Thanh Thu lắc đầu, “Xin hãy buông tay, tôi rất đau, tôi không biết Phương Thu gì hết, tôi cũng không biết đó là ai, hơn nữa, tôi còn muốn hỏi anh, rốt cuộc cô ta là gì của anh? Người anh luôn mong nhớ thực chất là cô ta.”
“Ha ha… Ha ha… Ha ha…” Anh bắt đầu cười ngây ngô, nhưng nụ cười kia lại mang theo cảm giác lạnh lẽo, “Ai nói tôi luôn nhớ cô ấy, không phải, không phải cô ấy.”
“Lê Minh Tùng, đừng có tự lừa gạt mình, bản thân anh chẳng phải đều đã nói hết ra rồi sao, người anh thích là Phương Thu, còn anh muốn tôi quay lại thế giới của anh thêm lần nữa, chẳng qua là muốn tôi làm người thay thế cho Phương Thu mà thôi, nhưng tôi, thực sự không muốn.”
Lời của Thanh Thu như muốn cảnh cáo, cô nói không sai, hoàn toàn chính xác, anh giữ cô ở bên mục đích chính thực sự là coi cô như người thay thế của Phương Thu, nhưng, anh vẫn không thừa nhận mà thôi.
“Sao vậy, bị tôi nói trúng rồi sao?” Cũng bởi vì chỉ là người thay thế, cho nên, anh cũng không thật lòng muốn cưới cô, nghĩ đến Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, giờ phút này lòng cô đầy đau thương, cô thật sự đã làm hết sức rồi, cô nói, nhưng anh không tin lời cô. Cảm giác nói hết mọi chuyện ra thật tốt, ít nhất có thể khiến cô thản nhiên đối mặt với anh, từ nay về sau, không còn hối hận.
“Minh Tùng, Thanh Thu, hai người sao vậy?” Lúc Lê Minh Tùng tiếp tục lạnh lùng với Thanh Thu, Nguyễn Thủy Tiên đã uống đến say mèm đi tới, “Hai người sao lại ở đây? Tớ muốn uống rượu, tớ muốn đi vệ sinh, Thanh Thu, bên nào là của nam bên nào của nữ vậy?” Nguyễn Thủy Tiên nhìn hai cánh cửa trước mắt, mắt cô ấy hoa rồi, không thấy rõ mọi thứ nữa.
Đưa tay đỡ Nguyễn Thủy Tiên, cô dẫn Nguyễn Thủy Tiên đi vào phòng vệ sinh nữ, bước đi của cô có hơi loạng choạng, trong lòng rất loạn, nhưng lại nhẹ nhàng nói lại một lần nữa với Lê Minh Tùng đang ở phía sau. “Dù anh có tin hay không thì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thật sự là con của anh.”
“Thanh Thu, hình như tớ mọc cánh rồi, Thanh Thu, hình như tớ sắp bay rồi, vậy thì tốt quá, tớ muốn bay, tớ muốn bay…” Nguyễn Thủy Tiên vẫn cứ nói nhảm, cô uống nhiều quá, say lắm rồi.
Nhíu mày, trong không khí đều là mùi rượu, đỡ Nguyễn Thủy Tiên ngồi lên bồn cầu cô liền lui ra ngoài, soi mặt mình trong gương, bất chợt, cô thực sự rất tò mò rốt cuộc Phương Thu trông như thế nào, thật sự giống cô lắm sao?
Nhất định là vậy, cho nên, trước đây Lý Ngọc Huyền cũng có nói Lê Minh Tùng coi cô như người thay thế của người khác.
Mở vòi nước ra, cô liền hất nước lên mặt tới tấp, cô muốn làm cho bản thân tỉnh táo chút, nhưng nước kia càng lạnh lẽo thì cô càng không tỉnh táo được, làm sao thì trái tim cũng vẫn rối mòng mòng.
Nhớ tới vết máu trên giường trước đây, cô thông minh nói đó là kinh nguyệt, cũng thông minh khiến Lê Minh Tùng tin là thật, bây giờ, cô nói sao thì anh cũng không tin.
Nhưng năm đó cô sợ như vậy, cô vô cùng sợ hãi.
Đối mặt với chính mình trong gương cô lắc đầu qua lắc đầu lại, sau đó cô đứng thẳng dậy, ưỡn ngực hóp bụng, trước hết cô là một người mẹ, cho nên, dù gặp phải chuyện gì thì cũng phải đứng trên lập trường của bọn trẻ mà lo lắng, mà thôi, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi.
“Thanh Thu, đi nào, chúng ta đi uống nữa đi, tớ còn muốn uống.” Nguyễn Thủy Tiên đi ra, kéo cô ra ngoài, trong miệng còn lẩm bẩm muốn uống rượu.
“Thủy Tiên, vì đàn ông mà uống thành thế này có đáng không.”
“Ọe…” Lập tức nôn khan, Nguyễn Thủy Tiên gần như đã nôn hết lên người Thanh Thu, nhưng nhớ đến lời Lê Minh Tùng thừa nhận cô ấy bị đả kích, Thanh Thu không đành lòng, không né tránh, mà chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng Thủy Tiên, giúp Thủy Tiên dễ chịu hơn.
