• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất quá Lục Hòa Ngọc vẫn đem chuyện Lục Như Y đến thủ đô thông báo cho Lục Thiệu Lâm, đến nỗi chuyện phía sau có thế nào thì cô cũng không tính lại quản.

Nhưng mà ngày hôm sau khi cô đến công ty W cùng Chung Cảnh Tri nói chuyện công việc, lại nhận được một cuộc điện thoại, vẫn là từ bệnh viện bên kia gọi lại đây, Lục Hòa Ngọc còn cảm thấy kỳ quái, không nghĩ lại là Lục Như Y uống thuốc ngủ tự sát, bị phát hiện rồi đưa đến bệnh viện cứu trị, may mắn phát hiện kịp thời rửa ruột cứu trở về.

Lục Hòa Ngọc đều có chút hoài nghi lỗ tai mình, cô còn không có suy nghĩ cẩn thận vì cái gì bệnh viện sẽ có phương thức liên hệ của cô, chỉ là cảm thấy Lục Như Y đúng là cái đồ phiền phức, mẹ nó tự sát chạy tới thủ đô nơi này gây phiền toái cho cô?

Đặc biệt là ở ngay sau khi gặp qua mình, loại hành vi này không phải đang hại cô sao?

Nhưng Lục Hòa Ngọc cũng không có biện pháp, bệnh viện đều gọi điện thoại lại đây, cô nếu không đi xem một chút, thật là có chút không thể nào nói nổi.

Chung Cảnh Tri thấy cô bộ dáng có chút khó xử, liền hỏi "Làm sao vậy?"

"Bệnh viện bên kia gọi điện thoại lại đây nói Lục Như Y uống thuốc ngủ tự sát." Lục Hòa Ngọc cũng không giấu anh, nguyên bản ngày hôm qua khi Lục Như Y lại đây cô cũng đã báo cho Chung Cảnh Tri.

Chung Cảnh Tri đứng lên nói "Anh đi cùng em."

"Vâng." Lục Hòa Ngọc thở dài đi theo ra ngoài, cô cảm thấy Lục Như Y thật đúng là cái đồ phiền toái.

"Em cũng đừng nghĩ quá nhiều, cô ta chính mình muốn tìm chết, ai cũng không ngăn được." Chung Cảnh Tri trước kia liền biết tính cách người Lục gia như thế nào, đối với việc này cũng không cảm thấy Lục Như Y có cái gì đáng giá đồng tình.

"Anh nói đúng, Chung tiên sinh nói có lý." Lục Hòa Ngọc cười nói.



"Cho nên, Chung phu nhân cũng đừng quá lo lắng, cô ta nói không chừng còn không có thật sự muốn chết." Chung Cảnh Tri đột nhiên cảm thấy kỳ thật cô không gọi A Cảnh, gọi Chung tiên sinh cũng không tồi.

Lục Hòa Ngọc mặt đen lại, liếc mắt nhìn anh một cái, nói "Nói chuyện kiểu gì vậy, chúng ta vẫn chỉ đang là quan hệ bạn trai, bạn gái thôi."

"Không có việc gì, chỉ là gọi trước mà thôi." Chung Cảnh Tri mỉm cười mà nói.

"Anh vẫn nên nghiêm túc lái xe đi." Lục Hòa Ngọc đối với hành vi da mặt càng ngày càng dày cũng tập mãi thành thói quen, chỉ cần làm lơ liền tốt rồi.

Chung Cảnh Tri biết cô chuẩn bị tức giận, trong lòng thầm than, Hòa Ngọc nhà anh thật khó lấy lòng, bất quá ngược lại như vậy cũng tốt, như vậy thì người đàn ông khác khẳng định không thích luôn bị cự tuyệt.

Ừm, như vậy cũng khá tốt.

Lục Hòa Ngọc cũng không biết Chung Cảnh Tri đang nghĩ cái gì, chờ khi đến bệnh viện, cô liền đi hỏi phòng bệnh của Lục Như Y.

Lúc này Lục Như Y vừa vặn tỉnh lại, thành phố A phía xa, Lục Thiệu Lâm còn không có chạy tới, trong phòng bệnh chỉ có Lục Như Y một người nằm ở nơi đó, không nói gì mà nhìn ngoài cửa sổ không biết suy nghĩ cái gì.

