Cô đặt tay đặt lên bụng, khẽ cắn chặt răng. Nếu đã lựa chọn thì sẽ không hối hận, cô sẽ tự nuôi đứa bé này một mình giống như Lương Thùy Trang nhưng chắn chắn cô sẽ hạnh phúc hơn bà nhiều, bởi vì, đây là con của chính cô.
Tốc độ của công ty rất nhanh, chỉ mới mất có một ngày đã chọn được người thích hợp cho cô. Tác phong làm việc nhanh nhẹn, gọn gàng, lại không yêu cầu lương cao, chăm sóc cô vô cùng chu đáo, thậm chí ngay cả chuyện làm ăn của cửa hàng cũng có thể lo toan nữa. Vị bảo mẫu này làm cô cảm thấy như một người tốt rơi từ trên trời xuống, càng nhìn càng thấy hài lòng:
“Chị Sinh này, hôm nay đóng cửa hàng sớm một chút đi, em có hơi mệt.”
Đứa nhỏ trong bụng cũng không biết là nam hay là nữ, lúc sắp sinh nghịch ngợm không chịu nổi. Jhi thì đá chỗ này, lúc lại đá chỗ kia, làm bụng cô giống như cái trống vậy, đúng là không thể mệt mỏi hơn được nữa. Cô muốn đi nhiều hơn một chút, đi bộ có lợi cho lúc sinh, lúc đọc sách cô đã biết điều này.
“Được rồi, chị đi nấu cơm, em ra ngoài đi bộ nhớ chú ý xe cộ, thời điểm này nhất định phải cẩn thận đó.” Sinh nhìn bụng cô, thân thiết nói.
Cô để cho Sinh đóng cửa hàng, còn mình thì chậm rãi tản bộ trên vỉa hè. Chân cô có hơi sưng phù lên nhưng những điều này là hoàn toàn bình thường. Ngày dự sinh ước chừng ở trong tuần này, chỉ cần nghĩ tới đây tim của cô liền đập mạnh, vừa hơi sợ hãi lại hơi lo lắng.
Con ngoan à, con nhất định phải ngoan ngoãn ra ngoài, không được giày vò mẹ nhé.
Trong lòng nghĩ như vậy khiến cô cảm thấy rất vui vẻ.
Đó là thứ khát vọng chờ mong một sinh mệnh mới ra đời. Hóa ra, chỉ cần vui vẻ thì cho dù thế nào cũng thấy hạnh phúc.
Cô chầm chậm cất bước, những người phụ nữ có thai khác đều có chồng đi tản bộ cùng nhưng bên cạnh cô, vĩnh viễn chỉ là không khí.
Cô đã quen với việc này rồi nhưng đôi lúc trong đầu lại không tự chủ được nhớ tới ngày nhìn thấy người phụ nữ mang thai kia và cả Lê Minh Tùng nữa. Không biết người phụ nữ ấy có phúc hay là xui xẻo đây.
Trong điện thoại của cô từng lưu lại số di động của anh ta nhưng giờ mở máy ra thì không còn nữa. Cô đã thay sim mới, trong danh bạ bây giờ chỉ có số điện thoại của mấy nhà cung cấp, ngoài ra không còn ai cả. Ngẫm nghĩ một chút, cô lưu số điện thoại của mẹ vào, người ta thường nói phụ nữ sinh con như đi một vòng qua quỷ môn quan, nghĩ kỹ lại thì nếu không có người thân ở bên cạnh thật sự không thấy yên tâm chút nào.
Món ăn của Sinh nấu rất ngon, rất hợp với khẩu vị, cô ăn xong liền đi đọc sách về sinh con và cách nuôi dưỡng trẻ nhỏ. Lần đầu tiên làm mẹ khiến cô khó nén được cảm giác lo lắng, hơn nữa lại còn không có người giúp đỡ, thế nên, tất cả đều dựa vào quyển sách này, thậm chí ngay cả thực đơn ba bữa ăn trong ngày của mình sau khi sinh cô cũng đã viết ra hết rồi. Tới lúc đó, để Sinh nhìn rồi làm theo, như vậy mới đủ sữa. Mấy ngày nay cô không tới bệnh viện để kiểm tra nữa, cô không thích đến đó, những bác sĩ kia luôn dùng ánh mắt có ý tứ khác nhìn cô, chỉ vì, cô đi một mình, bên cạnh cô không có “người kia”.