Lê Minh Tùng lẳng lặng nhìn cảnh trước mắt, tất cả như lại trở về trong bệnh viện, Thanh Thu cũng đối xử như vậy với ông nội, sau này chính anh còn nghe bác sỹ và y tá trong viện nói, trước đây dù anh có ở đó hay không thì cô vẫn đối xử tốt với ông như vậy.
Người phụ nữ này, thực sự khiến anh ngày càng không hiểu nổi, vừa lúc trước, cô như một tảng đá khiến anh căm hận, nhưng lúc này, cô lại giống một viên ngọc thô chưa mài dũa và khai thác, chỉ chờ người hiểu được cô xuất hiện trong thế giới của cô, đem lại hạnh phúc cho cô.
Nhưng người đó, có thể là anh không?
Không, sẽ không đâu.
Cô lừa anh, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không phải con của anh, không phải đâu.
Mánh khoé bịp người này thực sự quá cũ rồi, cô cho rằng dùng cách này anh sẽ thật sự cưới cô cho cô danh phận sao?
Cô là đồ ngốc, nếu cô lấy di chúc của ông để kêu anh cưới cô, có lẽ anh đã đồng ý rồi, nhưng bây giờ, cô lấy con ra để ép anh thật sự khiến anh thấy chán ghét, như vậy, đâu có khác nào những người đàn bà khác của anh đâu.
Thì ra, cô cũng không hơn gì họ.
“Ọe…” Đây là lần đầu Nguyễn Thủy Tiên xuất hiện trước mặt Thanh Thu trong bộ dạng như vậy, vừa nôn, liền phun đầy chất bẩn lên người Thanh Thu, thậm chí còn không kịp tránh.
“Lê Minh Tùng, chúng ta đưa Thủy Tiên về đi.” Nghĩ lại, cô và Lê Minh Tùng chỉ mới nói có mấy câu mà Nguyễn Thủy Tiên đã say thành bộ dạng này, có thể thấy được, cô ấy đã coi đống rượu trên bàn thành nước lọc mà uống hết mất rồi.
“Ừ.” Lê Minh Tùng lúc này mới hoàn hồn, sau đó đỡ Nguyễn Thủy Tiên cùng cô, phụ nữ khi say thực sự khó coi, nhưng khi nghĩ đến chuyện này, anh bỗng nhiên nhớ lại đêm hôm lần đầu gặp Thanh Thu, cô cũng uống say, còn chảy máu mũi.
Nhưng đêm đó, anh lại hôn cô, lại còn không chán ghét cô dù đã uống say.
“Anh Lê, có muốn vào phòng VIP nghỉ ngơi, đợi cô gái này khá hơn một chút hãy rời đi không?” Chị Hường chạy đến đỡ, Lê Minh Tùng có thân phận gì chứ, sao chị ta có thể không phục vụ chu đáo cho Lê Minh Tùng chứ, chỉ dựa vào quan hệ của ông chủ chị ta với Lê Minh Tùng chị ta cũng sẽ không dám không chu đáo.
Thấy Nguyễn Thủy Tiên nôn liên tục, dọc đường họ đi qua ai ai cũng tránh né, sợ hãi vô cùng, mà thôi, bộ dạng như vậy có lên xe cũng sẽ nôn hết lên xe của anh, vậy đành đợi Nguyễn Thủy Tiên nôn hết ra, thấy dễ chịu hơn thì đưa cô ấy trở về, nếu không, đi xe xóc, cô sẽ càng khó chịu.
Hơn nữa, trong Phong Gian cái gì cũng có, cũng có cả trà giải rượu.
“Chị Hường, pha hai cốc trà giải rượu mang đến đây.” Lê Minh Tùng khẽ dặn dò.
“Được, tôi kêu người mang đến ngay, Thanh Thu, tối nay em cứ chăm sóc cô gái này đi, còn việc mời rượu, chị sẽ kêu người khác thay.”
Nghe Chị Hường nói chuyện Thanh Thu mời rượu, Lê Minh Tùng lúc này mới phát hiện bộ váy thiên nga trên người cô thực sự rất nhức mắt, đúng vậy, rất nhức mắt người khác.
Thanh Thu của hôm nay chỉ có điểm duy nhất không giống sáu năm trước, bởi vì đã sinh hai đứa trẻ nên thân hình cô hơi đầy đặn hơn một chút, nhất là ngực, khiến Lê Minh Tùng vừa liếc qua đã có cảm giác khô miệng.
Trời ơi, anh cũng đâu phải thiếu phụ nữ, vậy mà lại có cảm giác với cô vào lúc này.
Một tay đỡ Nguyễn Thủy Tiên, một tay cởi áo khoác trên người, ném lên người Thanh Thu. “Trọng Thanh Thu, về sau không được phép mặc như vậy đi rêu rao trước mặt người khác nữa.”
