Nói đúng trọng điểm, Lục Hòa Ngọc lý trí đến đáng sợ, ở dưới tình huống như vậy cô cũng có thể đủ bình tĩnh để phân tích vấn đề, anh học được chiêu bá đạo tổng tài kia đối với cô căn bản là vô dụng.
Ngày thường cô không phản kháng, đại khái là cảm thấy có thể thử tiếp thu mối quan hệ này nhưng cũng không đại biểu tiếp thu thái độ như vậy của anh, bởi vậy Chung Cảnh Tri xác thật đá đến ván sắt, hơn nữa còn rất đau.
"Kỳ thật anh cũng không cần mỗi ngày nghĩ ra những cái ý tưởng kỳ quái gì đó, còn không phải là muốn biết tôi có thích anh hay không thôi sao? Anh không cảm thấy mệt, tôi đều mệt mỏi thay anh." Lục Hòa Ngọc thở dài, cô liền nói mình không thích nói chuyện yêu đương, mọi chuyện đều phải băn khoăn đến ý nghĩ của đối phương.
Nguyên bản còn nghĩ là thôi, không nói ra tới cũng không có vấn đề gì nhưng hiện tại cô cảm thấy vẫn là nói thẳng ra đi, tránh cho anh lại dùng cái chiêu số kỳ quái gì đó tới thử mình.
"Anh cũng không cần dò xét cái gì, lời này tôi chỉ nói một lần, tôi thích anh, là thật sự."
Chung Cảnh Tri trước khi nghe được lời nói của cô, tay nắm thành quyền đến phát run, thời điểm tim đều lạnh thấu, bỗng nhiên nghe được cô nói thích mình, thiếu chút nữa bị lời nói của cô làm sợ tới mức trái tim đều phải ngừng đập.
Anh đối bất luận kẻ nào, bất luận chuyện gì đều rất có tự tin, duy độc chỉ có cảm tình của Lục Hòa Ngọc dành cho mình, thái độ mơ hồ không chừng kia của cô làm anh cực kỳ thiếu khuyết cảm giác an toàn, anh muốn đem hết thảy đều nắm ở trong tay, muốn thời khắc đều có thể nhìn đến cô, muốn có được cô, liền sợ buông tay một cái cô liền bay xa.
"Lặp lại lần nữa, tôi muốn nghe." Chung Cảnh Tri ánh mắt sáng quắc nhìn cô, trong mắt vui sướng là hoàn toàn che giấu không được.
Từ địa ngục đến thiên đường là cái cảm giác gì? Chung Cảnh Tri hoàn toàn có thể nói cho người đó, đó là cảm giác lâng lâng không chân thật.
"Không nghe được liền thôi, tôi cần phải trở về." Lục Hòa Ngọc xem biểu tình của anh chuyển biến trong giây lát, tức khắc vô ngữ.
"Tôi cũng thích em, không, tôi muốn nói là tôi yêu em, tôi thật sự yêu em." Chung Cảnh Tri hai tay duỗi ra liền đem cô ôm một cái đầy cõi lòng, lời nói đều có chút nói năng lộn xộn "A Hòa, em lặp lại lần nữa được không?"
Lục Hòa Ngọc nhất thời không phòng bị, bị anh ôm không thể động đậy, có chút vô ngữ với sự kích động của anh, duỗi tay liền muốn véo eo anh, kết quả phát hiện quần áo quá nhiều véo không có tác dụng chỉ đành vỗ một chút, nói "Buông tay, còn như vậy nữa tôi liền đem lời nói thu hồi lại."
"Lời nói ra chính là bát nước bỏ đi, không được thu về." Chung Cảnh Tri ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn là ngoan ngoãn mà buông tay, cuối cùng lại có chút chờ mong hỏi "Vậy, hiện tại tôi có phải là bạn trai em không?"
"Tôi chỉ nói qua là tôi thích anh, nhưng chưa nói anh là bạn trai tôi." Lục Hòa Ngọc liếc mắt nhìn anh một cái nói.
Chung Cảnh Tri cứng họng, cô xác thật chỉ nói thích anh nhưng vì cái gì còn không thể làm bạn trai a? Đều đã thích nhau rồi.
"Kia.." Chung Cảnh Tri lời nói còn không có hỏi ra tới, Lục Hòa Ngọc liền xua xua tay nói "Việc này về sau lại nói, anh không cảm thấy anh hiện tại nên đi tẩy rửa mùi thối này sao?"
Chung Cảnh Tri chỉ phải thở dài, lưu luyến mỗi bước đi, lưu luyến mà trở về nhà mình rửa mặt chải đầu.
"Đúng rồi.." Lục Hòa Ngọc bỗng nhiên lên tiếng, lời nói còn chưa nói xong đã bị hành động nhảy ra của Chung Cảnh Tri làm cho kinh ngạc một chút.
Chung Cảnh Tri khi nghe được Lục Hòa Ngọc lên tiếng, lập tức giống như con thỏ nhảy trở lại trước mặt cô, kinh hỉ mà nói "Em nói, tôi nghe."
Lục Hòa Ngọc nhìn đến bộ dáng này của anh, thật sự rất muốn nói không quen biết anh, nhân thiết đã rớt đến lợi hại, nơi nào còn là tác phong của lão cán bộ trước kia nửa, rõ ràng chính là một đậu bỉ*.
* Đậu bỉ: Từ lóng dùng để chỉ mấy người ngu ngơ, ngu xuẩn
"Tôi chỉ muốn nói, anh đi ra ngoài nhớ đóng cửa cho tôi." Lục Hòa Ngọc lạnh nhạt mặt mà nói, trong lòng lại cười điên rồi, làm anh thử tôi! Lúc này xem có nghẹn chết anh không.