Nhưng mà, đâu có người phụ nữ nào lại mong muốn như vậy?
Cô cũng không muốn, nhưng không có cách nào khác. Cô không thích ánh mắt thương hại của Lê Minh Tùng, cô muốn tự lập thì chính mình phải mạnh mẽ lên.
Tắm xong Thanh Thu chuẩn bị ngủ, nhà vệ sinh trên tầng hai của cửa hàng tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ. Cô vừa tắm vừa nhìn cái bụng tròn vo của mình, bụng bầu của cô có thể coi là khá bình thường so với người khác. Cô đặt tay trên bụng, bắt đầu tưởng tượng tướng mạo của bé con, không biết sẽ giống mình nhiều hơn, hay là giống Lê Minh Tùng nhiều hơn nữa. Tốt nhất là đừng có giống anh ta, như vậy thì sẽ không có ai nghi ngờ đứa nhỏ này của của anh ta cả.
Trong lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên cô bị trượt chân, “Á…”, cô thảng thốt hét lên theo bản năng. Khi Sinh nghe thấy tiếng thì cô đã ngã xuống rồi, cô chỉ cảm thấy dưới người “bụp” một tiếng, dường như có rất nhiều nước chảy ra: “Sinh, em đau quá, mau, mau gọi xe cấp cứu.”
Cô rất tỉnh táo, khi không có người thân ở bên cạnh thì chuyện gì cũng phải dựa vào chính mình, thế nên, cô nhất định phải tỉnh táo.
“Được rồi, chị đi ngay.” Sinh đi gọi điện thoại, Thanh Thu dựa tường khổ sở đứng dậy, cô phải mạnh mẽ lên, phải mạnh mẽ vì đứa nhỏ. Sao cô lại có thể không cẩn thận như vậy chứ, nhưng hiện giờ có oán giận bản thân mình cũng không kịp nữa, cô đã ngã rồi.
Thứ đang chảy dọc theo chân kia chính là máu, còn thứ giống như nước kia, đó hẳn là nước ối, cô nhớ trong sách nói như vậy. Nhưng nếu nước ối bị chảy nhiều thì sẽ không dễ sinh con, đầu có hơi đau nhưng cô vẫn luôn tự nhủ bản thân mình không được hoảng hốt, chỉ cần xe cấp cứu đến thì cô sẽ được cứu rồi, không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì.
Vừa mới đứng dậy thì Sinh đã quay lại: “Thanh Thu, xe cấp cứu sẽ tới ngay, nhanh lên, chị giúp em mặc quần áo.”
Cô cắn răng, phối hợp với Sinh để mặc quần áo vào, sau đó dựa vào tường, không cử động nữa. Cô nhìn Sinh xách túi lớn túi nhỏ đựng đầy những thứ cần khi tới bệnh viện mà bản thân đã sớm chuẩn bị từ trước mang xuống dưới tầng. Xe cấp cứu đúng lúc xuất hiện, tốc độ của họ rất nhanh nhưng cô vẫn cảm thấy giống như đã trải qua cả một thế kỷ dài đằng đẵng, cô đau đến mức trán túa ra đầy mồ hôi.
Khi được cáng cứu thương nhấc lên xe cấp cứu, bác sĩ và y tá đi theo xe kiểm tra đơn giản cho cô: “Sắp sinh rồi, không đợi được nữa, báo cho bệnh viện chuẩn bị phòng sinh đi.”
Thanh Thu vừa nghe thấy con mình sắp được sinh ra thì không còn sợ hãi nữa, trong lòng chỉ tràn ngập chờ mong. Con yêu của cô đó, cô đã mong chờ con mình từ rất lâu rồi. Trong dòng chảy của cuộc đời, vài tháng có lẽ không phải là dài, nhưng trong thế giới của cô lại cảm thấy dường như đã qua rất lâu, chỉ cần sinh được đứa nhỏ này thì cô sẽ không còn cô đơn, hiu quạnh nữa.
Thanh Thu được khiêng lên băng ca rồi đẩy vào phòng sinh, Sinh ở ngoài cửa: “Thanh Thu, nếu đau thì cứ kêu lên, đừng nhịn.”
Cô cắn răng, thực ra hiện giờ cô đang đau đến mức không thể đau hơn được nữa. Cô cảm thấy giống như mình sắp chết vậy, cơ thể như rã rời, đứa nhỏ đang liều mạng giày vò cô. Đau, đau quá! Khi được đỡ tới bên giường kiểm tra, cô nhắm mắt lại để bác sĩ làm việc, tay vịn lạnh lẽo của chiếc giường làm cả người cô run lên.
“Thưa cô, nước ối của cô chảy ra quá nhiều, hơn nữa, tôi thấy hình như cô sẽ sinh đôi, trước đó cô đã từng làm kiểm tra chưa?”
“Sinh đôi sao?” Trọng Thanh Thu chưa từng nghĩ tới.
“Hẳn là vậy, tôi đề nghị cô lập tức làm phẫu thuật sinh mổ, thế nhưng, phải cần có sự đồng ý của cô.”
Thanh Thu lập tức hoảng hốt: “Thật sự phải làm phẫu thuật sao?” Tuy đã sớm biết phẫu thuật sinh mổ trong mắt các bác sĩ chỉ là một thủ thuật nhỏ, nhưng chỉ cần nghĩ tới người ta sẽ dùng dao rạch bụng cô, lấy hai đứa bé ra là cô không kiềm chế được nỗi sợ hãi.
“Đúng vậy, tình hình rất gấp rồi, cú ngã của cô làm mọi chuyện không ổn lắm, tôi đề nghị cô lập tức đưa ra quyết định. Đúng rồi, người nhà cô ở đâu? Tôi gọi vào để các cô thương lượng.”
Đầu của Thanh Thu hơi đau, cô lắc lắc đầu: “Không cần đâu, tự tôi ra quyết định là được.”
“Không được, phải có người nhà ký tên.”
“Vậy gọi Sinh vào đi ạ.” Ngoại trừ Sinh cô cũng không nghĩ ra ai khác.
Y tá đi gọi, Thanh Thu nhắm mắt lại, phía bụng dưới vẫn luôn đau thắt lên, cô không hề biết sinh con lại khó khăn như vậy. Đột nhiên cô cảm thấy, mẹ có thể sinh mình ra đúng là thật vĩ đại, cô cảm ơn mẹ đã ban cho mình sinh mệnh này.
Sinh nhanh chóng đi vào: “Thanh Thu, em không sao chứ.”
“Không sao ạ, sắp phải sinh mổ rồi. Sinh, làm phiền chị vậy.”
“Không… không sao cả. Em cứ yên tâm đi.” Sinh cầm tay cô, sau đó y tá và bác sĩ cùng nhấc cô lên giường rồi chuẩn bị đẩy tới phòng phẫu thuật.
Vừa nghĩ tới việc sẽ phải vào phòng phẫu thuật, cô liền lo lắng mở to đôi mắt nhìn xung quanh. Thế giới này đẹp tới mức nào chứ, cô phải cố gắng sống thật tốt, phải nhìn con mình vui vẻ lớn lên.
Thuốc tê dần ngấm, Thanh Thu nằm trên bàn mổ chờ sinh nhưng lại không biết rằng tờ khai đồng ý phẫu thuật cô không thể ký kia, người đảm bảo không phải Sinh, mà là một người khác.
Một người đàn ông.
