• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chồng Bá đạo Tình yêu sâu sắc CHƯƠNG 114: HẬN CHẾT ANH

Lúc ngủ bởi vì lo lắng nên cô gọi Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy đến, ba người cùng ngủ, đến đêm khi áp người mình vào cơ thể nhỏ bé của Quỳnh Quỳnh, cô lại càng hoảng sợ, quá nóng, cô đưa tay sờ đầu Quỳnh Quỳnh mới biết đã nóng rần lên.

Hơn nửa đêm, bên ngoài lại mưa, gọi điện thoại cho tài xế cũng không có ai nghe máy, lại gọi cho Ngô cũng như vậy, nhưng để cô ôm hai đứa bé đi bắt taxi, trời lại mưa thì thật sự hơi khó, đêm tối như vậy, cô không muốn đánh động đám người giúp việc, thực ra những lúc như thế này, người nên xuất hiện phải là Lê Minh Tùng, anh rất khỏe mạnh, bọn trẻ bị cảm sốt, anh cũng nên xuất hiện đi chứ, nghĩ đoạn, ngón tay cô bèn bấm số điện thoại của Lê Minh Tùng, nhưng điện thoại của Lê Minh Tùng lại tắt máy.

Hung hăng ném gối đầu xuống đất: “Lê Minh Tùng, anh đi chết đi.” Cô thực sự hận chết anh, đã nhận bọn trẻ, lại căn bản là một người ba không có trách nhiệm.

Bọn trẻ bắt đầu nói mớ, cơn sốt khiến cô ngay lập tức luống cuống tay chân, vội vàng gọi điện thoại cho Bùi Minh Vũ: “Minh Vũ, anh mau đến đây, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh bị sốt cao, phải đưa đi bệnh viện.”

“Ở đâu? Vẫn ở biệt thự sao?”

“Đúng vậy.” Cô cứ nghĩ anh ta biết, xem ra gần đây Bùi Minh Vũ cũng bề bộn nhiều việc.

“Đợi chút, anh tới ngay, hai mươi phút.” Nhanh chóng nói xong, anh ta cúp điện thoại, trước khi cúp máy là tiếng bịch phát ra khi anh ta nhảy xuống giường.

Rốt cuộc cũng có người quan tâm cô và Thùy Thùy Quỳnh Quỳnh rồi, lại là Bùi Minh Vũ.

Lê Minh Tùng, hẳn là anh đang đắm mình trong sự dịu dàng với Phương Thu rồi.

Có Ninh Tử Tô, có Phong Thiếu Dương, Phương Thu lại còn có thể hẹn hò với Lê Minh Tùng, hai người này đã quyết tâm ở bên nhau rồi.

Lo lắng đứng ở trước cửa sổ, không có giây phút nào khó chịu đựng như vậy, điều cô sợ nhất chính là bọn trẻ bị bệnh, điều đó còn khiến cô lo lắng hơn cả việc bản thân cô bị bệnh.

Rốt cuộc Thanh Thu cũng đã thấy đèn xe sáng lên bên ngoài cổng, cô vội vàng ôm Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh lao ra, Bùi Minh Vũ nhận lấy bọn trẻ từ tay cô rồi đặt chúng vào xe, trên người bọn trẻ đều khô ráo, nhưng người Thanh Thu đã ướt đẫm, anh ta lấy một chiếc khăn tay đưa cho cô: “Lau đi.”

Cô đưa tay ra nhận một cách cứng ngắc, cũng mấy ngày không gặp Bùi Minh Vũ rồi, anh ta của lúc này dường như đã già đi rất nhiều, ngay cả râu cũng nhú hết lên, tuy không dài nhưng lại khiến anh ta thoạt nhìn có vẻ từng trải hơn nhiều: “Minh Vũ, cảm ơn anh.”

“Chăm sóc cho bọn trẻ đi, đừng khách sáo với anh, anh lái nhanh một chút, rất nhanh sẽ đến bệnh viện thôi.”

Cô thật vô dụng, tự mình muốn mắc mưa, không ngờ lại lây cảm cho bọn trẻ, hơn nữa còn bị sốt, nếu sốt dẫn đến viêm phổi thì chính là tội lớn của cô rồi.

Xe dừng lại, Bùi Minh Vũ dẫn đầu bước xuống xe, cùng ôm lấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, sau đó còn đưa tay ấn lên chìa khóa xe, khóa xe xong, anh ta bước nhanh về phía trước, vội nói: “Thanh Thu, đi theo anh.” Cái gì cũng mặc kệ, xe dừng trước cổng điều trị gấp trong đêm, dù sao đêm mưa cũng không có mấy bệnh nhân, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh mới cần gấp.

Nghe nhịp tim, lại đo nhiệt độ, bác sĩ hoảng sợ: “Bốn mươi hai độ, nóng thêm chút nữa e rằng đã bi viêm phổi rồi, cấp tính, mau đi truyền dịch, buổi tối không thể xem nhẹ.” Nghiêm túc dặn dò Thanh Thu và y tá, lúc này bác sĩ mới xoay người đi đến các phòng bệnh kiểm tra bệnh nhân.

