"Thật ngượng ngùng, lại ti tiện cũng ti tiện bằng bà!"
"Lục Hòa Ngọc mày dám đá tao? Quả nhiên là cái đồ không có giáo dưỡng, trách không được bị Trì gia từ bỏ!" Mẹ Lục nào nghĩ đến Lục Hòa Ngọc sẽ né tránh, còn ra tay đối với mình.
"Hai mẹ con nhà bà thật đúng là mẹ con ruột, đem việc này treo ở bên miệng cũng không sợ xấu hổ sao?" Lục Hòa Ngọc thật sự cảm thấy bọn họ có tật xấu, thái độ lạnh nhạt, giọng điệu lạnh băng nhìn mẹ Lục, gằn từng chữ một hỏi.
"Có cần tôi lặp lại lời nói ngày đó một lần nữa hay không? Tôi đã nói rồi, hối hận hay không là chuyện của tôi, nhưng xin các người đừng có quấy rầy đến tôi! Nhưng bây giờ các người đang làm cái gì?"
Mẹ Lục trong lòng tức khắc hoảng hốt một chút, bà quả thực là oán hận Lục Hòa Ngọc vì cái gì không biết cố gắng lưu tại Trì gia, vì cái gì muốn đem Lam Lam của bà đổi đi, bởi vậy sau khi Lục Hòa Ngọc trở lại Lục gia, bà vẫn luôn làm lơ sự tồn tại của cô, cho dù làm cơm cũng đều làm đồ ăn Lam Lam thích ăn, nơi nào muốn quan tâm đến đứa con gái vừa không xinh đẹp bằng Lam Lam, lại không biết cách nói chuyện bằng Lam Lam, càng không có thành tích tốt bằng Lam Lam nhà bà?
Huống chi ánh mắt của Lục Hòa Ngọc quá trầm tĩnh, làm bà cảm thấy cực kỳ không thoải mái, phảng phất có thể nhìn thấu mọi chuyện mà bọn họ đã làm.
Cũng đúng là như vậy, bà hận không thể đem Lục Hòa Ngọc đuổi ra khỏi nhà, đương nhiên đằng sau bà cũng không muốn khiến cho cô rời đi Lục gia dễ dàng như vậy, cũng ước gì cả đời không cùng cô có bất cứ loại quan hệ gì, càng là lén đem tiền Lục Hoa Sinh bảo bà đưa cho Lục Hòa Ngọc giấu diếm đi, chính mình thi thoảng quạt gió đốt lửa làm Lục Hoa Sinh không hề nhắc tới Lục Hòa Ngọc, chuyện này bà xác thật cũng đã làm rồi, từ lúc đó tới nay Lục Hoa Sinh căn bản là không hề nhắc tới Lục Hòa Ngọc.
Lại là không nghĩ tới sẽ gặp mặt dưới tình huống như thế này, hoàn toàn không sợ người khác biết chuyện nhà mình bà làm trò trước mặt lão sư cùng học sinh nói ra, cái này làm cho mẹ Lục luôn chú trọng mặt mũi của mình đúng là có chút mất thể diện.
Bên cạnh lão sư cùng học sinh nhìn Lục Hòa Ngọc cường ngạnh khí thế, thiếu chút nữa liền muốn vỗ tay, nhìn đến hai mẹ con đột nhiên có chút lúng túng trong lòng thật sự hả giận.
"Mày chờ!" Mẹ Lục hư trương thanh thế ném xuống lời này liền lại muốn rời đi.
Nhưng mà lúc này người Trình gia sớm được thông báo lại đây, còn mang theo cảnh sát vừa lúc tiến vào văn phòng giáo viên, cho nên mẹ Lục không thể thuận lợi mà rời đi, càng quan trọng là lúc này bà thật sự luống cuống!
Lúc này mới đè thấp giọng nói hỏi Lục Như Y xem có phải cô thật sự đã ném đá vào người của Trình gia không.
"Nghe nói có người cố ý gây thương tổn đến học sinh trong trường, tôi lại đây để tìm hiểu tình hình, tôi là Trình Thiên, luật sư riêng của bạn học Trình Anh đồng thời cũng là cha của bạn học Trình Anh."
