Ông nội Lục nhìn đến thư mà Lục Như Y để lại cũng khá nóng nảy, nơi nơi đi tìm mà không ra người, ông biết Lục Hoa Sinh đi rồi, Lục Như Y vẫn luôn trầm mặc ít nói, cho rằng quá một đoạn thời gian liền không có việc gì.
Ai ngờ cô không nói lời nào liền để lại thư rời nhà đi ra ngoài, thậm chí còn nói cái gì đó như không cần tìm cô.
Đây căn bản là không có khả năng, ông nội Lục còn báo cảnh sát, chỉ là liền tính cảnh sát đi tìm, cũng không thể nhanh chóng tìm được.
Việc này, Cao Ninh cùng Diệp Hàm cũng cùng Lục Hòa Ngọc nói một chút, bởi vì ông nội Lục đều tìm tới các cô vì muốn phương thức liên hệ của Lục Hòa Ngọc, bọn họ cũng vô pháp cự tuyệt một ông lão như vậy.
Lục Hòa Ngọc cũng không trách bọn họ, rốt cuộc ông nội Lục cũng đã tìm được bọn họ, từ chối đối với bọn họ cũng không tốt.
Bởi vậy thời điểm Cao Ninh và Diệp Hàm đang cùng Lục Hòa Ngọc nói chuyện, Lục Hòa Ngọc bên này liền nhìn đến dãy số của tỉnh D thành phố A gọi đến.
"Xin chào, tôi là Lục Hòa Ngọc." Lục Hòa Ngọc do dự vài giây, vẫn tiếp nhận cuộc gọi điện thoại.
"Ông là cha của Lục Hoa Sinh, Lục Thiệu Lâm, ông nội ruột của con." Ông nội Lục hơi xấu hổ mà nói.
Lục Hòa Ngọc kỳ thật cũng không biết ông, bởi vì trong nguyên tác cũng không có nhắc tới Lục gia còn có những người khác, mà cô cũng vẫn chưa gặp qua Lục Thiệu Lâm, bởi vậy đối việc ông tự giới thiệu cũng không ngoài ý muốn.
Hơn nữa Cao Ninh cùng Diệp Hàm mới vừa cùng cô nói xong, ông liền gọi điện thoại đến.
"Vâng, con biết, xin hỏi ông gọi có chuyện gì?" Lục Hòa Ngọc hỏi.
"Như Y, nó rời nhà đi ra ngoài, không biết nó có đến đi tìm con hay không?" Ông nội Lục nghe giọng cô xa cách, trong lòng có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến cách làm lúc trước của Lục Hoa Sinh, giọng điệu của Lục Hòa Ngọc hiện giờ như vậy cũng không sai.
Sai chính là Lục gia không có tiếp nhận cô, còn đuổi cô ra khỏi nhà, ông gọi điện thoại cho cô đều cảm thấy mặt già nóng lên.
"Lục lão tiên sinh, quan hệ giữa con cùng Lục Như Y cũng không tốt, cũng không thân thiết, ngài vì cái gì sẽ cảm thấy cô ấy sẽ tìm đến con?" Lục Hòa Ngọc nhưng thật ra có chút tò mò Lục Như Y rời nhà trốn đi đi nơi nào.
"Chuyện trước kia bọn họ đã làm với con, ta cảm thấy rất xin lỗi, chỉ là hiện tại bọn họ đều đã đi rồi, Như Y cũng chỉ còn lại một người chị gái là con, con có thể hay không xem xét điều này mà tha thứ cho Như Y? Coi như là ông nội cầu xin con." Ông nội Lục biết cô là cái có bản lĩnh, cũng biết lúc trước Lục Hoa Sinh bọn họ làm quá mức, chính là người đều đã không còn, lại đi truy cứu cũng vô dụng, đúng không?
"Lục lão tiên sinh, lúc trước không phải nói Lục Như Y cho tới nay đều đối với con có địch ý rất lớn, chưa bao giờ đem con như thân nhân đối đãi, liền nói hiện tại Lục gia hẳn là không ngừng chỉ có ông một người đi?" Lục Hòa Ngọc cũng không tức giận, chỉ rất muốn hỏi một chút người Lục gia đều chết hết sao, bằng không sao lại nói Lục Như Y cũng chỉ còn lại một người chị gái là cô?