Nhìn y tá truyền dịch cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, khi kim tiêm đâm vào mu bàn tay bọn trẻ, cái đau đó dường như đã đau trong lòng cô, cô hối hận, đều tại cô, nếu không phải cô dính mưa thì sao có chuyện như thế này xảy ra, khi Lê Minh Tùng không có ở đây, hai đứa bé thích dính vào người cô, kết quả, chuyện gì cũng đã xảy ra.

Bận rộn trong chốc lát, bọn nhỏ đều đã truyền dịch, cũng yên tĩnh ngủ rồi, cô dém chăn cho bọn trẻ, trước kia khi bọn trẻ còn nhỏ, cô cũng sợ nhất là bọn trẻ bị bệnh, lúc đó cô cũng gọi Bùi Minh Vũ đến đưa các cô đi bệnh viện, nhìn bọn trẻ, nước mắt cô từng giọt từng giọt rơi xuống, rơi xuống vạt áo, rơi xuống mu bàn tay, cô hối hận như vậy.

“Thanh Thu, sắc mặt em cũng không tốt, có phải bị bọn trẻ lây bệnh không?” Mắt thấy bọn trẻ đã truyền dịch xong, lúc này Bùi Minh Vũ mới có thời gian nhìn đến Thanh Thu.

“Em… em không sao.” Giọng nói hơi nghẹn ngào, cô hận không thể giết chết chính mình.

“Thanh Thu, sao mặt em lại đỏ như vậy? Anh sờ xem.” Một bàn tay ấm áp cứ như vậy rơi trên trán cô: “Rất nóng, Thanh Thu, tại sao không nói với anh? Y tá, y tá…”

Y tá mới đi ra khỏi phòng bệnh lại quay lại: “Anh à, xin anh không lớn tiếng, bệnh nhên đều đã ngủ rồi.”

“Xin lỗi, tôi vội quá nên quên mất, mau truyền dịch cho cô ấy, cô ấy cũng bị sốt rồi.”

Y tá vừa nhìn, quả nhiên là như vậy, hơn nữa còn không thua gì bọn trẻ, trong phòng bệnh lại một trận hỗn loạn, bác sĩ đến xem bệnh rồi kê thuốc, rất nhanh ba mẹ con đã cùng nhau truyền dịch.

Đầu hơi đau, cổ họng cũng như hun khói, mệt mỏi không muốn nói chuyện, may mà bọn trẻ đều đã ngủ yên rồi, vì vậy cô để Bùi Minh Vũ làm cái này cái kia cho các cô, tình hình kia giống với tình hình nhiều năm trước khi cô sinh Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, lúc đó cũng là Bùi Minh Vũ chạy trước chạy sau chăm sóc cô ở cữ.

Trong lúc bất chợt, cô cảm thấy mình thật ngu ngốc, tại sao lại phải sinh con của Lê Minh Tùng chứ?

Tại sao lại phải nói cho anh biết Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con của anh?

Thật hối hận, thật sự rất hối hận.

Cái gì anh cũng biết,Truy cập  truyen.one đọc full nhé. nhưng khi cô và bọn trẻ bị bệnh, anh lại âu yếm bên một người phụ nữ khác, bỏ cô và con ra sau, trên thế giới này, chưa bao giờ có công bằng đáng tin, khi cô cần người chăm sóc nhất thì anh lại ở bên người phụ nữ mà anh thương yêu nhất, nhưng mỗi lần đều là Bùi Minh Vũ chăm sóc cô.

Sốt cao khiến tinh thần và thể lực của cô không thể tập trung, ban ngày vốn chỉ bị cảm mà không bi sốt, nhưng vì quá lo lắng cho bọn trẻ, cô cũng bắt đầu sốt.

Trên người chợt nóng chợt lạnh, chăn cũng giống như bị mình hết đẩy xuống lại kéo lên, mấy lần đầu cảm giác được một bàn tay to đang lặng lẽ dém chăn cho cô, Bùi Minh Vũ cũng đang chăm sóc cho bọn trẻ, nhắm mắt lại, cô đã không còn sức quan tâm nhiều như vậy nữa, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, triền miên mang theo cảm giác buồn thương…

Khi tỉnh lại cô mới phát hiện mình và bọn trẻ đã được chuyển đến phòng bệnh cao cấp, túi truyền dịch vẫn đang treo lên, nhìn thấy bọn trẻ, trái tim cô mới thấy chân thực: “Minh Vũ…” Cô cất giọng khản đặc, anh ta không có ở đây, cô lại thấy không yên tâm, đôi khi trong phòng bệnh trống rỗng này thật sự không thể thiếu được một người đàn ông.

Vì vậy, tiếng bước chân lập tức vang lên, mà khi cô men theo tiếng bước chân kia nhìn sang, người cô nhìn thấy lại không phải là Bùi Minh Vũ mà là Ngô và thím Trương vội vã chạy tới: “Cô chủ, cô muốn ăn gì sao?”

Môi hơi khô, khát quá, cô lắc đầu: “Nước.”

