“Về thôi, về thôi, Cục trưởng Hạ nói ba ngày sau sẽ cho chúng ta câu trả lời.” Ngô Vũ Nam vừa bước ngoài đã vui vẻ nói.
“Thật sao?” Trong nhóm người lập tức vang lên tiếng hỏi lại.
“Đúng vậy, người ta là vì nể mặt Thanh Thu nên mới đồng ý xử lý việc này. Thanh Thu và Cục trưởng Hạ là bạn học cũ đấy.”
Nghe câu nói úp mở này của Ngô Vũ Nam, ánh mắt mọi người nhanh chóng chuyển sang Thanh Thu. Dì hàng xóm cũng vô cùng kinh ngạc, kích động chạy tới trước mặt Thanh Thu: “Thanh Thu à, cô có người bạn làm quan lớn từ lúc nào thế? Sao không nói sớm cho mọi người, nếu dì mà biết thì đã không mất ăn mất ngủ mấy hôm nay rồi.”
“Tôi… Hôm nay, tôi gặp anh ấy ở đây mới biết.” Cô và Hoàng Cảnh Hưng đã không gặp nhau sáu năm rồi. Cô chẳng thể ngờ được giờ đây hắn ta lại là Cục trưởng Cục Thông tin. Nhưng mà, dù cho có biết thì cô cũng không muốn dính líu gì tới hắn ta cả. Cô và hắn đã chia tay sáu năm rồi.
“Được rồi, vậy chúng ta cứ về chờ tin thôi. Có bạn của Thanh Thu ở đây, chắc chắn chuyện này sẽ được xử lý đâu ra đấy. Chúng ta về thôi.” Dường như Ngô Vũ Nam đã bị Hoàng Cảnh Hưng tẩy não, hoàn toàn tin tưởng vào hắn. Anh ta lên tiếng với giọng điệu khẳng định.
Lúc này mọi người mới giải tán, ai về nhà nấy.
Mí mắt Thanh Thu cứ nháy lên liên tục. Có câu, mắt trái nháy tài, mắt phải nháy họa. Từ nãy tới giờ mắt phải của cô cứ nháy mãi không dừng.
“Mẹ, ăn cơm thôi, sao mẹ không ăn?” Thùy Thùy ngồi đối diện thả chiếc muỗng trong tay xuống, lo lắng nhìn cô.
“A, mẹ ăn đây.” Lúc này, Thanh Thu mới hồi thần lại. Đã qua ba ngày kể từ lúc tới Cục Thông tin nhưng mãi vẫn không có tin tức gì. Mấy người hàng xóm bên cạnh cứ thường xuyên chạy tới nhà cô hỏi thăm tình hình, cô cũng không biết nên trả lời họ thế nào nữa. Cô cũng giống như họ vậy thôi, đang chờ đợi câu trả lời của Hoàng Cảnh Hưng, ngày nào cũng bị mọi người hỏi làm cô cảm thấy hơi bực mình, đến ăn cơm cũng không ngon miệng.
“Thanh Thu à, cũng đã ba ngày rồi, mai chính là ngày thứ Tư đấy. Cô có thể đi hỏi người bạn cũ kia của cô được không, cũng để cho mọi người có thể hiểu được tình hình hơn.” Dì hàng xóm lại tới, ngay cả lúc ăn cơm cũng không để cô yên.
Thanh Thu hơi nhíu mày, đáp lời: “Được rồi, sáng mai tôi sẽ gọi điện hỏi anh ấy.”
“Gọi ngay bây giờ đi, đừng kéo dài tới ngày mai nữa, hai người là bạn mà, sao lại tiếc gì một cuộc điện thoại kia chứ?” Dì ấy giục cô, thậm chí còn cầm di động bên cạnh đưa tới cho cô: “Gọi đi, nếu có tin tức gì tốt thì tối nay tôi có thể ngủ ngon rồi.”
Điện thoại nằm trên tay nặng trĩu, Thanh Thu bất đắc dĩ cầm lên định gọi, nhưng tới lúc này mới phát hiện cô không biết số điện thoại của Hoàng Cảnh Hưng: “Dì à, hôm đó tôi không xin số điện thoại của Cục trưởng Hạ.”
“Chuyện này đơn giản, Ngô Vũ Nam có, cô chờ một lát, tôi sẽ đi lấy ngay.”
Một lúc sau, dì hàng xóm trở về, đưa cho Thanh Thu một tờ giấy rồi nói: “Ôi, Cục trưởng Hạ đúng là bình dị gần gũi mà, ngay cả số điện thoại cũng cho Ngô Vũ Nam.”
Gọi thôi, giờ cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Từng con số được gõ xuống giống như đang đè nặng lên tay chân cô vậy. Chỉ mới một hồi chuông đầu tiên, Hoàng Cảnh Hưng đã bắt máy: “A lô, xin hỏi ai vậy?”
“À, tôi là Thanh Thu.” Cô do dự một lúc rồi nói tên mình ra. Không hiểu sao Thanh Thu cứ cảm thấy hơi khó chịu.
