“Cầm 20% cổ phần công ty của ba rồi đối phó với con trai ruột thịt của mình sau lưng, bà, căn bản không xứng làm mẹ tôi.” Nói rồi hai cánh tay anh ôm lấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, sau đó đi về phía Thanh Thu: “Đi.”
Bước chân anh vững vàng, nhưng trong lúc bất chợt, bóng người kia lại có chút cô đơn, cho dù ôm hai đứa bé cùng lúc cũng chỉ cho Thanh Thu một cảm giác cô đơn.
Những lời vừa rồi của Lê Minh Tùng Thanh Thu đều nghe thấy hết, cô vẫn luôn cho rằng Lê Minh Tùng có một người yêu yêu thương anh, nhưng lúc này cô mới biết, thứ anh có chỉ là một người mẹ đối địch với anh.
Từ lời của anh, Thanh Thu biết anh tuyệt đối không ăn nói lung tung.
“Minh Tùng, con hiểu lầm mẹ rồi, nói thế nào thì con cũng là con trai ruột của mẹ, sao mẹ lại đối phó với con sau lưng được chứ, hôm khác chúng ta hẹn nhau nói chuyện, cũng bỏ đi hiểu lầm nhé.”
“Không cần.” Càng đi càng nhanh, Lê Minh Tùng trực tiếp bỏ Ninh Tử Tô lại phía sau.
Lên xe, thấy bọn nhỏ và Thanh Thu ngồi xong, Lê Minh Tùng khởi động xe, không nói thêm câu nào nữa, rõ ràng sự xuất hiện của Ninh Tử Tô đã quấy nhiễu tất cả tâm trạng tốt của anh.
Thanh Thu biết không nhiều chuyện nhà họ Lê, cô cũng chưa từng đi nghe ngóng, lại không ngờ mỗi một lần biết đều khiến cô chấn động và kinh ngạc.
…
Ngày hôm đó, Lê Minh Tùng đưa Thanh Thu và Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh về đến biệt thự thì rời đi, nhưng đêm hôm đó anh không trở về.
Ngày thứ hai, cũng không trở về nữa.
Ngày thứ ba cũng vậy.
May mà người giúp việc trong biệt thự đều đã trở lại, nếu không Thanh Thu thực sự không biết phải ở lại đây thế nào, muốn đi, Lê Minh Tùng đã nói trong vòng nửa năm cô không thể tùy tiện rời khỏi biệt thự, nhưng nếu không đi, Lê Minh Tùng không ở đây, ở đây trừ lạnh lẽo cũng chỉ còn lại lạnh lẽo, còn không bằng cảm giác ấm áp mà căn phòng thuê của cô mang đến cho cô.
“Mẹ, mấy ngày rồi ba không về nhà, con và Thùy Thùy muốn đến nhà trẻ.” Sáng sớm, Quỳnh Quỳnh đẩy cửa phòng cô, lắc lắc cánh tay cô cầu khẩn.
Thanh Thu biết, tuy trong biệt thự cái gì cũng không thiếu, đồ ăn đồ chơi muốn có là có, nhưng ở đây lại thiếu hơi người, thời gian dài, đừng nói bọn trẻ, đến cả một người lớn như cô cũng không chịu nổi.
Đúng vậy, Lê Minh Tùng thực sự đã mấy ngày không về rồi, thậm chí đến một cuộc điện thoại cũng không có.
Nhìn chiếc điện thoại Iphone màu đỏ cam trên giường kia, mỗi tối trước khi đi ngủ cô đều đặt bên cạnh gối, rõ ràng biết như vậy sẽ có phóng xạ, không tốt cho sức khỏe, nhưng cô vẫn kiên trì để ở đó, có lẽ trong tiềm thức, cô hy vọng anh có thể gọi một cuộc điện thoại đến.
“Mẹ, hay là mẹ đưa chúng con đến nhà trẻ được không?” Thùy Thùy cũng tham dự lắc cánh tay cô.
Mỗi người một bên nhẹ nhàng lắc tay cô, khiến cô đau lòng đến vậy: “Được, hôm nay mẹ sẽ đưa các con đến nhà trẻ.” Mặc kệ đi, Lê Minh Tùng dựa vào cái gì mà không cho phép cô và bọn trẻ rời khỏi biệt thự, nơi đây không khí trầm lặng, cái ba mẹ con cô muốn không phải là sự hưởng thụ về mặt vật chất, cái bọn cô muốn là sự vui vẻ về tinh thần.
Thấy cô và bọn trẻ ăn mặc chỉnh tề đi vào phòng khách, thím Trương tiến lên nghênh đón: “Cô chủ, đây là…”
“Đưa bọn trẻ đi nhà trẻ.”