Anh ngang ngược nói xong, Thanh Thu liền trố mắt kinh ngạc, lập tức, cô nở nụ cười, “Anh Lê, đây là đồng phục của tôi, tôi nhớ, anh đâu có quyền can thiệp vào đời sống cá nhân của tôi đâu nhỉ, áo trả lại anh, lần sau xin đừng có như vậy, người không biết còn tưởng tôi là gì của anh cũng nên.”
“Bịch”, cô trả áo lại trên người anh, cứ như vậy mà từ chối ý tốt của anh trước mặt bao người, ngược lại còn để lộ ra chiếc váy siêu ngắn khiến anh nhìn mà thấy ghét của cô kia nữa.
Nhưng da thịt để trần của cô lại khiến cô trông như miếng điểm tâm ngon miệng làm cho người ta lập tức nổi lên dục vọng…
Thứ Nguyễn Thủy Tiên nôn lên người Thanh Thu đều là nước rượu, hơn nữa, đã ướt hết ngực của cô, lúc này, những chỗ bị ướt đều đã dính chặt lên người cô, cũng khiến ngực cô càng thêm hiện rõ độ căng mọng trước mắt mọi người.
Không biết tại sao, Lê Minh Tùng càng nhìn càng giận, nơi đó, đến người đàn ông từng kết hôn với cô cũng chưa được chạm đến, nhưng một người đàn ông khác đã sờ nó, thậm chí còn khiến Trọng Thanh Thu sinh con nữa.
Người đàn ông kia, nếu anh biết là ai, anh hận không giết được hắn.
Nói cái gì mà là con của anh chứ, lúc này anh thật sự rất muốn lập tức khiến cô sinh cho anh một đứa con, có khi nào cũng sẽ thông minh và xinh xắn như Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không nhỉ, nghĩ đến hai đứa bé kia, không hiểu sao anh lại thấy thích vô cùng.
Thật là lạ, trước đây lúc sinh ra hai con nhóc kia trông nhăn nhúm vô cùng xấu xí, anh cũng từng gặp qua, trước đây cũng vì Bùi Minh Vũ ở đó khiến anh tức điên lên ném thẳng tấm chi phiếu cho Thanh Thu, nhưng sau đó, cô lại gửi trả cho anh, từ đó về sau, mất tăm mất tích.
Hoặc là, cũng là bởi vì hình ảnh cô và Bùi Minh Vũ ở cạnh nhau khi đó khiến anh kìm chế ham muốn mà không muốn gặp lại cô nữa, mấy năm nay, anh không tìm cô, thậm chí đã gần như quên mất cô rồi, nhưng hôm đó gặp lại ở chợ đêm, cô lại một lần nữa chiếm lấy tâm trí của anh, khiến anh thậm chí không ngăn được bản thân mà lần nữa chọc vào cô.
Ướt một mảng lớn như vậy, cô lại không có chút phản ứng nào, “Trọng Thanh Thu, người cô bị nôn ướt hết rồi, cô không biết sao” Áo lại một lần nữa ném lên người cô, “Khoác lên.”
Thanh Thu chỉ lo đỡ Nguyễn Thủy Tiên, không thèm để ý đến đống bẩn thỉu Nguyễn Thủy Tiên nôn lên người mình, lúc này Lê Minh Tùng nói cô mới phát hiện ra trước ngực mình đều đã ướt hết, lúc này, cô không vứt áo khoác anh khoác lên người mình nữa, mà thôi, dáng vẻ này của cô thật sự rất khó coi, cũng hơi khiếm nhã, khoác thì khoác thôi, đành không tình nguyện nói: “Cảm ơn.”
Lê Minh Tùng cũng không nói gì, chỉ im lặng cùng cô đỡ Nguyễn Thủy Tiên vào phòng riêng, rồi mới đặt người trên ghế sofa, Lê Minh Tùng tiện thể nói: “Ở đây có tôi rồi, cô đi thay quần áo đi, sau này, có mời rượu cũng không được mặc như vậy.”
“Nhưng…” Cô muốn kháng nghị, nhưng lập tức, cô nhịn, anh có tiền, anh nào biết nỗi khổ cực khi nuôi hai đứa trẻ của cô, việc này cô tạm thời không thể bỏ được, cho nên, đồng phục cô cũng nhất định phải mặc, không để ý tới anh, cô xoay người đi ra ngoài, vào phòng thay đồ cầm áo khoác của mình, nhưng vẫn không yên tâm về Nguyễn Thủy Tiên, vừa đi nói với Lê Minh Tùng ở sau lưng: “Đặt Thủy Tiên nằm ngang, như thế sẽ dễ chịu hơn.”
“Biết rồi, cô đi nhanh về nhanh.” Lê Minh Tùng liếc nhìn bóng lưng Thanh Thu, rõ ràng đêm qua còn ở với phụ nữ, chính vào ngày anh và Trọng Thanh Thu chia tay nhau ở Mỹ Đoan, hắn mỗi ngày đổi một người phụ nữ, chỉ muốn gạt bỏ hình bóng cô ra khỏi tâm trí, nhưng lúc này, anh nhìn bóng lưng của cô thôi mà cơ thể đã có phản ứng…