“Là Thanh Thu sao, bây giờ anh đang ở trên đường chỗ gần cửa hàng em. Buổi tối, sau khi tan việc anh sẽ đến đó thị sát một lúc, em có muốn cùng uống ly cà phê không?”
Thanh Thu rất muốn nói “Không” nhưng Hoàng Cảnh Hưng hoàn toàn không cho cô cơ hội. Hắnvội nói tiếp: “Anh chờ em ở quán cà phê nằm bên phải con đường, không gặp không về.” Lời vừa dứt điện thoại liền bị ngắt kết nối.
“Mẹ, mẹ muốn đi đâu sao?” Ăn cơm xong, nhìn thấy mẹ mình thay áo khoác muốn ra ngoài, Quỳnh Quỳnh kéo tay không cho cô đi.
“Mẹ ra ngoài có việc, lát nữa sẽ về.”
“Mẹ, con đi cùng mẹ nhé?” Bàn tay nhỏ của Quỳnh Quỳnh vẫn nắm chặt tay cô, không chịu buông ra.
“Không cần đâu, mẹ chỉ tới con phố bên cạnh gặp một người bạn, sẽ về nhanh thôi mà.”
“Được, vậy mẹ về sớm nhé.” Thanh Thu đã nói như vậy, Quỳnh Quỳnh cũng không lôi kéo nữa, buông tay cô ra.
“Mẹ, nếu có người bắt nạt mẹ, mẹ phải gọi điện về nhà ngay nhé. Con và Quỳnh Quỳnh sẽ tới đón mẹ ngay.” Trông thấy Thanh Thu chuẩn bị ra cửa, Thùy Thùy đột nhiên mở miệng nói.
Thanh Thu bật cười: “Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, không ai bắt nạt mẹ đâu.”
“Mẹ còn nói không nữa, bọn họ đều nói con đường này bị đóng lại cũng đều do mẹ.”
Thanh Thu kinh ngạc, sao cô không biết có tin đồn như vậy: “Thùy Thùy, con nghe ai nói?”
“Anh Tiểu Phi của nhà chú Lý ở cửa tiệm bánh ngọt đó.”
Thanh Thu hơi nhíu mày, xem ra đã có người nói xấu đặt điều về cô nên Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh mới phản ứng như vậy. Nhìn đôi mắt to đang lo lắng nhìn mình, cô đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của con bé: “Thùy Thùy, con ra chơi với chị đi, mẹ đi nhanh về nhanh.”
Cô bước nhanh ra khỏi nhà, trong lòng đã dần đoán ra được điều gì đó. Chuyện này đúng là quá trùng hợp. Có lẽ hôm nay chẳng phải chỉ là gặp mặt đơn thuần như lời Hoàng Cảnh Hưng nói. Không biết hắn ta tìm mình vì chuyện gì? Chia tay mấy năm rồi, có lẽ hắn ta và Cận Nhược Tuyết đã có con rồi cũng nên.
Vừa đẩy cửa bước vào Hoàng Cảnh Hưng ở trong góc phòng liền vẫy tay với cô: “Thanh Thu, anh ở đây.”
Cô bước tới, ngồi xuống đối diện hắn, nhân viên phục vụ nhanh chóng bê ra một ly cà phê. Thanh Thu vừa cầm gói đường trên bàn, không ngờ lại bị Hoàng Cảnh Hưng ngăn lại: “Thanh Thu, để anh làm cho.”
Cảm giác da thịt tiếp xúc với nhau khiến Thanh Thu không nhịn được khẽ run rẩy. Cả người giống như bị điện giật vậy, vô cùng khó chịu. Cô vội rút tay lại: “Cục trưởng Hạ, không cần đâu, tôi có thể tự làm.” Nói xong, cô giật lại gói đường trên tay hắn rồi chậm chạp đổ vào trong ly cà phê.
“Thanh Thu, em còn giận anh sao?”
Cô khẽ cười, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Đã mấy năm trôi qua, tôi cũng quên hết mọi chuyện trước kia rồi. Hơn nữa, hai chúng ta vốn không hợp nhau.”
“Sao có thể bảo là không hợp chứ, Thanh Thu, cho anh thêm một cơ hội nữa, được không?” Hoàng Cảnh Hưng nhìn vào mắt cô rồi chuyển sang đôi môi căng đỏ, dường như hắn muốn nếm thử mùi vị tuyệt vời trên đó.
Cà phê trong miệng nhưng chẳng có cảm giác thơm ngọt, lại phải nghe mấy lời này của Hoàng Cảnh Hưng, Thanh Thu như muốn nôn hết ra. Hắn đã kết hôn với Cận Nhược Tuyết rồi còn muốn cô cho hắn một cơ hội. Cô vốn cũng định xem hắn như bạn học cũ, nhưng mà giờ phút này, cô cảm thấy rất chướng mắt. Đặt ly cà phê trên tay xuống, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy vô cùng giận dữ, rốt cuộc không nhịn được hất hết cà phê vào mặt hắn: “Hoàng Cảnh Hưng, đây là lần cuối cùng tôi uống cà phê với anh.” Nói xong, cô xoay người đứng lên rời đi.