Chung Cảnh Tri bi thôi bước chân nặng nề mà đi trở về, quyết định ngày mai lên công ty, nhất định phải báo cáo cái tác giả kia, viết bá đạo tổng tài căn bản chính là giả, A Hòa của anh căn bản là không thích loại này, thở một hơi thật dài.
Thực ủy khuất, cư nhiên còn không phải là bạn trai.
Bất quá chờ sau khi anh vào phòng, ánh mắt tức khắc lại sáng lên, khóe môi càng là nhếch lên, kỳ thật cũng không phải là vô dụng đi? Ít nhất thái độ của cô đã có chút mềm ra.
Trọng điểm hơn, anh đêm nay có thể nghe được cô nói thích mình đâu!
Đương nhiên sau đó anh cũng không dám nữa loạn thử những cái phương pháp đó, vạn nhất lần sau thật sự làm bừa, anh đã có thể thật sự không có được sự tha thứ.
Nhớ tới ngày mai là đêm 30 Tết, có chút tiếc hận vì cô không đồng ý, bằng không cũng có thể mang cô về nhà ăn tết.
Duy độc ở trong phòng khách đương người gỗ A Lăng không khỏi than thầm, vợ chồng son này vừa mới còn nổi giận đùng đùng, chớp mắt lại mặt mày hớn hở, con người khi yêu đương thật là mâu thuẫn.
Hôm sau chính là đêm 30, Lục Hòa Ngọc sáng sớm liền nhận được lời chúc mừng từ ba vị bạn cùng phòng cùng với hai người bạn tốt, cô cũng đáp lại từng người ột, lại phát hai cái lì xì lớn ở trong hai nhóm để bọn họ tranh nhau đoạt.
Sau đó ăn vạ ở trên giường không nghĩ bò dậy, dù sao cũng chỉ một mình cô ăn tết, trải qua như thế nào chả giống nhau.
Cầm di động lướt nhìn xem có phim gì mới, tính toán nhìn xem có cái bộ phim gì hay tết đi xem một hồi.
Năm trước ăn tết cô chạy tới thủ đô chơi, năm nay ở thủ đô xem phim ăn tết? Giống như cũng không tồi.
Bất quá, không đợi cô suy nghĩ nên xem phim nào, Chung Cảnh Tri liền gọi điện thoại đến. "Này?"
"Hôm nay em có cái gì hành trình sao?" Chung Cảnh Tri hỏi.
"Đại khái có đi." Lục Hòa Ngọc chưa nói mình muốn đi xem điện ảnh, cũng không phải sợ Chung Cảnh Tri muốn cùng đi xem phim, mà là hôm nay là đêm 30, mọi người đều sẽ ăn bữa cơm đoàn viên, cô một người đi đâu đều không sao cả nhưng Chung Cảnh Tri không giống, anh có người nhà.
"Vậylại đây bồi tôi ăn bữa sáng?" Chung Cảnh Tri nghe ra cô không nghĩ nói, cũng liền không hỏi.
Lục Hòa Ngọc ừ một tiếng liền treo điện thoại, sau đó ở trên giường lăn lộn một vòng mới chậm rì rì mà bò dậy, nói thật, trong phòng máy sưởi ấm, cô một chút đều không cảm thấy lạnh, chính là cảm thấy ổ chăn rất thoải mái.
Chờ rửa mặt xong, đổi xong quần áo, ra cửa trước quên mất cái gì đó lại chạy về phòng cầm lấy một cái hộp đi đến chỗ của Chung Cảnh Tri.
Chờ ăn xong bữa sáng, Lục Hòa Ngọc đột nhiên có một loại cảm giác mình bị người khác nuôi, một ngày ba bữa đều lại đây cọ ăn, nghĩ liền cảm thấy mặt có chút nóng lên.
"Hôm nay nếu không cùng tôi về nhà ăn tết cho vui?" Chung Cảnh Tri dường như không có việc gì hỏi, nhưng nghĩ đến mình đợi lát nữa còn phải về công ty một chuyến, cảm thấy khả năng có thể mang cô về nhà không tính lớn.
Cố tình trong lòng nghĩ vậy nhưng lại có chút chờ mong, hy vọng cô có thể đáp ứng mình, như vậy là có thể thuận lý thành chương trở thành bạn trai bạn gái rồi.
Đáng tiếc Lục Hòa Ngọc lại lắc đầu, tỏ vẻ anh suy nghĩ quá nhiều, trước không nói người nhà anh có biết chính mình tồn tại hay không, có thể tiếp thu hay không vẫn là một chuyện, cô mạo muội xuất hiện như vậy sẽ đem không khí vui mừng nhà người ta trộn lẫn. Truyện Xuyên Không
"Không được, không thích hợp, trước tiên chúc anh năm mới vui vẻ! Đây là quà tất niên hy vọng anh thích." Lục Hòa Ngọc đem quà đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho anh nói.
Nghe được lời cô nói, Chung Cảnh Tri tuy rằng có chút mất mát nhưng rất nhanh mà được an ủi, thu được lễ vật, tuy rằng không biết bên trong chính là cái gì, nhưng! Là! Đây là quà cô chủ động đưa cho mình!
Chung Cảnh Tri ánh mắt hơi sáng, cầm lòng không đậu mà liền thò lại gần hôn ở trên má cô một cái, vui mừng mà tiếp nhận nói "A Hòa, em thật tốt."
"Phần mềm tôi còn không có làm xong, đi về trước." Lục Hòa Ngọc mạnh mẽ tự trấn định mà ném xuống một câu liền về nhà.
Thật đúng là có chút cảm giác chạy trối chết.