Đôi mắt bị ánh sáng chiếu vào rất chói, đó là ánh đèn trên đỉnh bàn mổ, nó rọi vào làm mắt của cô không mở ra được. Bên tai là tiếng dụng cụ phẫu thuật mơ hồ vang đến, cô tự nói với bản thân, không phải sợ, cô đang chờ con mình ra đời.
Lúc sắp bắt đầu phẫu thuật, có người nhỏ giọng hỏi cô: “Có cảm giác gì không?”
“Không…” Cô không muốn nói chuyện, cô đang rất hồi hộp, nếu không phải đã được tiêm thuốc tê chắc cô đã sớm bị dọa ngất đi. Nhát gan như vậy đấy, thực ra, cô đúng là một cô gái rất nhát gan.
Giọng nữ kia vẫn không ngừng nói chuyện với cô, giống như sợ cô ngủ mất: “Thích là bé trai hay bé gái?”
“Cả hai đều tốt.” Cô không nghĩ ngợi gì đã nói thẳng, cũng bởi vậy nên lúc mang thai cô chỉ đi siêu âm một lần, mà lần đó cô cũng không hỏi là con trai hay con gái, chỉ cần là do mình sinh ra thì cô đều thích.
“Đã ra rồi, cô nhìn xem, là một đôi đó, giống nhau quá, cứ như một cặp búp bê vậy.”
Thanh Thu nở nụ cười, con của cô ra đời rồi, cô mở mắt muốn ngắm một chút nhưng lại không cử động được, chỉ có thể nhìn y tá ôm tới trước mặt cô một đứa trẻ có khuôn mặt nhỏ nhắn, mụ mẫm, nhưng vẫn đầy nếp nhăn. Đây là con của cô sao? Chỉ một cái liếc mắt như thế cô đã yêu nó rồi.
“Là con gái, hai chị em gái, khi lớn nhất định sẽ giống như công chúa, xinh đẹp hơn cả mẹ.”
Cô nở nụ cười, thật sự quá mệt mỏi, vừa rồi vì lo lắng nên khi nghe thấy con mình đã sinh ra thì cả người cô mới được thả lỏng.
Nhìn thấy con bị ôm đi cô cảm thấy hơi sốt ruột, đồ chuẩn bị sẵn kia chỉ đủ cho một đứa: “Cô y tá, giúp tôi… giúp tôi…”
“Sao vậy?”
“Tôi chỉ có đồ dùng cho một đứa bé thôi, cô mua thêm giúp tôi một cái chăn nhỏ nhé.” Để bé con nào bị lạnh nhạt cô cũng đều đau lòng. Vết mổ còn chưa kịp khâu lại trong lòng cô đã nhớ tới hai đứa con yêu rồi, mẹ con liền tâm, giờ khắc này cô chỉ nghĩ về chúng.
“Yên tâm đi, mấy đứa nhỏ sẽ không bị lạnh đâu, cô cứ bình tĩnh khâu xong đi đã, lát nữa chúng tôi sẽ đẩy cô ra khỏi phòng phẫu thuật để gặp lại bọn nhỏ.”
Cô gật gật đầu, nhắm mắt lại chờ khâu xong, nhưng trái tim cô, đã bay tới chỗ con mình rồi.
Tới bệnh viện kịp thời, phẫu thuật cũng rất thành công, con và cô đều bình an vô sự. Khi được đưa vào phòng bệnh cô vẫn chưa thể cử động bởi vì được gây tê toàn thân. Sinh đã đến, đang đứng trước giường của cô: “Bọn trẻ…” Cô mấp máy môi, quay đầu nhìn về phía giường của bọn trẻ, nhưng lại nhìn thấy bóng lưng một người đàn ông, trông rất quen thuộc.
“Anh là…” Chuyện cô sinh con không nói cho ai biết, ngay cả Lương Thùy Trang cũng không nói, nhưng bây giờ…
Cô hoảng hốt hỏi, sợ mình nhận nhầm người.