Trình Thiên tuổi ngoài 40 nhưng đã là tướng quân luôn thắng trong giới luật sư, thường thường một khi đã mở miệng liền có thể nhất châm kiến huyết*, lời nói tích thủy bất lậu**, Trình Thiên đẩy đẩy mắt kính trên mũi, ánh mắt sắc bén quét mắt liếc nhìn lão sư, học sinh đang đứng thậm chí cả mẹ Lục đang muốn rời đi.
* Nhất châm kiến huyết: Chỉ một châm đã thấy máu, ở đây có nghĩa là chỉ một câu nói đã chỉ ra được chỗ trọng yếu
** Tích thủy bất lậu: Một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài
Đến tột cùng người gây ra là ai, Trình Thiên tự nhiên vừa xem liền hiểu ngay.
"Trình luật sư." Mẹ Lục tự nhiên là quen biết Trình Thiên, vừa nghe đến lời này của Trình Thiên, sắc mặt tức khắc liền thay đổi nhưng ánh mắt khi chạm đến ánh mắt trầm tĩnh Lục Hòa Ngọc kia, trong lòng tức khắc ác liêyj, lập tức chỉ vào Lục Hòa Ngọc nói, "Chính là nó ném đá vào người ta, còn đem mặt của con gái tôi đánh bị thương."
Lời này vừa nói ra, đừng nói là Trình Thiên cảm thấy ngoài ý muốn, chính là giáo viên cùng học sinh đều cảm thấy Lục phu nhân thật sự là vô sỉ đến mức tận cùng, quả thực chính là trợn mắt nói dối, cho rằng người khác là đồ ngốc sao?
"Lục phu nhân! Bà quả thực chính là ngậm máu phun người! Rõ ràng chính là Lục Như Y ném đá khiến bạn học bị thương!" Giáo viên đều tức giận đến đỏ đôi mắt, thật là vô sỉ.
Lục Hòa Ngọc cảm thấy Lục phu nhân đây là ngu đến mức chỉ số thông minh bằng không? Thật là ngu xuẩn đến cực điểm, cho rằng người khác là đồ ngốc sao? Hơn nữa Trình Thiên thoạt nhìn cũng không phải là hai câu ba lời là có thể lừa gạt qua.
"Lục phu nhân, xin bà phụ trách đối với lời nói của chính mình, bà đây là không có bằng chứng, ba hoa chích choè, tôi là có thể tố cáo bà tội phỉ báng." Lục Hòa Ngọc ánh mắt sâu thẳm nhìn mẹ Lục, không nhanh không chậm mà nói.
"Ai nói tao không có chứng cứ, mọi người nhìn xem mặt của con gái tôi sưng phù thành cái dạng gì? Mày dám nói không phải mày động thủ đánh người?" Mẹ Lục mẹ trực tiếp giữ lấy Lục Như Y, vén tóc của cô lên để lộ ra khuôn mặt, xác thật có vết đỏ hình năm ngón tay, lại chỉ vào dấu chân trên váy mình oán hận mà nói, "Dám nói cái này không phải là mày đá?"
Nhưng là vết đỏ này ở trong mắt giáo viên cùng học sinh đó là xứng đáng, còn cảm thấy không đối xứng, tay ngứa ngáy còn muốn đem bên kia làm thêm một vệt nữa.
"Con gái của bà ném bị thương vỡ đầu người ta, chỉ tát một cái cũng là rất nhẹ, đến nỗi đá bà đó cũng là phòng vệ chính đáng." Lục Hòa Ngọc lạnh lùng nói.
"Đúng vậy, vừa rồi nếu không phải Lục Hòa Ngọc trốn nhanh liền phải bị bà dùng túi vung trúng, ai biết trong túi của bà có đựng gạch hay không?" Nữ sinh cũng phụ họa theo nói.
"Nói không sai, trong văn phòng chúng tôi còn có video theo dõi, chỉ cần điều tra ra liền biết được rốt cuộc mọi chuyện sao lại thế này." Giáo viên cũng đột nhiên nhớ tới chuyện này, thật là chưa thấy qua người nào vô sỉ như vậy, đặc biệt khi ông biết rất rõ ràng Lục Hòa Ngọc cũng là con gái ruột của Lục phu nhân, loại này đối đãi khác biệt này thật sự làm người xem không lọt được vào mắt.
"Lục gia thật là làm tốt lắm." Ánh mắt Trình Thiên khi nhìn về phía mẹ Lục toát ra một tia nhàn nhạt lạnh băng, ngay sau đó liền không hề quan tâm đến bà tao, chuyển hướng cùng giáo viên đi tìm hiểu sự tình đã trải qua.