"Hơn nữa, con không cho rằng Lục Như Y sẽ qua tới tìm con, cô ấy sống hay chết kỳ thật cũng không ảnh hưởng gì lớn đến con."
Đã nói đến mứa này, mà Lục Hòa Ngọc những lời này cũng gần như máu lạnh.
Ông nội Lục nghe lời này chỉ cảm thấy hô hấp nặng nề, thật sâu thở ra, hít vào một hơi, biết Lục Hòa Ngọc sẽ không quản chuyện của Lục Như Y, than nhẹ mà nói "Đúng là Lục gia phụ con."
"Không, Lục gia chỉ phụ Trì Tiểu Vãn, mà không phải là Lục Hòa Ngọc." Lục Hòa Ngọc biết mình nói ra những lời này, đối với một ông lão vừa mới mất đi con trai mà nói là một điều hết sức tàn nhẫn, chỉ là cô cũng không thích người Lục gia, cho dù Lục Hoa Sinh bọn họ đã chết, cô cũng không cảm thấy khổ sở, có thì cũng chỉ là thổn thức.
Ông nội Lục biết nói cảm tình với cô đã vô dụng, bởi vì Lục gia ngay từ đầu liền không mang cho cô ấm áp, cô sẽ mâu thuẫn như vậy cũng là bình thường, chỉ phải nói "Nếu Như Y có đi tìm con, phiền con gọi nó về nhà đi, cảm ơn con."
Đối với việc này, Lục Hòa Ngọc cảm thấy lại cự tuyệt liền không tốt lắm, liền đáp ứng nhưng cô không cảm thấy Lục Như Y sẽ đến thủ đô tìm mình.
Chỉ là Lục Hòa Ngọc lại không biết, ngày hôm sau khi học xong vừa đi ra khỏi cổng trường đã bị vả mặt, Lục Như Y thật đúng là chạy tới thủ đô tìm cô.
"Lục Hòa Ngọc." Lục Như Y đeo một cái ba lô lớn, nhìn rất tiều tụy, mỏi mệt, bộ dáng phong trần mệt mỏi.
Thời điểm Lục Hòa Ngọc nhìn đến Lục Như Y liền tức khắc nhíu mày, Lục Như Y sẽ qua tới tìm cô, cô cảm thấy hôm nay sẽ may mắn trúng thưởng.
"Cô lại đây tìm tôi có chuyện gì sao?" Lục Hòa Ngọc cho dù không muốn nhìn thấy Lục Như Y, nhưng đều chạy đến trước mặt mình, vẫn là ở ngoài cửa trường học, cô nhưng không nghĩ giống như Trì Lam, bị Lục Như Y làm cho mất mặt.
"Tôi, chúng ta có thể tìm một chỗ nói chuyện sao?" Lục Như Y giọng điệu cầu xin hỏi.
Đối với điều này, Lục Hòa Ngọc đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt, rốt cuộc cô cũng không nghĩ ở trước công chúng cùng Lục Như Y tranh chấp, như vậy quá khó coi.
Lục Hòa Ngọc tìm một nhà ăn có phòng riêng, cũng là vì cô muốn ăn cơm, mới vừa tan học cũng đói bụng, nếu không thì cô cũng sẽ chỉ tùy tiện tìm tiệm cà phê nào đó.
"Tôi.." Mới vừa ngồi xuống, Lục Như Y vẻ mặt thấp thỏm bất an mà muốn mở miệng nói cái gì.
Lục Hòa Ngọc lại trực tiếp đánh gãy lời cô ta nói "Có nói cái gì, vẫn là chờ tôi ăn cơm xong rồi nói sau, tôi nhưng không nghĩ đợi chút nữa liền cơm đều nuốt không trôi, huống chi tôi cũng không thích cô xuất hiện ở trước mặt tôi."
Lục Như Y nghe được lời cô nói, thần sắc tức khắc có chút bi thương, nhưng cũng cắn cắn môi nhịn xuống, cô hiện tại mới biết được Lục Hòa Ngọc có bao nhiêu chán ghét chính mình.
