu Vãn yên tâm, về sau tiểu ca ca sẽ không bao giờ cùng em tách ra, cũng sẽ lại không bị bọn họ quản chế."
"Những người đã từng hại em anh cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ, em yên tâm, bọn họ sẽ không sống yên ổn lâu lắm đâu."
* * *
Ở xa D thị Trì Lam bỗng nhiên đánh cái hắt xì, sau cổ mạc danh một trận lạnh lẽo ứa ra.
"Lam Lam làm sao vậy? Có phải hay không cảm lạnh? Vẫn là nên mặc nhiều thêm một cái áo khoác để tránh bị cảm." Mẹ Trì quan tâm mà nói.
"Mẹ, con không có việc gì, chính là đột nhiên có chút ngứa mũi, mẹ xem tay của con đều rất ấm áp." Trì Lam duỗi tay giữ chặt tay mẹ Trì mỉm cười mà nói.
"Lạnh cũng không cần cậy mạnh, trong nhà không có quần áo chúng ta liền đi mua." Mẹ Trì cẩn thận dặn dò, dứt lời liền đi xuống phòng bếp dưới lầu cùng chị em dâu làm chè viên.
Trì lão gia tử cùng lão thái thái ở lầu một tiếp khách, trên lầu hai cũng chỉ có Trì Lam một người thất thần nhìn TV.
Trì Lam trên mặt cười ngọt ngào đáp lời, trong lòng lại nghĩ đến Địch Phàm đến tột cùng đi nơi nào, nghĩ đến chính mình vừa rồi đi Địch gia lại là không thấy được anh ta ở đó, cô ta lại vẫn luôn gọi không được điện thoại của anh ta, trong lòng có chút bực bội bất an.
Nguyên bản muốn hỏi Địch Tư khải nhưng ngẫm lại giống như không thích hợp, Trì Lam cũng chỉ có thể trộm mà gọi điện thoại cho Địch Phàm, đáng tiếc cũng không biết cái nguyên nhân gì vẫn luôn tắt máy.
Thất thần nghĩ muốn thế nào mới biết được hành tung của Địch Phàm, di động lại đột nhiên vang lên tới, cô ta tưởng Địch Phàm biết chính mình gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy, rốt cuộc cũng phản hồi lại, thấy cũng chưa thấy rõ ràng liền tiếp nhận cuộc gọi, cười ngọt ngào định kêu một tiếng Phàm ca ca, lại nghe tới thanh âm Lục Như Y truyền đến.
"Lam Lam tỷ, năm mới vui vẻ."
"Là em sao, Như Y?, có chuyện gì sao?" Trì Lam nguyên bản mặt cười ngọt ngào tức khắc khó coi giống như ăn một con ruồi bọ, miễn cưỡng mà ổn định thanh âm hỏi.
"Cả nhàc đang ở trên đường đi D thị đâu, ba mẹ nói đi đến nhà chị chúc tết, rất nhanh chúng ta lại có thể gặp mặt rồi." Lục Như Y không nghe ra Trì Lam khác thường, hưng phấn nói.
"Không thể lại đây." Trì Lam vừa nghe, nhịn không được đề cao thanh âm nói.
"A? Lam Lam tỷ, chị làm sao vậy?" Lục Như Y nghe được lời này lắp bắp kinh hãi, lại không cảm thấy Trì Lam lời này là nói với chính mình.
"Chị nói, mọi người đừng tới Trì gia, gia gia bọn họ không thích." Trì Lam nói cho hết lời, lại cảm thấy nói như vậy liền không ổn, tròng mắt xoay chuyển bổ sung nói "Bởi vì chuyện của Lục Hòa Ngọc năm trước, gia gia đối với mọi người thực thất vọng, không nghĩ nhìn thấy mọi người cho nên cả nhà hôm nay không cần lại đây bằng không gia gia sẽ tức giận."
Cũng không biết Lục Như Y bên kia nói chút cái gì, cuối cùng Lục Như Y thực thất vọng mà ngắt điện thoại.
Trì Lam còn lại là thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng cũng có chút bực bội, Lục gia này tựa như kẹo mạch nha giống nhau, dính ném đều ném không ra, lại luôn gây phiền toái cho cô ta, làm hại cô ta luôn cảm giác được ánh mắt gia gia nhìn của cô ta không đúng lắm.
Trì Lam lại không phát hiện khi cô ta đang gọi điện thoại, ở cửa đứng một người, thẳng đến khi cô ta nói xong điện thoại sau lại rời đi.
Lục Như Y một nhà đều mau đến D thị, đang ở trên đường cao tốc, kết quả lại đột nhiên nói không cho phép bọn họ qua đó, Lục Hoa Sinh tức khắc đem xe dừng lại ở bên đường, xuống xe đốt một cây thuốc hút, trong lòng thực hụt hẫng.
Mẹ Lục trong lòng lại cảm thấy Trì gia quá không biết cách đối xử nhân thế, mất công bà ta còn đem Trì Lam dưỡng đến tốt như vậy, bọn họ căn bản chính là nhặt tiện nghi, hiện giờ lại muốn đem nhà của bà ném đến một bên? Càng nghĩ càng cảm thấy căm giận bất bình.
Lục Thiên Trạch thì thực bình tĩnh tiếp thu loại đãi ngộ này, bởi vì anh ta sớm tại sau khi Lục gia phá sản liền tiếp nhận hiện thực, gần nửa năm qua cũng có thể cảm nhận được thái độ của mọi người xung quanh chuyển biến, sớm tại khi ở trường học gặp được Trì Lam anh ta liền cảm thấy được cô ta thái độ chuyển biến, nhưng là anh ta trong lòng rốt cuộc cũng là có một tia không cam lòng.
Nếu không cũng sẽ không ở hôm nay khi cha mẹ nói đến D thị, anh ta không ngăn cản còn đi theo lại đây.
Lục Như Y lại là sau khi ngắt điện thoại liền nhịn không được oán hận, cô ta chán ghét Lục Hòa Ngọc, cũng ghen ghét Trì Lam, hiện giờ Trì Lam lại cự tuyệt bọn họ đi Trì gia, cô ta trong lòng liền đối với Trì Lam sinh ra một loại cảm xúc oán hận, cảm thấy Trì Lam trở về Trì gia làm đại tiểu thư, liền đem Lục gia đã nuôi lớn cô ta cấp vứt bỏ.
Bất quá, Lục gia bọn họ cũng không ở trên đường cao tốc dừng lại bao lâu, bởi vì bọn họ xem như vi phạm bị cảnh sát ghi phiếu phạt, còn bị phạt tiền.
Tết nhất đã bị phạt tiền lại còn bị ghi phiếu phạt, người làm buôn bán giống như đều có chút mê tín, Lục Hoa Sinh bọn họ không đi đến được Trì gia liền đã có dự cảm không tốt, lúc này còn bị phạt tiền lại ghi phiếu phạt, Lục Hoa Sinh đều cảm thấy trước mắt một mảnh đen tối, miễn cưỡng trấn định xuống dưới khởi động xe rời đi.
"Tiên sinh, ông xác định không có việc gì, có thể tiếp tục lái xe sao?" Một người cảnh sát trong đó cảm thấy được Lục Hoa Sinh có chút khác thường, nhịn không được hỏi nhiều một câu.
Lục Hoa Sinh máy móc gật gật đầu, không có đáp lời, liền dẫm xuống chân ga rời đi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn
2. Trùng Sinh Để Gặp Người
3. Kế Hoạch Giải Cứu Gia Đình Nai Vàng Ngơ Ngác
4. Học Tập Cùng Yêu Đương
=====================================
Sau khi xe chạy sau rời khỏi đây, Lục Hoa Sinh đột nhiên sinh ra một loại ý niệm điên cuồng, đó chính là muốn chết mọi người cùng nhau đều đi tìm chết đi, dưới chân mạnh mẽ nhấn ga, mắt thấy liền phải đụng phải chiếc xe lớn phía trước.
"Ba, dừng lại." Ngồi ở ghế phụ Lục Thiên Trạch cũng thấy có cái gì đó không đúng, chỉ kịp hô một tiếng, lại không ngăn cản được hành vi của ông ta.
Lục Hoa Sinh tức khắc cũng hối hận, cũng sợ hãi, chính là lúc này muốn phanh lại cũng đã không còn kịp rồi, tay lái vừa chuyển liền đâm hướng về phía thanh chắn đường bảo hộ bên cạnh, nhưng mà bởi vì ông ta lái xe tốc độ quá nhanh, thanh chắm bảo hộ bị đâm bay ra ngoài, xe của ông ta cũng đi theo bay ra đâm hướng một bên sườn núi, lại do núi quá cao xe mà quay cuồng rơi xuống.
Chỉ còn lại nồng đậm bụi đất, khói đen dâng lên phiêu phiêu mờ mịt mà chậm rãi tản ra.
Nguyên bản cảnh sát đi theo định đi xuống cao tốc lại không nghĩ rằng thấy một màn như vậy, cảm thấy không ổn lại không có cách nào ngăn cản hành vi của ông, chỉ phải gọi điện thoại cho cấp cứu cùng với cứu viện đến, kịp thời lấy ra cảnh cáo tiêu chí ra tới, cũng may mắn hiện giờ mùng một Tết, trên đường xe cao tốc cũng không tính quá nhiều, dòng xe cộ đến nơi đây tuy rằng hoãn một ít, lại không có xuất hiện tình huống tắc nghẽn.
Hai người cảnh sát gọi điện thoại lại dọn ra tiêu chí cảnh cáo liền lập tức tiến lên đi cứu người, thậm chí có một vài xe tư nhân cũng dừng lại tham dự cứu giúp.
Xe bị đâm cháy đến biến hình, mẹ con ngồi ở ghế sau người không thắt đai an toàn, càng là bị đâm đến ở bên trong vô pháp nhúc nhích, toàn bộ cứu viện có thể nói là phi thường khó khăn, người bên trong cũng đều đang lâm vào trạng thái hôn mê, hơn nữa bọn họ không đành lòng xem chính là người thanh niên trẻ tuổi trên ghế phụ phần đầu đều bị đâm đến thay đổi hình dạng, không cần suy đoán đều biết đây là không thể cứu.
Xe cứu thương ở hai mươi phút sau đuổi lại đây nhưng là xác định hai người trong đó đương trường tử vong, còn một trọng thương, một vết thương nhẹ, đương trường tử vong chính là ngồi ở ghế phụ Lục Thiên Trạch cùng với mẹ Lục ngồi ở ghế sau, còn lại là Lục Hoa Sinh trọng thương, Lục Như Y là vết thương nhẹ.