Thời điểm Lục Hòa Ngọc cùng Chung Cảnh Tri tiến vào, cô ta liếc mắt một cái, bỗng nhiên nhìn đến Lục Hòa Ngọc cùng Chung Cảnh Tri hai người bộ dáng thân mật, sắc mặt tức khắc đổi đổi, nhưng nhìn đến người đàn ông lạnh nhạt nhìn chính mình, tức khắc một câu cũng nói không nên lời.

Lục Hòa Ngọc ôm cánh tay đứng ở bên cạnh nhìn cô ta, nói móc địa đạo.

"Nghe nói rửa ruột phải đem ống cắm vào cổ họng sau đó lại dùng nước để rửa sạch, rất thoải mái sao? Cảm giác không tồi đi?"

Tuy rằng thời điểm rửa ruột cô ta ý thức có chút không rõ, nhưng Lục Như Y nghe được Lục Hòa Ngọc nói, cơ hồ lại muốn nôn mửa, thật sự là cảm giác bị ống cắm vào cổ họng thật sự rất khó chịu, trong nháy mắt kia cô ta cũng hối hận vì cái gì muốn nuốt vào nguyên một chai thuốc ngủ.

"Ngu xuẩn." Lục Hòa Ngọc nhìn sắc mặt cô ta thay đổi liên tục, nhịn không được cười nhạo.

"Chị cái gì cũng không biết, chị dựa vào cái gì mắng tôi?" Lục Như Y tức giận đến tàn nhẫn, khiến cho sắc mặt nguyên bản tái nhợt thêm một tia huyết sắc.

"Chỉ bằng cô đem A Hòa kéo xuống nước, ngày hôm qua em ấy cùng cô gặp mặt, liền vội vàng nuốt thuốc tự sát, nếu là cô đã chết, cảnh sát còn phải nói em ấy mưu sát đâu." Chung Cảnh Tri không chút khách khí mà châm chọc nói.

Lục Như Y bị nghẹn đến một câu cũng nói không nên lời.



"Tôi cho rằng cô sẽ trở nên thông minh chút, nhưng không nghĩ tới cô vẫn ngu như vậy, cô cảm thấy cô đã chết liền xong hết mọi chuyện? Là có thể tạ tội? Không, cô sai rồi, đôi khi thương tổn tạo thành chính là cả đời đều không thể hủy diệt." Lục Hòa Ngọc không khách khí mà vạch trần loại phương thức yếu đuối tránh né này.

".. Tôi cũng không muốn như vậy." Lục Như Y cắn môi dưới, nhỏ giọng phản bác.

"Thôi, tôi cảm thấy cô thật là không thể cứu được." Lục Hòa Ngọc xem cô ta căn bản là không có hối cải, cảm thấy chính mình thật là ngốc, liền không công chạy đến nơi này một chuyến.

Lục Như Y nhìn hai người không lưu tình chút nào xoay người đi, tức khắc che mặt khóc lên, cô ta thật sự không muốn như vậy a, vì cái gì Lục Hòa Ngọc đều không thể thông cảm cho chính mình?

Lục Hòa Ngọc chân trước vừa mới đi, vợ chồng Lục Thiệu Lâm sau lưng liền đến, nhìn đến Lục Như Y một người ở trên giường bệnh khóc thút thít, nguyên bản lòng tràn đầy tức giận nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.

"Cháu nha." Ông nội Lục thể xác và tinh thần cảm thấy mỏi mệt, đặc biệt là mấy ngày nay vì tìm cô ta, lại không nghĩ rằng cô ta cư nhiên chạy đến thủ đô để tự sát.

Lục Như Y nhìn thấy ông nội Lục bọn họ xuất hiện, khóc càng lợi hại hơn, nức nở đến mức liền lời nói đều nói không nên lời.

Bà nội Lục theo bản năng mà muốn tìm xem Lục Hòa Ngọc có ở đây hay không, nhưng khiến bà ta thất vọng chính là không thấy Lục Hòa Ngọc, liền hỏi "Lục Hòa Ngọc không có tới chăm sóc cháu sao?"