Nhìn thần sắc tự nhiên Lục Hòa Ngọc, Lục Như Y trong lòng đã tức giận lại khó chịu, cảm thấy cô liền ba mẹ cùng anh trai qua đời đều không quay về xem một cái, nhìn thấy mình xuất hiện cũng không có nửa điểm kinh ngạc, thậm chí giống như đã sớm biết giống nhau.
Bởi vì Lục Hòa Ngọc chỉ chọn hai phần ăn, đợi không đến năm phút người phục vụ liền đem đồ ăn bưng lên.
Lục Hòa Ngọc cũng không quản Lục Như Y trong lòng phức tạp như thế nào, cô vẫn cứ tự nhiên mà ăn cơm.
Lục Như Y lại là khó có thể nuốt xuống, bởi vì Lục Hòa Ngọc đạm nhiên, bộ dáng không thèm quan tâm làm cô ta cảm thấy mình xuất hiện chính là nhảy nhót vai hề.
Tựa như lúc trước cô không chút do dự tát mình đầy châm chọc.
Ăn cơm xong, Lục Hòa Ngọc cũng không vội mà mở miệng, mà cầm lấy di động trả lời tin nhắn Chung Cảnh Tri gửi lại đây, cùng với cho Cao Ninh và Diệp Hàm bọn họ nói một tiếng, Lục Như Y hiện giờ lại đây tìm cô, rốt cuộc cảnh sát thành phố A bên kia cũng đang tìm người, dù sao cũng phải có cái tin tức để nói với Lục gia, cô nhưng không nghĩ đến lúc đó cái nồi gì đều hướng đến trên người mình.
"Chị liền không có gì muốn hỏi tôi sao?" Lục Như Y rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, cho dù đã trải qua đột biến, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều có thể ở ngay lúc này mà thay đổi.
"Không phải cô nói muốn nói chuyện sao?" Lục Hòa Ngọc nhìn cô ta một cái, nói.
Lục Như Y xoang mũi đau xót, ngữ khí mang theo nghẹn ngào chất vấn "Ba ba, mụ mụ còn có anh lớn đều xảy ra tai nạn xe cộ đi rồi, chẳng lẽ chị liền sẽ không thương tâm, sẽ không khổ sở sao? Vì cái gì liền trở về đưa bọn họ đoạn đường cuối cùng đều không đi?"
"Đối với cô mà nói, bọn họ là người thân của cô không sai, nhưng quan hệ giữa tôi và các cô, chỉ giới hạn trong có quan hệ huyết thống, không có nửa điểm cảm tình giữa người nhà, nói gì đến thương tâm khổ sở?" Lục Hòa Ngọc cảm thấy buồn cười, nhịn không được mỉa mai hỏi lại.
"Đó cũng là Trì Lam lừa chúng tôi, mới có thể không thích chị, ba mẹ bọn họ cũng là vô tội a." Lục Như Y nhịn không được biện giải cho bản thân, lúc trước tuy rằng cô cũng cảm thấy người nhà mình cũng sai rồi, không nên tin vào Trì Lam nói.
Chính là nghe được Lục Hòa Ngọc nói, theo bản năng cô ta vẫn cảm thấy lỗi sai lớn nhất vẫn là ở việc Trì Lam lừa dối bọn họ, mới khiến cho bọn họ đối đãi như vậy với Lục Hòa Ngọc.
"Trì Lam thật đúng là lừa dối các cô, nhưng cũng không thể phủ nhận các cô nghe lời nói của một phía, cô liền thật sự cảm thấy các cô vô tội sao? Vậy Trì Tiểu Vãn coi là cái gì? Cô ấy liền xứng đáng bị các cô đối đãi như vậy sao?" Lục Hòa Ngọc rất bình tĩnh mà từng câu, từng câu một hỏi lại cô ta.
Trong lòng không cấm cười nhạo, đến lúc này Lục Như Y vẫn là cảm thấy bọn họ vô tội? Vậy Trì Tiểu Vãn lại cỡ nào vô tội!
Tuy nói Trì Tiểu Vãn hiện giờ cũng đã ở bên cạnh Đường Việt Ninh, nhưng hai người phảng phất lại như làm bạn âm dương lưỡng cách, lại có thể tốt đến nơi nào?