“Cô chủ, mấy ngày nay bên ngoài không yên ổn, cho nên cậu chủ nói xin cô và bọn trẻ ở nhà, để tránh…”
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Nghe ý của thím Trương, chuyện tuyệt đối không đơn giản, nhưng mấy ngày nay cô không phát hiện bất kỳ điều gì không đúng trên báo chí và tin tức tivi, cũng không thể nào đoán được là không yên ổn vì cái gì.
“Cái này…” Thím Trương muốn nói lại thôi.
“Nói đi, thím không nói thì không ngăn được tôi đi, bọn trẻ không thể ngồi buồn bực cả ngày trong biệt thự được nữa, bọn chúng cần hít thở không khí.”
Thím Trương suy nghĩ, lúc này mới mở miệng, nói: “Cậu chủ bị thương.”
“A, chuyện khi nào?” Cô vẫn luôn không biết.
“Chính là ngày hôm đó sau khi cô và cậu chủ trở về từ nghĩa trang, cậu chủ đi đến công ty, trên đường đi thì gặp tai nạn.”
Thanh Thu ngạc nhiên, chuyện lớn như vậy sao cô không nghe được chút tin tức nào, trong giây phút biết chuyện, cô hận không thểhung hăng gõ cho đầu mình tỉnh ra, chẳng trách mấy ngày rồi Lê Minh Tùng không xuất hiện, thì ra là bị thương.
“Có nghiêm trọng không?” Cô mở miệng hỏi, đột nhiên có hơi lo lắng.
“Tôi cũng không rõ lắm, cậu chủ chỉ bảo Ngô gọi điện thoại tới nói cô chủ và bọn trẻ đừng đi ra ngoài.”
“Vì sao?” Không phải là tai nạn sao? Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.
“Đây là lời của cậu chủ.”
“Ừ, tôi biết rồi, tôi gọi điện thoại cho Ngô xác nhận một chút đã.” Nói rồi, Thanh Thu lấy điện thoại ra.
“Cô chủ, cô có thể đừng nói là tôi nói không?” Thím Trương cầu khẩn nhìn cô, hiển nhiên đây là quy định của Lê Minh Tùng, không thể nói chính là không thể nói, bây giờ bà ấy nói ra, e rằng đã phạm phải điều tối kỵ của Lê Minh Tùng, bà ấy sợ mất việc.
“Được, tôi không nói là thím nói, thím yên tâm đi, Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, các con đã nghe được gì rồi?”
“Không có, mẹ, chúng con chẳng nghe thấy gì cả.” Hai đứa bé trăm miệng một lời, nhưng nỗi giận Lê Minh Tùng ban đầu lúc này đã biến mất hơn phân nửa, đổi thành sự lo lắng vô tận, vì để thím Trương yên tâm, hai đứa nhóc đã ngầm hiểu với nhau, trả lời Thanh Thu.
“Ngô, tôi và Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh muốn đi ra ngoài, Minh Tùng đâu? Sao mấy ngày rồi cũng không thấy anh ấy trở về?”
“À, tổng giám đốc đi công tác rồi, anh ấy nói đã gửi tin nhắn cho cô rồi, sao vậy, cô không nhận được sao?”
“Không, tôi không nhận được cái gì cả.”
“Sao lại như vậy, vậy là tôi sơ sót rồi, lẽ ra nên gọi điện thoại cho cô, tổng giám đốc phải mấy ngày nữa mới về, các cô muốn đi đâu?”
“Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh muốn đi nhà trẻ, tôi muốn đưa bọn chúng đi.”
“Việc này… việc này…” Ngô rõ ràng đang do dự, không khác mấy so với lời thím Trương, không chừng cũng là Lê Minh Tùng yêu cầu Ngô không được nói ra tin tức anh bị thương.
“Có cái gì mà này với kia, đi nhà trẻ mà thôi, trước đây cũng không phải chưa đi, tự tôi bắt taxi đưa bọn chúng đi là được rồi.”
“Đừng, nhất định đừng đi, để tài xế đưa các cô đi đi, để tôi liên lạc với tài xế.”
Thanh Thu ngừng lại một chút, e rằng trong đây còn có chuyện gì cô không biết đã xảy ra rồi, vì để Ngô yên tâm, cô bèn nói: “Được, vậy chúng tôi ra cổng chờ trước.”
“Không đến nhanh như vậy đâu, tài xế còn ở bên ngoài mà, có thế nào cũng phải nửa tiếng nữa mới có thể quay về biệt thự, Thanh Thu, cô đứa bọn trẻ đi chơi trước, khoảng nửa tiếng sau hãy ra.”
“Được.” Cũng không làm khó Ngô nữa, nhưng sớm muộn gì cô cũng sẽ biết chuyện Lê Minh Tùng bị thương, chuyện lớn như vậy tại sao lại muốn gạt cô? Cô không hiểu.
Lại không còn lòng dạ nào đi chơi, cô mang theo bọn trẻ ngồi trên sân cỏ ngoài cửa.
“Mẹ, ba bị thương sao?”
Cô cũng muốn biết vì sao, nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của con gái: “Không sao đâu, chắc không nghiêm trọng đâu, không chừng tối nay ba sẽ trở về thăm các con đó.”
“Vâng, ba nhất định sẽ không sao.”
Nhưng khi cô và bọn trẻ nói những điều này, trong lòng cô cũng hoảng loạn không yên, nếu thật sự không sao thì sẽ không ngay cả điện thoại cũng không gọi.
Lần trước anh bị Phong Thiếu Dương làm bị thương, sợ rằng tai nạn xe lần này…
Sợ rằng cũng không đơn giản.
Có lẽ lại là ý định của ai, nghĩ tới đây, trong lúc bất chợt cô đã hiểu ý của Lê Minh Tùng, không cho phép cô và bọn trẻ ra ngoài chính là không muốn các cô gặp chuyện không may, nhất định là như vậy.
“Mẹ, mẹ nói chuyện đi, con sợ lắm.”
Cô sờ đầu Quỳnh Quỳnh: “Không sợ, thực sự không có chuyện gì, ba là người lớn rồi, ba sẽ tự chăm sóc bản thân.”
Nhưng càng nói, trong lòng càng không có sức.
Không bao lâu sau tài xế đã tới, nhảy lên xe, tài xế cũng không nhiều lời, lái xe đi ngay, nhưng hướng đường này lại không phải hướng nhà trẻ mà trước kia Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đã đi: “Tài xế, bây giờ đi đâu?”
“À, quên không nói cho cô chủ biết, tổng giám đốc đã đổi nhà trẻ trước kia rồi.”
“Ồ, mẹ, con thích nhà trẻ kia.”
“Bây giờ Vũ sẽ không gọi chúng ta là con hoang nữa, cậu của cậu ấy chính là ba chúng ta, mẹ ơi, con nhớ Vũ rồi.”
Rõ ràng trước kia tức giận như vậy, nhưng lâu không gặp, hai cô nhóc còn nhớ Vũ.
“Được thôi, bây giờ đưa các con đi, nhưng đến nhà trẻ thì không được phép khoe khoang chuyện của ba với các bạn nhỏ nhé.” Sợ nhất là bọn trẻ mang người ba Lê Minh Tùng này ra khoe khoang, không biết vì sao, từ khi biết Lê Minh Tùng bị thương, trong lòng Thanh Thu thấy không chân thật.
“Vâng, chúng con biết rồi, nhưng mà mẹ ơi, ba thật sự không sao ạ?” Vẫn thấy hơi lo lắng, nói thế nào thì Lê Minh Tùng cũng là ba của bọn nhóc.
“Thật sự không sao, nếu có chuyện gì mẹ nhất định sẽ nói cho các con biết.”
“Mẹ thật tốt.”
Xuống xe, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nhanh nhẹn chạy vào nhà trẻ, đối với nhà trẻ cũ trước kia, không ai quen thuộc hơn bọn nhóc.
“Bà Lê, ông Lê đã dặn, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh vẫn học ở lớp chồi trước kia.” Thanh Thu mới bước qua cổng, hiệu trưởng nhà trẻ đã tươi cười đến tiếp đón: “Hoan nghênh Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh về nhà trẻ Ngôi Sao Nhỏ.”
“Cảm ơn.” Không ngờ Lê Minh Tùng bị thường rồi mà vẫn có thể sắp xếp tốt chuyện của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, sự an toàn ở nhà trẻ này rất tốt, dịch vụ và cơ sở vật chất cũng là hạng nhất, đây cũng là nguyên nhân trước kia cô kiên trì đưa bọn trẻ đến đây học, bây giờ rốt cuộc cô cũng có thể yên tâm rồi.
“Cô chủ, về biệt thự sao?” Mới đi ra khỏi nhà trẻ, tài xế đã mở của sổ xe hỏi.
“Tôi muốn đi dạo một lát, anh về trước đi.”
“Cô chủ, hay là tôi đưa cô đi.” Tài xế kiên trì, rõ ràng lại là sắp xếp của Lê Minh Tùng.
Có lẽ là anh sợ cô xảy ra chuyện gì, giống như tai nạn xe anh gặp phải, nghĩ một lát, cô lên xe, sau đó nói: “Đi đến quán cà phê phía trước, tôi muốn vào đó ngồi một lát.”
“Được.” Tài xế trực tiếp lái xe đến trước quán cà phê, rất gần, vì vậy hai ba phút đã đến nơi.
Thanh Thu xuống xe, quay đầu nói với tài xế: “Tôi muốn ngồi đây khoảng một tiếng, một tiếng sau anh lại đến đón tôi.”
“Được, cô chủ.” Tài xế nhìn quán cà phê, quán cà phê rất nổi tiếng ở thành phố F, vì vậy anh ta bèn gật đầu rồi rời đi.