Mẹ Lục bỗng nhiên tỉnh ngộ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, bà vừa rồi đến tột cùng là đang làm cái gì? Đặc biệt gần đây công ty Lục thị xảy ra một chút chuyện, còn phải tìm luật sư hỗ trợ nhưng mà bà lại ở ngay lúc này đắc tội Trình gia!
Không, tuyệt đối không thể được.
"Trình luật sư, xin ngài nghe tôi nói.." Mẹ Lục hồi phục lại tình thần muốn cầu tình, lại bị cảnh sát đi theo ngăn trở nói, "Mòi mọi người đi ra ngoài."
Mẹ Lục trong lòng hoảng hốt đến cực độ còn bị người ngăn cản như vậy, vốn dĩ chính là bà chủ của một gia đình lớn tuy rằng có chút thủ đoạn nhỏ lại chưa từng gặp qua loại chuyện khó xử này, tức khắc không có chủ ý, tay run rẩy móc di động ra gọi điện thoại cho Lục Hoa Sinh.
Mà Lục Hoa Sinh bên này cũng không quá tốt, thành viên ban giám đốc đột nhiên bán tháo cổ phần, tuy rằng chỉ chiếm 2%, lại khiến cho ông cực kỳ tức giận, lúc này mẹ Lục mẹ gọi điện thoại cho ông, ông căn bản là không kiên nhẫn nhận điện thoại, trực tiếp không nghe, ở trong suy nghĩ của ông, mẹ Lục trừ bỏ mấy chuyện vụn vặt ra căn bản sẽ không có chuyện gì quan trọng cần tìm đến ông.
Không thể không nói đây cũng là bi ai của bà chủ Lục gia, đương nhiên nếu là ngày thường mà nói Lục Hoa Sinh vẫn là rất thích loại thường thường quấy rầy này của bà, nhưng lúc này công ty đang xảy ra vấn đề, ông nơi nào còn có thời gian nhàn hạ thoải mái cùng vợ nói mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này.
Không nghĩ tới Lục Hoa Sinh sẽ không nghe điện thoại, mẹ Lục mẹ cơ hồ muốn hỏng mất, bà hoang mang, lo sợ lôi kéo Lục Như Y đồng dạng bị kinh hách, cứ như vậy suy sụp tinh thần đứng bất động ở bên ngoài văn phòng, nếu người nào không hiểu rõ còn cảm thấy đôi mẹ con này rất đáng thương, nhưng người biết chân tướng lại cảm thấy bọn họ là đang dùng khổ nhục kế.
Đương nhiên, Trình gia cũng không nghĩ nháo đến quá lớn, chẳng qua việc này cuối cùng vẫn là dùng cách giải hòa để giải quyết, đến nỗi Trình gia ở sau lưng tỏ vẻ không có khả năng liền như vậy buông tha Lục gia, bởi vậy, nguyên bản công ty có chút nội loạn cũng liền càng thêm dậu đổ bìm leo.
Chờ lúc Lục Hoa Sinh biết được chuyện này, tức giận chuyện với Lục Như Y đã làm, thiếu chút nữa liền ra tay đánh cô, nhưng cuối cùng vẫn luyến tiếc đánh con gái của mình, cũng tức giận cách hành xử lỗ mãng của mẹ Lục, không khỏi cảnh cáo mẹ Lục cùng Lục Như Y một hồi, không được lại đi tìm Lục Hòa Ngọc gây phiền toái, ngày sau coi như chưa từng sinh cái đứa con gái này, trên đường gặp được cũng làm như không quen biết.
Đối với chuyện này mẹ Lục cùng Lục Như Y tự nhiên là liên tục gật đầu đáp ứng rồi, chỉ hận không thể đem toàn bộ hành vi lúc trước xóa bỏ, đáng tiếc chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, trong tiểu khu vốn dĩ liền có không ít học sinh học ở Nhị Trung, hiện giờ trong tiểu khu hầu như đều đã biết chuyện hai mẹ con Lục gia đã làm.
Lục Như Y còn rất ngây thơ gọi điện thoại cáo trạng với Trì Lam, Trì Lam biết được Lục Hòa Ngọc thế nhưng mẹ Lục đều dám đánh, còn tình nguyện ở bên ngoài ở cũng không trở về Lục gia, trong lòng cực kỳ không thoải mái, cảm thấy Lục Hòa Ngọc khẳng định là còn muốn trở về Trì gia, nói có lệ với Lục Như Y vài câu liền ngắt điện thoại, chờ nói chuyện điện thoại xong sắc mặt Trì Lam liền trầm xuống dưới, hoàn toàn không có dịu dàng, cẩn thận như ngày thường.
