CHƯƠNG 25: CUỘC GỌI ĐỘT NGỘT
Bàn tay anh ta bỗng thò ra từ sau lưng, rồi như làm phép, trong tay thoáng chốc có thêm một chiếc đồng hồ báo thức hình con thỏ: “Sáng mai đúng bảy giờ dậy, không được ngủ nướng.”
Anh ta đòi quản lý cả chuyện này nữa sao: “Này, không phải tôi không cần đi học cũng không cần đến Phong Trần sao?” Cô dậy sớm thế để làm gì, bây giờ đã ba giờ sáng rồi, buồn ngủ chết đi được.
“Đến bệnh viện rồi về ngủ tiếp.” Anh ta nói rồi nhét chiếc đồng hồ vào tay cô: “Nếu như cô dậy muộn, tôi sẽ vào phòng gọi cô dậy đấy nhé.”
Cô lè lưỡi, nói thế nào cũng không thể ngủ nướng được nữa rồi.
Đầu vừa ngã xuống gối, Trọng Thanh Thu đã nhanh chóng ngủ thiếp đi, hóa ra giấc ngủ là chuyện tuyệt vời đến thế, giường nệm Simmons mềm mại khiến cô thoải mái ngủ một giấc hạnh phúc như trẻ sơ sinh.
Trời vừa sáng cô đã bị tiếng kêu của đồng hồ báo thức đánh thức, vội vàng bật dậy. Cô vẫn nhớ lời Lê Minh Tùng nói, nếu như cô không dậy anh ta sẽ xông vào phòng. Sau khi đánh răng rửa mặt cô mới phát hiện ra mình không có quần áo để thay, chỉ có thể tiếp tục mặc đồ của hôm qua, có chút khó chịu, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Cô mặc áo sơ mi, để chân trần nhảy lò cò ra khỏi phòng, trong phòng ăn, Lê Minh Tùng vẫy vẫy tay: “Qua đây.”
“Ừ.” Cô nhảy tới đó, trên bàn ăn đã bày sẵn bữa sáng, chắc hẳn là mua ở bên ngoài, có quẩy, sữa đậu nành, cháo hoa, rau củ muối, khá là phong phú.
Cô ăn qua loa vài miếng đã thấy no, có anh ta ở đây, cô có chút không thoải mái.
Tối qua ngủ quá muộn, cô vừa ăn sáng vừa ngáp ngắn ngáp dài.
“Đi thay quần áo.” Ăn uống xong xuôi, anh ta đánh giá chiếc áo sơ mi trên người cô rồi khẽ nói.
“Ờ, được thôi.” Có gì đẹp đẽ đâu chứ, anh ta đâm phải cô, anh ta phải chịu trách nhiệm.
Khi cô thay bộ đồ đã mặc tối qua vào, anh ta nhíu mày, chẳng nói năng gì, chỉ đưa cô đi.
Có anh ta ở đó nên mọi thứ rất suôn sẻ. Anh ta hẹn trước với bác sĩ từ sớm, họ đến là được khám ngay. Chiếu chụp chưa đầy mười phút là có thể xem kết quả, quả nhiên không có vấn đề gì, nhưng vẫn cần phải nghỉ ngơi, nếu không thì vết thương trên chân sẽ rất khó lành.
Cô thở phào một hơi, có nhiều lúc vung tiền thật là tốt, ít nhất có thể mua được một chút yên tâm.
Anh ta lái xe đưa cô về căn hộ, quả nhiên anh ta có lòng giữ cô ở căn hộ để tịnh dưỡng.
Trong vòng một tuần liền, Lê Minh Tùng đi sớm về khuya. Khi anh ta đi cô vẫn đang say giấc nồng, khi anh ta về cô đã ngủ mất rồi. Cô coi căn hộ của anh ta như viện điều dưỡng, một ngày ba bữa có người đưa tới đúng giờ, đợi cô ăn xong sẽ có người tới thu dọn
Người giúp việc theo giờ mỗi ngày đều đến dọn dẹp phòng ốc, cô chỉ việc hết ăn lại ngủ, đọc sách hoặc xem ti vi.
Trong thư phòng có rất nhiều sách, từ cổ chí kim, từ đông sang tây, sách gì cũng có, cô chỉ muốn làm tổ trong thế giới tri thức, không muốn chui ra. Trước giờ cô chưa từng có những ngày tháng thoải mái như thế, cô cảm thấy mình như đang nghỉ lễ vậy, hoàn toàn buông bỏ hết mọi công việc, cảm giác ấy thật là tốt. Nhưng cô biết khi vết thương trên chân cô khỏi rồi, tất cả mọi thứ sẽ quay về với quỹ đạo vốn có của nó. Cô đã có quyết định về chuyện mà anh ta nói rồi, anh ta nói anh ta sẽ cho cô một hôn lễ, vậy chắc hẳn là một hôn lễ có nguyên do đặc biệt. Anh ta không yêu cô, cũng không cho cô yêu anh ta, hôn nhân không có tình yêu sẽ không thể hạnh phúc, cũng không nhận lại được hạnh phúc, cô không muốn.
Cô tình nguyện tiếp tục chờ đợi hạnh phúc, cũng không muốn sống một cuộc sống đã bóp nghẹt hạnh phúc từ lâu, cuộc sống như thế thật tàn nhẫn.
Chân của cô cuối cùng cũng khỏi, cô có thể tự do đi lại rồi.
Tối nay, cô muốn đợi anh ta về nhà, có muộn mấy cô cũng muốn đợi, cô phải nói rõ tất cả, mà ngày mai cô sẽ rời đi.
Anh ta nợ cô vết thương trên chân, đến giờ nó đã khỏi, anh ta và cô không còn dính dáng gì nữa.