Những người có mặt trong quán không hẹn mà cùng nhìn về phía bàn của cô và Hoàng Cảnh Hưng. Đây vốn là chuyện rất mất mặt nhưng Hoàng Cảnh Hưng lại bật cười. Hắn đứng lên đuổi theo, nhanh chóng bắt lấy cánh tay không để cô rời khỏi rồi nói nhỏ bên tai cô: “Thanh Thu, em không muốn tiếp tục kinh doanh cái cửa hàng nhỏ của mình nữa sao?”
Đây là uy hiếp, là uy hiếp “trần trụi”. Quả nhiên hắn nhắm vào cô, giờ phút này mọi thứ đã rõ ràng cả rồi.
Cô hất tay hắn ra: “Cục trưởng Hạ, không cần anh phải quan tâm.” Cô cũng không định kinh doanh cửa hàng đó nữa. Kiếm một việc làm khác vẫn có thể nuôi Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, chỉ là khổ hơn mà thôi. Nếu cần thiết, cô có thể đi dạy thêm, làm gia sư hay rửa chén. Cùng lắm cô sẽ cho Sinh nghỉ việc rồi tự nuôi con.
Dù thế nào, chỉ cần trời chưa sập xuống thì cô vẫn sẽ chăm sóc tốt cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.
“Thanh Thu, sao em phải tuyệt tình như vậy chứ? Dù sao hai chúng ta cũng đã từng là người yêu. Thanh Thu à, anh vẫn rất yêu em, vì vậy, khi Nhược Tuyết bảo anh chọn, anh đã chọn em. Cô ấy cũng không phản đối.”
Gì mà hắn vẫn thích cô, gì mà Nhược Tuyết bảo hắn chọn. Cô không hiểu hắn đang nói gì, cô chỉ muốn cách Hoàng Cảnh Hưng thật xa nên vội vàng chạy ra quán cà phê.
“Thanh Thu… Thanh Thu… Em chờ anh một lát…” Hoàng Cảnh Hưng lo lắng hét lên.
“Thưa ngài, ngài chưa thanh toán.”
Nhân viên phục vụ ngăn hắn lại. Thanh Thu lao nhanh ra khỏi cửa quán cà phê rồi chạy về phía cửa hàng nhỏ của mình. Dù hắn là ai, cô cũng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với hắn nữa.
“Mẹ, mẹ về nhanh thật, có phải có tin gì tốt không?” Cô vừa bước vào cửa hàng, hai chân đã bị Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ôm chặt.
Cô ngồi xổm xuống, ôm chặt đôi bảo bối vào trong ngực. Làn da mềm mại dán sát vào người cô, cô ôm chặt hai đứa bé hơn, không muốn buông tay, giống như có thể được tiếp thêm sức mạnh từ chúng.
“Thanh Thu, Cục trưởng Hạ có nói gì không?” Cô còn lên tiếng, dì hàng xóm đứng chờ ở cửa đã lên tiếng hỏi thăm.
“À, không, không dì, tôi không định mở cửa hàng này nữa. Xin lỗi dì, tôi không thể giúp dì được.”
“Thanh Thu, không mở cửa hàng gì cơ?” Sinh cũng bước lên hỏi.
“Em sẽ dọn đi, Sinh, có lẽ em không trả được tiền lương cho chị nữa nên…” Thanh Thu quyết tâm nói thẳng ra, dù sao sớm muộn gì cũng phải nói.
“Chuyện gì thế này, không phải hôm đó lúc đi nói chuyện với Cục trưởng Hạ còn rất tốt ư? Không phải anh ta bảo sẽ xử lý rồi à… sao bây giờ lại… Thanh Thu, không lẽ những lời đồn ngoài kia là thật sao?”
“Lời đồn gì cơ?” Thanh Thu ngẩn ra, cô không biết những người ngoài kia đang nói gì về mình.
Dì hàng xóm hơi liếc sang Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh rồi kéo Thanh Thu ra cửa, nói nhỏ: “Bên ngoài đang có lời đồn, nói rằng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con của Cục trưởng Hạ, nói là ngài ấy muốn cô trở lại bên cạnh mình làm tình… tình nhân…”
Đầu óc giống như nổ tung ra, cô phải tựa vào tường mới miễn cưỡng đứng vững được. Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con của ai cô hiểu rõ hơn bất kỳ người nào: “Dì, không phải vậy đâu, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không có quan hệ gì với Cục trưởng Hạ. Xin lỗi dì, tôi hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi.”
Nói xong, cô đi thẳng vào trong cửa hàng, không để ý tới những người khác nữa. Nếu không, cô sợ sẽ không chịu đựng được.
Hoàng Cảnh Hưng dám làm những chuyện này mà không sợ tin này sẽ tạo ảnh hưởng gì tới chức Cục trưởng của hắn sao?