CHƯƠNG 30: THỬ LÀM QUEN
“Gì cũng được, để tôi chọn chỗ.”
“Được.” Anh ta khẽ đồng ý rồi yêu chiều nựng gương mặt cô, khiến cho cô muốn hỏi có phải anh ta luôn làm động tác như vậy với tất cả những người phụ nữ của mình hay không. Nhưng cô hấp háy môi rồi cuối cùng lại không hỏi ra miệng được.
Cô nhìn ra bên ngoài thấy xe lướt qua một quán ăn nhỏ mà cô từng ăn, mỳ ở đó rất ngon: “Dừng xe, ăn ở đây đi.”
Lê Minh Tùng cau mày: “Không được.”
“Thế thì không ăn nữa.” Cô chỉ muốn ăn ở đây.
“Ở đó không vệ sinh.”
“Tôi đói rồi, bây giờ tôi muốn ăn. Nếu anh không ăn thì dừng xe cho tôi xuống, tôi đi ăn một mình.” Lúc đói cô đều không quan tâm gì nhiều, ăn gì cũng thấy ngon.
“Được rồi.” Thấy cô khăng khăng như vậy, Lê Minh Tùng cuối cùng đành thỏa hiệp.
Mỳ được đưa lên rất nhanh, cô ăn còn anh ta nhìn, bát mỳ để trước mặt anh ta không động đến một đũa.
“Lê Minh Tùng, giữa chúng ta có sự khác biệt lớn. Rõ ràng là rất ngon, anh không ăn sao biết là không ngon chứ? Đây, ăn một miếng đi.” Cô cầm lấy đũa của anh ta gắp một miếng đưa đến tận miệng anh ta.
Bất đắc dĩ ăn một miếng, quả nhiên là rất ngon, Lê Minh Tùng lúc này mới cầm đũa lên ăn bát mỳ trước mặt anh ta, hơn nữa còn ăn nhanh hơn cả cô.
Cô bật cười, thì ra không chỉ có cô đói, mà anh ta cũng đói rồi.
Đũa mỳ cuối cùng được đưa vào miệng, Trọng Thanh Thu thỏa mãn vươn vai một cái: “Ngon quá đi.” Nói xong, cô với túi xách lấy ra hơn sáu mươi ngàn đặt lên bàn: “Phục vụ, trả lại tiền thừa nhé.”
“Đến đây ạ.”
“Đi thôi, đừng lấy tiền thừa nữa, lát tôi sẽ cho em một xấp luôn.” Lê Minh Tùng nhíu mày, đừng nói là có hơn sáu mươi ngàn cũng muốn lấy tiền thừa, nhiều khi hơn ba trăm ngàn anh ta cũng chẳng cần trả lại tiền thừa.
Cô không để ý đến anh ta mà vẫn kiên quyết đợi nhân viên phục vụ trả tiền lại. Lúc thanh toán xong đi ra phía cửa, cô nhỏ giọng nói: “Nhà chú Bùi lúc trước cũng giàu có, nhưng bây giờ có lẽ đến tiền để ăn một bát mỳ cũng không có mà trả.”
Cơ thể anh ta chấn động, không nói gì thêm nữa.
Vốn là muốn cô thử làm quen với cuộc sống của anh ta, nhưng không ngờ lại là anh ta đang dần thử làm quen với cuộc sống của cô.
Đêm đó, cô vào ở trong căn hộ của anh ta, vì anh ta đã nói sau này đây chính là nhà của hai người.
Cận Nhược Tuyết thôi học, cả trường đều nhao nhao cả lên, nhưng không ai biết là vì sao.
Cô biết.
Cận Như Tuyết biết.
Hoàng Cảnh Hưng lại càng biết.
Nhìn thấy anh ta, lòng cô đã lặng như dòng nước, không còn chút lăn tăn sóng gợn nào nữa.
Thật ra, trên đời này vẫn còn có công lý, nhưng công lý của cô lại ở trên người Lê Minh Tùng.
“Mẹ, mẹ đang ở bệnh viện nào ạ? Con qua thăm mẹ.” Buổi chiều vừa tan tiết học là cô gọi điện ngay cho Lương Thùy Trang.
“Không cần, không cần đâu. Thanh Thu à, bây giờ mọi chuyện ổn cả rồi. Chú Bùi con sáng nay đã rời bàn mổ rồi, nửa đêm hôm qua bác sĩ đã đến làm phẫu thuật cho ông ấy. Mẹ bận chăm sóc cho chú Bùi con nên không có thời gian cho con đâu. Con chịu khó học, mẹ biết lần này con chịu thiệt thòi lớn rồi, đợi sau này nhà chú Bùi khá lên nhất định sẽ không bạc đãi con đâu.”
Tim cô đập loạn nhịp, thật không ngờ Lê Minh Tùng hành động nhanh như vậy, làm ngay vào tối qua. Nhưng vì hai người ngủ ở hai phòng riêng biệt, cô hoàn toàn không biết anh ta đã làm những gì.
“Mẹ nhớ chăm sóc tốt cho bản thân.” Thật ra, con người nên ích kỷ một chút, như vậy mới có thể thương lấy mình.
“Thanh Thu, cảm ơn con.”
“Mẹ đừng nói thế.” Thực ra, lúc Lê Minh Tùng đồng ý, trong lòng cô cũng không tin chắc. Cô chỉ là đánh cược một lần, thế nhưng cô đã thắng thật rồi, bất kể anh ta có yêu cô hay không thì anh ta vẫn là một người giữ lời.