"Lúc trước Như Y như vậy đối đãi nó, còn trông cậy vào nó lại đây chăm sóc người?" Ông nội Lục thở dài mà nói, kỳ thật không trách được Lục Hòa Ngọc.

"Vậy cũng không thể mặc kệ đi, tốt xấu hai người cũng là chị em." Bà nội Lục có chút vô pháp lý giải, liền tính thù hận lớn, khi liên quan đến tính mạng con người, liền không thể bỏ qua cho nhau sao?

"Trước kia Lục gia cũng chưa đem nó như con gái đối đãi." Ông nội Lục nhịn không được đề cao thanh âm nói.

Bà nội Lục cùng Lục Như Y bị ông đột nhiên đề cao thanh âm dọa sợ một chút, lại xem ông nội Lục sắc mặt khó coi, đều không khỏi im tiếng.

"Người ta từ nhỏ liền không ăn cơm Lục gia lớn lên, trở về còn bị đối xử lạnh nhạt, không hận không oán Lục gia đã là khoan dung lớn nhất của cô." Ông nội Lục sắc mặt nặng nề mà nhìn bạn già cùng Lục Như Y, hoãn lại khẩu khí lại nói "Về sau quá tự lo cuộc sống của mình, không cần nghĩ đến tìm nó gây phiền toái, chúng ta ai cũng chưa có tư cách đi tìm nó gây phiền toái."

Ông nội Lục cũng mặc kệ hai người rốt cuộc có đem lời nói nghe đi vào hay không, tóm lại cũng không hy vọng cuối cùng liền mất mạng cũng không biết sao lại thế này.

"Chờ sau khi xuất viện, trở về thành phố A tĩnh dưỡng đi."



Bên này, Lục Hòa Ngọc cùng Chung Cảnh Tri còn chưa đi ra bệnh viện, liền gặp Phương Tích Ca.

"Xin chào, hai người như thế nào lại ở chỗ này? Ai không khỏe sao?" Phương Tích Ca không nghĩ tới lại một lần nữa gặp được Chung Cảnh Tri mang theo Lục Hòa Ngọc xuất hiện ở bệnh viện.

Tức khắc có chút tò mò ở trên người bọn họ quét tới quét lui, thầm nghĩ nhìn không giống như là cảm mạo phát sốt, chẳng lẽ là có?

Không khỏi não bổ* là Lục Hòa Ngọc mang thai, Chung Cảnh Tri mang cô lại đây là để phá thai? Đây thật đúng là không thể tha thứ, con gái nhà người ta tuổi nhỏ anh thế nhưng đối với cô làm ra loại chuyện này, còn ép cô phá thai.


* Não bổ: Suy đoán lung tung


Như nghĩ vậy, ánh mắt Phương Tích Ca tức khắc nhìn về phía Chung Cảnh Tri liền không hài lòng, tràn đầy trách cứ nhìn anh, phảng phất anh làm cái chuyện tội ác tày trời ác gì đó.


Muốn vì nghĩ diệt thân nói Chung Cảnh Tri một phen, thời điểm còn không có mở mồm nhắc đi nhắc lại, đã bị Chung Cảnh Tri đánh gãy.


Chung Cảnh Tri vừa thấy Phương Tích Ca thần sắc kia, liền biết anh ta suy nghĩ cái gì, trên người hàn khí phát ra, lạnh lùng nhìn anh nói "Não bổ là bệnh, cần phải trị."


Lục Hòa Ngọc nghe được Chung Cảnh Tri lời này, theo bản năng mà nhìn về phía Phương Tích Ca, tức khắc có chút dở khóc dở cười, cô cảm thấy Phương Thi Ý nói sai rồi, anh trai cô ấy không chỉ có miệng độc, còn rất hay não bổ.


"Chỉ là có người quen nằm viện, lại đây xem một chút." Lục Hòa Ngọc nhìn Phương Tích Ca có chút buồn cười.


"Ha ha, đây là bệnh nghề nghiệp của tôi, rốt cuộc hai người nhìn cũng không phải giống như sinh bệnh." Phương Tích Ca cười gượng, như thế nào có thể trách anh ta đâu, thấy Chung Cảnh Tri như vậy thích cô, có lúc cầm lòng không đậu kia cũng không phải đương nhiên sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK