Một người đàn ông kiêu ngạo như vậy lại cúi đầu vì một người phụ nữ, cực kỳ hiếm có, nhất định khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đọc xong, tim cô cũng vỡ nát.
“Mẹ, mẹ đừng tin lời anh ta nói, những thứ đó đều không phải là thật.”
“Thanh Thu, vậy cái gì mới là thật? Hợp đồng cậu ta đăng lên kia là thật sao?”
“Mẹ, hợp đồng kia chính là hợp đồng bảo con ký khi anh ta ra tay cứu nhà họ Bùi.”
Nói xong từng từ từng chữ, tim cô rỉ máu, ai cũng có quyền chỉ trích cô đã ký bản hợp đồng kia, nhưng chỉ có Lương Thùy Trang không có quyền này, lúc đầu nếu không phải Lương Thùy Trang đau khổ cầu xin cô, cô sao có thể chứ?
Lương Thùy Trang cầm lấy hai trăm triệu kia từ tay Hoàng Cảnh Hưng là nguyên nhân gây ra tất cả, mà Lương Thùy Trang cũng giao hai trăm triệu kia cho Bùi Tuấn Linh, đây chính là nhân quả, có điều, Lê Minh Tùng chỉ đăng một phần nhỏ trong hợp đồng mà thôi, đó chỉ là dùng để chứng minh cô là vợ của anh ta mà thôi, anh ta sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì gây bất lợi cho mình, nếu như đăng toàn bộ lên, chỉ sợ sẽ khiến người ta hoài nghi cô có thực sự muốn làm vợ anh ta hay không.
Căn bản chính là một phần hợp đồng giả, nếu như bị người khác biết nó được ký cùng lúc với hợp đồng ly dị, vậy tất cả những thứ anh ta nói đều là bịa đặt.
Thanh Thu có chút hối hận, trước kia cô không nên ngốc nghếch giao hai bản hợp đồng cho anh ta, nhưng bây giờ không thể thay đổi được chuyện gì nữa rồi, trong tay cô không có thứ gì cả, anh ta nắm toàn quyền chủ động.
Mà Lý Ngọc Huyền cũng trở thành vật hy sinh, Thanh Thu lại không ngờ Lê Minh Tùng sẽ đổ toàn bộ nguyên nhân xảy ra mọi chuyện lên người Lý Ngọc Huyền, lẽ nào, anh ta không thích Lý Ngọc Huyền sao? Nhưng, phụ nữ có thể bước vào nhà hắn vốn có quan hệ không hề đơn giản với anh ta.
Nhìn hết lần này đến lần khác, cơn sóng trong lòng cô cũng lơ lửng, loạn hết lên.
“Thanh Thu, con không sao chứ?”
Khi nhìn thấy Thanh Thu cầm tờ báo lật xem có vô số biểu cảm thay đổi, Lương Thùy Trang có chút lo lắng.
“Mẹ, con muốn một mình về phòng yên tĩnh một chút, mẹ trông giúp con Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, con cũng không xuống ăn cơm trưa đâu.”
“Cũng tốt, xảy ra chuyện lớn như vậy con thực sự cần yên tĩnh, bọn nhỏ để mẹ trông, con yên tâm đi, có điều, lát nữa con mẹ sẽ bảo Sinh bưng cháo thịt vịt lên phòng cho con, ăn một chút, Thanh Thu, đừng bạc đãi chính mình.”
“Mẹ….” Trong lòng đau xót, thời điểm như vậy Lương Thùy Trang không hề oán giận cô thật tốt.
Thanh Thu tự giam mình trong phòng, ăn uống tất cả mọi thứ đều ở trong phòng, thậm chí ngay cả Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cũng không thấy, may mà bọn trẻ đã sớm giao cho Bùi Minh Vũ, cũng không ai làm phiền cô.
Cô cần phải tỉnh táo, cần làm rõ mọi thứ Lê Minh Tùng đã tạo ra, cho đến bây giờ, điện thoại cô vẫn luôn tắt, mà Lê Minh Tùng cũng không sai người đến nhà họ Bùi, xem ra, dường như anh ta không vội tìm cô, anh ta nhất định cho rằng sau khi cô nhìn thấy tờ báo này sẽ giận dữ tìm anh ta tranh luận?
Nhưng cô sẽ không, không theo ý muốn của anh ta.
Một buổi chiều, lòng Thanh Thu cuối cùng cũng lắng xuống, không tức giận, không nóng nảy, nhưng nó cần bao nhiêu dũng khí kiềm chế đây?
Chuyện này chỉ có cô mới biết được.
Lại có người gõ cửa, nghe thấy tiếng gõ cửa điềm tĩnh, cô biết là Bùi Minh Vũ đã về, đứng dậy, khi đi đến cửa, gương mặt cô đã giương nụ cười, mở cửa:
“Minh Vũ, nhất định là anh.”
Ngoài cửa, thực sự là Bùi Minh Vũ đang đứng đó:
“Cô Trọng, có thể xuống tầng ăn cơm tối không?”
Anh lịch sự làm động tác tay mời, phạm vi đường vòng cung vạch ra khiến Thanh Thu bật cười:
“Được rồi, có điều, em có thể khoác tay anh được không?”
Vòng khuỷu tay qua, ý bảo cô khoác lên, một tay không khách khí đưa qua:
“Minh Vũ, cảm ơn tất cả những điều anh làm hôm nay cho em.”
“Anh biết những chuyện này không đả kích được em, Thanh Thu, em thuần thục rồi, cũng trưởng thành rồi.”
“Này, em đã là mẹ của hai đứa con rồi, sao có thế mới trưởng thành chứ.”
“Nếu như trước kia, em nhất định sẽ khóc nhè chạy tới tìm anh, nhưng hôm nay, em không hề, còn điều chỉnh tâm trạng tốt như vậy, Thanh Thu, em thực sự trưởng thành rồi.”
Cô đỏ mặt:
“Không biết anh đây là đang khen em hay là đang cười em trước kia đây.”
“Không dám, anh không dám cười chê em, anh trước kia kỳ thực cũng không ra làm sao cả.
Tự giễu một câu. Anh cảm thấy khi anh vừa mới quen em giống như một cậu con trai to lớn, căn bản không hiểu thế nào là yêu, bây giờ, chậm rãi trưởng thành anh mới biết thực ra đó là một loại cảm giác, một loại cảm giác buông không được, chỉ khiến trong lòng có một mình em, không có ngoại lệ.
Bước từng bước xuống cầu thang, nghe lời của anh, cũng giúp trong lòng cô xúc động, tình yêu quả nhiên chính là một loại cảm giác mờ ảo khiến người ta đau đớn, nhưng lại không sao buông xuống được.
Bởi vì yêu, sẽ khiến sự rung động vừa đau đớn vừa vui vẻ.
“Mẹ.”
Mới vừa xuống cầu thang, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chạy như bay đến chỗ cô:
“Mẹ, ăn cùng nhau đi.”
Nhìn thấy tụi nhỏ vui vẻ khi thấy sự xuất hiện của cô như vậy, Thanh Thu mới biết, thì ra hai cô nhóc này tuy không đi đến phòng cô, nhưng vẫn luôn lặng lẽ quan tâm cô.
Mấy ngày tiếp theo, Lê Minh Tùng rất yên lặng, thậm chí còn không sai người đi tìm cô.
Tin đồn liên quan đến Lê Thị ở thành phố F liên tục truyền đi, liên tiếp xuất hiện, thậm chí chuyện cô là vợ của Lê Minh Tùng hay là bạn gái của Bùi Minh Vũ cũng dâng lên tin đồn trước nay chưa từng có, thỉnh thoảng mở trang web trên diễn đàn xem lướt qua, Thanh Thu mới biết trong một đêm cô đã trở thành nhân vật nhà nhà đều biết ở thành phố F, người trong thành phố F dường như không có ai không biết đến sự tồn tại của cô.
Cổ phiếu của Lê Thị bắt đầu giảm xuống, tăng tăng giảm giảm, nhưng tổng thể vẫn là giảm.
Mỗi ngày, chỉ cần vừa lật tờ báo ra, đầu bản tin nhất định là chuyện liên quan đến Lê Thị.
Thanh Thu biết, Lê Minh Tùng không chống đỡ được bao lâu nữa, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ tìm cô.
“Mẹ, con muốn đu xích đu.”
Hai chị em si mê xích đu của nhà họ Bùi, cây cối quấn quýt từng sợi trên xích đu bằng gỗ, tươi mát thanh nhã.
“Đi thôi, mẹ đi cùng hai đứa.”
Dần quen với sinh hoạt của nhà họ Bùi, chỉ cần Bùi Tuệ không ở nhà thì sẽ không có ai gây khó dễ cho cô và tụi nhỏ, cho dù Bùi Minh Vũ không về, Bùi Tuấn Linh cũng đối với cô không tệ, giống như con gái ruột của ông ta vậy.
Đã mấy ngày không ra khỏi khu nhà này, khi mở cửa ra, bầu không khí trong lành xông vào mũi khiến Thanh Thu không nhịn được hít từng hơi, thế giới bên ngoài thật tốt.
“Mẹ, bãi cỏ này rất mềm, con lấy đậu phộng cho mẹ, là thứ mẹ thích ăn nhất.”
Nói xong, đưa một túi đậu phộng cho Thanh Thu, sau đó Quỳnh Quỳnh chạy như bay ngồi lên xích đu cùng Thùy Thùy.
Thanh Thu bóc túi ra, lấy một hạt đậu phộng bỏ vào miệng, thật thơm, nhất định lại là Bùi Minh Vũ mua, nếu không phải anh mua, sao tụi nhỏ có thể lấy cho cô được, nhìn hai cô nhóc vui vẻ, cũng lây sang tâm trạng của cô trở nên vui vẻ hơn, không quan tâm nữa, ai cũng không quan tâm nữa, nếu Lê Minh Tùng không đến tìm cô, vậy cô càng vui khi cô và anh ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa.
Đang thảnh thơi nhìn tụi nhỏ, bên cạnh lại có thêm một bóng dáng màu đen ở trên bãi cỏ:
“Trọng Thanh Thu, cô thực sự không biết xấu hổ, tôi mới đi có vài ngày đã dắt con đến chiếm đoạt nhà của chúng tôi rồi, còn nói cái gì mà bạn gái của anh tôi, cô căn bản là tình nhân của người kia.”
Bùi Tuệ không biết về từ lúc nào, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng cô, hận không thể xé cô thành hai mảnh.
Cô ta điên rồi, không làm gì được Bùi Minh Vũ, Bùi Tuệ liền trút hết cơn giận lên người Thanh Thu.
Thanh Thu không muốn chấp nhặt với Bùi Tuệ, người như cô ta cũng khiến người khác không thèm qua lại, lại bỏ thêm một hạt đậu phộng vào miệng, Thanh Thu giống như không nghe thấy lời Bùi Tuệ nói, tiếp tục vừa nhìn tụi nhỏ vừa ăn đậu phộng:
“Thật ngon.”
Vừa nhai vừa hết lòng khen.
Bùi Tuệ có chút ngượng ngập:
“Trọng Thanh Thu, cô không có tai sao?”
Thanh Thu tiếp tục không để ý đến Bùi Tuệ, thông thường muốn đánh bại một người phải dựa vào đầu óc chứ không phải động tác, cô chỉ cần tiếp tục không để ý đến Bùi Tuệ, chỉ sợ Bùi Tuệ sẽ có khả năng phát điên.
“Này, đừng ăn nữa, cô nói đi, bao giờ cô đi khỏi nhà tôi?”
Bùi Tuệ tức giận nói, đưa tay giật lất túi đậu phộng trong tay Thanh Thu, sau đó giận dữ nói:
“Mau nói, bao giờ cô mới rời khỏi nhà chúng tôi?”
“Đó là chuyện riêng của tôi, thứ cho tôi không thể trả lời, tôi được Minh Vũ mời đến nhà họ Bùi làm khách, không bằng, cô đi hỏi Minh Vũ đi.”
Thanh Thu cười mỉm, Bùi Tuệ tức giận là chuyện của cô ta, tâm trạng cô rất tốt, cô không muốn Bùi Tuệ làm ảnh hưởng.
“Trọng Thanh Thu, cô….”
Ánh mắt lạnh lùng nhìn Thanh Thu, tay Bùi Tuệ nắm chặt thành nắm đấm, bỗng nhiên, cô ta buông lỏng ra, tùy tay lấy điếu thuốc từ trong túi xách ra, sau đó châm lửa, bãi cỏ nhanh chóng hiện lên làn khói thoang thoảng, Thanh Thu không nghĩ cái khác, chỉ không muốn ở cùng với Bùi Tuệ, cô bước nhanh đi về chỗ tụi nhỏ bên xích đu.
“Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, về thôi, phải đi ngủ rồi.”
Có một số người càng không thể để ý, ví dụ như Bùi Tuệ, bằng không cô ta căn bản không biết trời cao đất rộng, tưởng rằng cô ta yêu Bùi Minh Vũ, Bùi Minh Vũ nhất định sẽ yêu cô ta sao?
Trên đời này, không hề có tình nguyện từ một phía, mà yêu rồi nhất định phải hiểu, có lúc, buông tay cũng là một điều đẹp đẽ.
Đưa tụi nhỏ đi tắm rửa, lại thu xếp xong xuôi giường cho chúng, Thanh Thu cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi, có lẽ là sắp có kinh nguyệt, cô không nghĩ ngợi đi vào trong phòng mình, tắm rửa, nhưng càng tắm càng nóng, càng tắm toàn thân càng trở nên mềm nhũn, có lẽ thực sự mệt rồi. Cô đắp chăn lên, ngáp một cái rồi cuộn người lại, cô buồn ngủ rồi.
Chầm chậm nhắm mắt lại, cảm giác nóng trong người vẫn không hề tan biến, cô sao vậy?
Muốn đứng lên, nhưng toàn thân lại mềm nhũn ngay cả cử động cũng khó.
Một cảm giác xấu kéo tới, nhưng cô không thể suy nghĩ, chỉ là cảm thấy không đúng, thực sự cái gì cũng không đúng, cô biến thành như vậy thực sự không đúng.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói bình thản của một nam một nữ:
“Anh mau vào trong, sau đó cởi hết sạch quần áo trên người cô gái trong phòng kia và quần áo anh, vậy thì, chỉ cần anh trai tôi vào trong nhìn thấy hai người, người phụ nữ kia có miệng cũng không nói được.”