CHƯƠNG 15: GIỌNG NÓI DỊU DÀNG CỦA ĐÀN ÔNG
Trọng Thanh Thu ngồi trên xe, vừa thấy chiếc xe lăn bánh, cô lập tức buông tay Bùi Minh Vũ ra, sau đó nói với tài xế: “Dừng xe ở phía trước nhé, cảm ơn bác.”
“Thanh Thu, em muốn làm gì vậy?”
“Tôi muốn anh xuống xe.”
“Không xuống.” Đôi mắt xinh đẹp như thế nhìn về phía cô, nếu là cô gái khác chắc chắn sẽ động lòng, nói thật thì Bùi Minh Vũ tuấn tú như một bức họa vậy.
“Anh không xuống thì tôi xuống.” Cô nhích người về gần cửa xe, trông có vẻ chuẩn bị xuống xe luôn.
“Thanh Thu, chân em chảy máu rồi.” Chỉ một cử động nhẹ mà Bùi Minh Vũ đã phát hiện ra tình trạng của cô, anh vươn ta ra định kéo cô lại.
“Không cần anh phải quan tâm.” Cô hất tay anh ta ra. Hai hôm nay cô thực sự xui đến tận mạng, không hiểu sao cô lại gặp Lê Minh Tùng thêm một lần nữa chứ.
“Thanh Thu, em đừng coi anh như kẻ thù vậy. Anh đã nói rồi, mấy hôm nữa anh sẽ trả một trăm sáu mươi triệu cho em, chuyện này là do ba anh đã quá đáng.”
Không phải vì chuyện tiền nong mà vì cô căn bản không thích dạng đàn ông như anh ta, nếu đã không thích, vậy thì cô sẽ không chừa cho anh chút hy vọng nào: “Tôi không thích anh, cho nên, mời anh xuống xe.”
Tuy rằng con người anh ta rất tốt, nhưng cô bắt buộc phải thật nhẫn tâm. Cô ấn tay nắm, mở bung cửa xe ra, ngay lập tức, gió lạnh từ bên ngoài ào ào thổi vào xe.
Tài xế sợ xanh mật, vội vàng đạp phanh khiến chiếc xe dừng ngay lại.
“Xuống xe.” Cô sẵng giọng nói, nhất định phải ép Bùi Minh Vũ xuống xe. Cứ nhớ đến những câu nói kỳ cục của Bùi Tuệ là cô thấy tức hộc máu, nếu đã không muốn dính dáng gì đến Bùi Minh Vũ, cô hà tất phải gánh tiếng nhơ ấy.
Bùi Minh Vũ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó anh ta nhẹ nhàng bảo: “Thanh Thu, chăm sóc bản thân mình nhé, anh đi đây.”
“Cô ơi, cô muốn đến bệnh viện nào?”
Trọng Thanh Thu nhìn quang cảnh không ngừng lui về sau qua cửa kính xe ô tô, khẽ đáp lại: “Đến đại học T.” Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, cô thực sự không muốn đến bệnh viện, bây giờ cô đang túng thiếu, nói thế nào thì cô cũng phải tìm cách trả lại một trăm sáu mươi triệu mà Lương Thùy Trang đã đòi cho Cận Như Tuyết, cho dù bán máu cũng phải trả đủ.
Cô phải đi dạy gia sư buổi tối rồi, nhưng cũng cần nghĩ cách tìm thêm một công việc khác, chỉ cần phù hợp với thời gian đi học của cô là được.
Bác tài xế liếc mắt nhìn cô: “Cô ơi, chân cô bị thương như thế làm sao mà không đi bệnh viện cho được, hay là tôi cứ đưa cô đến bệnh viện nhé.”
“Không cần đâu ạ, cảm ơn bác.” Tuy chỉ là người xa lạ nhưng bác tài tốt bụng hơn Lê Minh Tùng rất nhiều, người đàn ông kia đâm phải cô mà không những không xin lỗi còn dám nói cô quyến rũ anh ta, chỉ nghĩ thôi cô đã thấy tức mình rồi.
“Cô gái à, tình nhân cãi nhau vài câu là chuyện bình thường, bạn trai cô hình như thực sự rất lo cho cô, ban nãy tôi lái xe đi rồi mà cậu ta còn nhìn theo hướng xe chạy nữa.”
Cô biết chứ, bốn năm rồi, Bùi Minh Vũ đã theo đuổi cô bốn năm nay rồi.
Cô chỉ lắc đầu: “Tôi không thích anh ta.”
“Ồ.” Giọng điệu lãnh đạm của cô khiến bác tài xế không nói thêm gì nữa, đành phải đưa cô tới trường đại học T.
Xuống xe, Trọng Thanh Thu nhảy lò cò về phía kí túc xá. Chân cô đã không còn chảy máu nữa, cô nghĩ chắc chỉ là chuyện cỏn con mà thôi. Mặc kệ ánh mắt của tất cả mọi người, ai muốn nói gì cứ nói, cô coi như không nghe không thấy là được. Cô cứ sống đúng với chính bản thân mình, người khác nói là việc của người ta.
Con đường rợp bóng cây xanh trước mặt là con đường hướng về kí túc xá, trước kia, cô và Hoàng Cảnh Hưng từng đi qua đây vô số lần. Nơi này cũng đầy ắp những ước mơ xinh đẹp của cô, nhưng bây giờ, ước mơ của cô sụp đổ rồi, chàng trai kia cũng không còn thuộc về cô nữa.
Họ đã chia tay, hắn ta còn “tốt đẹp” đến mức cho cô một khoản gọi là “phí chia tay” cơ mà. Chắc hẳn sợ cô lại quấn lấy hắn đây!
Cảm giác đau đớn từ dưới chân lại truyền lên, Trọng Thanh Thu không thể chịu đựng nổi nữa, cô nhảy lò cò tới bãi cỏ kế bên rồi ngồi xuống.