Sau khi biết được chính mình là đại tiểu thư Trì gia, Trì Lam cảm thấy mình tựa như đang nằm mơ giống nhau cả người đều lơ lửng, lại thấy cha mẹ Trì đều đối xử với mình rất tốt, muốn cái gì mua cái gì, muốn gì được nấy, thậm chí những người còn lại trong nhà cũng vậy, cùng với sinh hoạt trước kia ở Lục gia khác nhau như trời với đất.
Lại nghĩ đến thân phận của mình bị Lục Hòa Ngọc chiếm mười bảy năm, trong lòng liền cảm thấy cực kỳ không thoải mái, sau lại lại phát hiện người Trì gia trừ bỏ Trì lão gia tử ra, những người khác đối với việc cô trở về đều tỏ vẻ cực kỳ hoan nghênh, trong lúc đó phát hiện Trì Tiểu Ngọc căn bản là không thích Lục Hòa Ngọc, Trì Lam cũng giống như tìm được đồng minh, đương nhiên cô ta cũng không ngây ngốc đi nói Lục Hòa Ngọc không tốt như thế nào, còn sẽ cố ý nói đỡ cho cô.
Cô ta phát hiện càng nói đỡ cho Lục Hòa Ngọc, Trì Tiểu Ngọc càng thêm chán ghét Lục Hòa Ngọc, vì thế cô ta tìm ra giải pháp, vô luận ai nhắc tới Lục Hòa Ngọc, chính mình đều sẽ khen cô hoặc nói cô khá tốt linh tinh, đến nỗi Lục gia bên kia, Lục Như Y từ trước đến nay đều là cái ngu xuẩn, chỉ cần hơi chút dẫn đường liền sẽ mắc mưu, cũng càng tốt lợi dụng.
Chỉ cho rằng thông qua tay Lục Như Y đuổi Lục Hòa Ngọc ra khỏi Lục gia, Lục Hòa Ngọc sẽ khổ sở chạy về Trì gia cầu xin trở về, lại không nghĩ rằng Lục Hòa Ngọc thế nhưng cứng đầu, giống như một cây xương cá chọc nửa vời ở trong cổ họng, làm cô rất bực bội..
Bất quá, những việc này đều không liên quan đến chuyện của Lục Hòa Ngọc, rốt cuộc cách kỳ thi đại học chỉ còn lại có mười lăm ngày, đề thi bắt chước gì đó càng là một chồng lại một chồng tới, nơi nào còn có thời gian suy nghĩ những cái người dư thừa đó.
Mỗi ngày tĩnh tâm ôn tập luyện đề, thỉnh thoảng cùng Cao Ninh, Diệp Hàm hai người đùa vui một chút tạo niềm vui, hoặc nghe bạn học trong lớp bát quái ai đó ngay trong lúc này cư nhiên bị lộ ra yêu sớm bị giáo viên bắt được, còn có trong trong có nữ sinh bị lộ ra là mang thai, cuối cùng bị khai trừ không thể tham gia thi đại học..
Tóm lại, Lục Hòa Ngọc vừa ôn tập vừa dựng lỗ tai lên nghe bát quái, phát hiện một đời sinh hoạt vườn trường này thật đúng là rất thú vị, lại nhớ về sinh hoạt vườn trường ở kiếp trước, hoàn toàn nhớ không nổi có cái chuyện gì thú vị, có lẽ là cô quá mức quái gở, hoặc là nơi trường học của cô mọi người đều không để ý đến chuyện bên ngoài, cho nên cô mới chưa từng tiếp xúc qua những việc này.
Không ai đến gây sự, đi thi lại luôn đứng đầu, cuộc sống này của Lục Hòa Ngọc trải qua xác thật rất thoải mái, cách ngày thi đại học càng ngày càng gần, Lục Hòa Ngọc nhìn tờ đơn đăng ký nguyện vọng, hung hăng thở ra một hơi, trong lòng tính toán thi xong liền đi đến thủ đô, phòng ở nơi này cũng sắp đến kỳ hạn, thủ đô bên kia cũng nên trang hoàng lại một chút rồi vào ở.