Lục Như Y không nghe ra Lục Hòa Ngọc ý tứ trong lời nói, chỉ là bị cô từng câu hỏi lại đâm đến trong lòng tràn đầy khó chịu, cảm thấy Lục Hòa Ngọc căn bản chính là một người máu lạnh vô tình, giống như lúc trước dám đánh chính mình, cũng dám đối với mụ mụ xuống tay.
"Chính là chị cũng không cùng chúng tôi nói qua chuyện cô ở Trì gia, vậy như thế nào có thể hoàn toàn mà trách chúng tôi."
"A, cô cảm thấy khi tất cả mọi người đem cô giống như trở thành ăn trộm nhau tùy thời đề phòng, cô còn sẽ đào tim đào phổi lấy lòng đối phương sao?" Lục Hòa Ngọc không biết Trì Tiểu Vãn lúc trước ở Lục gia trải qua như thế nào, tuy rằng từ nguyên tác có thể thấy được, nhưng lại chỉ nói quá mức là do Trì Tiểu Vãn tự mình làm.
Chính là cô chính là chân thật cảm nhận được khi ở Lục gia đoạn thời gian đó, không chỉ có Lục Như Y đề phòng cô, chính là vợ chồng Lục Hoa Sinh cũng đều đề phòng, Lục Thiên Trạch tuy rằng không nói cái gì, lại là thờ ơ lạnh nhạt hết thảy.
Thậm chí thời điểm Lục Như Y lén lút đối với chính mình giở trò, vợ chồng bọn họ chính là đã biết, cũng làm như không thấy được.
Như vậy đối đãi, còn muốn cô đối với bọn họ có thể có cái cảm tình gì? Hiện giờ Lục gia rơi vào tình trạng này, cô không bỏ đá xuống giếng đã là tử tế lắm rồi.
Lục Như Y cũng tức khắc nhớ tới lời nói lúc trước đã từng nói qua, trên mặt nóng rát, cúi đầu không dám nhìn Lục Hòa Ngọc, trong lòng vừa hổ vừa thẹn cũng tức giận, một tia tức giận kia cô ta chuyển hết tới trên người Trì Lam, cảm thấy đều là cô ta sai, là cô ta lừa dối người nhà mình, mới có thể làm cho bọn họ khinh thường Lục Hòa Ngọc, cảm thấy cô là Trì gia vết nhơ, mới có thể bị người vội vàng tiễn đi.
Mà nhà bọn họ lại không nghĩ tiếp nhận cái vết nhơ này, đối với Lục Hòa Ngọc trở về cũng là lạnh nhạt tương đãi.
Chính cô ta càng là năm lần bảy lượt nhục nhã Lục Hòa Ngọc, càng không có đem cô như chị gái đối đãi, còn nghĩ có thể trông cậy vào cô có thể tha thứ mình sao?
Lục Như Y có chút tuyệt vọng nghĩ, thời điểm lúc trước tai nạn xe cộ cô ta vì cái gì cũng không đi theo chết luôn?
"Mọi chuyện của Lục gia, ở ngay khi tôi rời đi Lục gia, liền cùng Lục Hòa Ngọc tôi không có bất luận cái quan hệ gì, về sau không cần lại đến tìm tôi." Lục Hòa Ngọc nhìn cô cúi đầu thật lâu không nói chuyện, cũng không trông cậy vào cô có thể nói cái gì, cầm lấy chính mình đồ vật liền đứng dậy rời đi.
"Thực xin lỗi."
Ở ngay khi Lục Hòa Ngọc bước một chân ra khỏi cửa, liền nghe được phía sau một tiếng nghẹn ngào xin lỗi, dưới chân hơi dừng lại, lạnh nhạt mà ném xuống một câu liền rời đi.
"Tôi đã không cần cô xin lỗi."
Đúng vậy, liền tính là Trì Tiểu Vãn, đối với cái lời xin lỗi muộn màng này cũng sẽ không tiếp thu, huống chi là Lục Hòa Ngọc.
Trong phòng, Lục Như Y nhìn cửa bị đóng lại trong nháy mắt, không cấm lã chã rơi lệ, trong tay gắt gao nắm một cái chai màu trắng, con ngươi chảy nước mắt xẹt qua một tia kiên quyết.