Thím Trương ngay lập tức bưng nước qua, vừa đưa về phía cô vừa oán trách nói: “Sao tối qua không gọi tôi cùng đi bệnh viện?”

Dựa vào gối đầu chỉ uống một hớp nước một cách vụng về, Thanh Thu để ly nước xuống, cô thản nhiên nói: “Anh ta không đến, tôi dựa vào cái gì mà gọi thím.” Người ba tốt đẹp của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là Lê Minh Tùng không tới, cô thật sự không cần thiết phải yêu cầu người giúp việc của anh đi theo, sở dĩ cô gọi Bùi Minh Vũ là vì sự tín nhiệm của mình: “Đúng rồi, Minh Vũ đâu?”

“Tổng giám đốc bảo anh ta về trước rồi.”

Trong lòng kinh ngạc, cô không rõ Lê Minh Tùng có quyền gì chỉ tay chỉ chân với Bùi Minh Vũ, hơn nữa lần này dường như Bùi Minh Vũ đã rất “nghe lời”, điều này hơi kỳ lạ: “Anh ta đâu? Tại sao không đến? Bọn trẻ bị sốt.” Cô cố ý nói hai chữ “bị sốt” rất lớn tiếng, rõ ràng còn mang theo ý lên án công khai.

“Tổng giám đốc bề bộn nhiều việc, anh ấy không rời ra được, anh ấy vẫn còn đang đi công tác.” Ngô không đổi sắc mặt nói.

Thanh Thu nhìn sang thím Trương, thím Trương cúi đầu xuống, rõ ràng là sợ Thanh Thu nói ra chuyện bà nói Lê Minh Tùng bị thương: “Ha ha, cứ cho là không rời ra được, một cuộc điện thoại cũng có thể gọi chứ.”

“Cô chủ, tổng giám đốc thật sự rất bận.”

“Vậy có phải đến ăn ngủ cũng bận đến nỗi không cần phải không? Nếu như vậy, vậy thì tôi không để ý, nếu không phải như vậy, vậy anh ta ít ngủ một phút ít ăn một miếng cơm là có thể gọi một cuộc điện thoại rồi.” Cô lạnh lùng cười, nếu không phải để mình khỏe lên để chăm sóc cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, cô thật sự hận không thể đứng lên ngay bây giờ, sau đó tóm Lê Minh Tùng về, người đàn ông kia, bây giờ cô hận anh thấu xương.

“Cô chủ, hay là tôi đi gọi điện thoại hỏi một chút, nếu có thời gian sẽ để tổng giám đốc gọi điện thoại tới đây.” Giọng Ngô hơi thấp thỏm nói, nói thật lòng, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Thanh Thu thế này, tuy đang bệnh nhưng sự tức giận trong ánh mắt cô lại rõ ràng đến vậy, rõ ràng đến mức khiến anh ta cảm giác được một sự không tầm thường, Trọng Thanh Thu, dường như cô đã biết điều gì.

Nhưng rốt cuộc Thanh Thu biết cái gì, Ngô cũng không biết.

“Không cần đâu, tôi không cần.” Thầm nghĩ nhanh qua sáu tháng, vậy cô cũng sẽ được giải phóng hoàn toàn, còn về thân phận của bọn trẻ thì thật sự không sao cả, chỉ cần cô và bọn trẻ có thể ở bên nhau là được, đến sáu tháng, cô có thể mang bọn trẻ đi, bởi vì bọn trẻ yêu cô, cũng sẽ không rời khỏi cô, đến lúc đó, giữa cô và Lê Minh Tùng sẽ không còn bất cứ ràng buộc gì nữa.

Giọng điệu lạnh lùng biết bao, giọng điệu ấy khiến Ngô và thím Trương cùng nhau rùng mình một cái, thím Trương gật đầu với Ngô, ý bảo Ngô đi ra ngoài, bà cảm thấy chuyện Lê Minh Tùng bị thương thực sự không nên giấu Thanh Thu nữa, như vậy khiến hai vợ chồng hiểu lầm nhau thì không tốt lắm, bà thích nhìn dáng vẻ hai vợ chồng cùng bọn trẻ vui vẻ, vì vậy, bà định thương lượng với Ngô một chút, sau đó nói ra sự thật.

“Ngô, tôi thấy có lẽ nên để cô chủ biết chuyện tổng giám đốc bị thương rồi, tôi thấy, chi bằng…”

“Không được, tổng giám đốc đã nói không thể truyền ra ngoài.” Lòng hơi chột dạ, không có ai biết hơn Ngô.

“Vậy được rồi.” Thím Trương hơi không tình nguyện, nhưng cũng không lay chuyển được Ngô, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Truyền dịch xong, cơn sốt của bọn trẻ cuối cùng cũng hạ xuống, điều này khiến Thanh Thu yên tâm hơn, chỉ có điều vẫn không thể xuất viện sớm, ngộ nhỡ bị sốt lại, bọn trẻ lại bị sốt cao không phải trò đùa, đến lúc đó sốt dẫn đến viêm phổi thì cô sẽ hối hận cả đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK