• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chồng Bá đạo Tình yêu sâu sắc CHƯƠNG 40: DẠ DÀY KHÓ CHỊU

Có lẽ bởi vì chạy quá nhanh nên mặt người đó đỏ phừng cả lên, trông anh ấy càng thêm tuấn tú tựa một đóa sen hồng vậy. Không quan tâm ánh mắt ngạc nhiên từ bốn phía, anh ấy bước lên đài hôn lễ, sau đó lại đưa tay bắt lấy tay Thanh Thu kéo đi, rồi lại giơ lên một tấm thẻ: “Thanh Thu, khoản tiền kia anh kiếm xong rồi, bây giờ anh lập tức trả lại cho anh ta. Thanh Thu, không được lấy anh ta, anh ta không yêu em đâu, anh ta không thể khiến em hạnh phúc được.”

Giọng nói của anh ấy không cao không thấp, nhưng đủ để cô cùng Lê Minh Tùng đang đứng trên đài nghe được rất rõ ràng.

Nhưng những người ở dưới lễ đài lại chẳng biết đang xảy ra chuyện gì, trong chốc lát đều xôn xao cả lên.

“Anh ơi, xin hỏi anh là…”

Rõ ràng đã sắp kết thúc buổi lễ rồi, thế mà bỗng dưng lại xuất hiện một người đàn ông lạ hoắc, người chủ trì buổi lễ cũng không biết làm sao để tiếp tục nữa.

Trong chốc lát Thanh Thu sững người ra, sau đó lập tức hồi phục tinh thần lại: “Minh Uy, anh kiếm tiền ở đâu ra chứ?”

“Em đừng quan tâm làm gì, anh đường đường chính chính kiếm tiền, bây giờ chúng ta trả lại cho anh ta. Anh không muốn bởi vì nhà họ Bùi mà em phải lấy anh ta.”

“Anh Bùi, anh kiếm được tiền là chuyện của anh, nhưng bây giờ toàn bộ động sản hay bất động sản của nhà họ Bùi đều đã thế chấp cho tôi rồi. Nếu tôi không muốn trả lại cho anh thì tiền của anh chẳng liên quan chút gì đến tôi cả. Đây là lễ cưới của tôi với Thanh Thu, mời anh đi cho.” Lê Minh Tùng ung dung nói, gặp loạn không kinh, lời đầu tiên vừa thốt ra đã khiến Bùi Minh Vũ biến sắc đầy bối rối.

“Anh.. Anh không thể.”

“Mời anh đi cho, không thì tôi sẽ gọi bảo vệ đến đấy.”

“Minh Uy, con mau xuống đây, em gái con kết hôn là chuyện đáng mừng, chờ xong lễ rồi con đến chúc cũng được.” Dưới đài Bùi Tuấn Linh sốt ruột thấp giọng gọi Bùi Minh Vũ.

Tay của Bùi Minh Vũ run lên, làm thế nào cũng không chịu buông cánh tay Trọng Thanh Thu ra: “Thanh Thu, anh chỉ nghe lời em nói thôi.”

Chỉ một câu nói, cô có thể không phải lấy chồng nữa, cô sẽ thoát khỏi trò chơi này.

Nhưng mà khi nhìn Lê Minh Tùng, nhìn ông nội, trong chớp mắt cô lại có chút do dự.

Thấy cô như thế thì sắc mặt của Bùi Minh Vũ bắt đầu chuyển thành trắng bệch, trái lại Lê Minh Tùng chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh mà không nói lời nào.

Thật ra chỉ cần anh ta nói một câu thì cô sẽ không có lý do nào để bước ra khỏi buổi hôn lễ này, bởi vì cô đã ký thỏa thuận rồi. Nhưng anh ta lại chẳng nói gì cả, tựa như đang cho cô khoảng không để tự do quyết định vậy.

Hoặc là trong tiềm thức của anh ta cũng không muốn tiếp tục buổi hôn lễ này, dù sao anh ta không thích cô là thật..

Chỉ vì ông nội thôi, đây là cái cớ tốt nhất.

Cô cũng thế sao?

Ngẩng đầu nhìn về phía ông nội, cô biết, một nửa là thế, nhưng một nửa cũng không phải.

“Minh Uy, anh đi xuống đi.”

“Thanh Thu…”

Đưa tay lên gỡ ngón tay của anh ấy ra, sau đó lại quay người đưa tay cho Lê Minh Tùng: “Minh Tùng, đeo nhẫn cho em đi.”

Chỉ một động tác nhẹ nhàng như vậy đã khiến bầu không khí lúc này bỗng trong chốc lát dịu lại. Cô thậm chí còn cảm nhận được tiếng thở phào nhẹ nhõm của ông nội. Hôm nay tinh thần của ông rất tốt, nhưng ngày hôm qua lại không ổn như thế, trở về phải chỉ mới mười mấy ngày mà ông nội đã không còn khỏe mạnh như lúc ở sân bay nữa rồi.

Bùi Minh Vũ cô đơn quay người lẳng lặng rời đi, buổi hôn lễ này không liên quan gì đến anh ấy nữa.

Sau khi hoàn thành xong tất cả nghi thức thì cô với Lê Minh Tùng bắt đầu cùng nhau đi chúc rượu, chẳng biết tự lúc nào mà Lương Thùy Trang với Bùi Tuấn Linh cũng rời khỏi đây rồi.

Từ đầu đến cuối Lê Minh Tùng không nhắc đến Bùi Minh Vũ lại, nhưng Thanh Thu biết anh ta rất không thích trong hôn lễ có khúc nhạc dạo ngắn ngủi này.

“Thanh Thu, hôm nay cháu đẹp lắm, là một cô dâu hạnh phúc. Minh Tùng, sau này phải đối xử với con bé thật tốt đấy.” Ông nội cầm tay cô đặt vào trong lòng bàn tay Lê Minh Tùng: “Minh Tùng, cháu biết ông nội muốn gì đúng không, đừng để ông nội phải thất vọng đấy.”

“Ông nội, ông yên tâm đi, cháu với Thanh Thu sẽ nỗ lực.” Anh ta khẽ cười, ánh mắt lại rơi lên mặt cô khiến cô chột dạ vội vàng cúi đầu xuống. Cô từ trước đến giờ chưa cho anh ta một cơ hội nào cả.

Có lẽ là do biết bệnh tình của ông nội nên đêm hôm đó cô cùng anh ta về thẳng biệt thự nhà họ Lê, cũng không có ai chạy theo ồn ào động phòng cả. Nhưng mà, khắp nơi trong biệt thự này đều dán chữ song hỉ đỏ rực, tối đến cô cùng anh ta cũng bị ông nội đẩy mạnh vào phòng tân hôn.

Nhưng đêm đó chẳng có chuyện gì phát sinh giữa cô và anh ta cả, cô ngủ trên giường, anh ta ngủ dưới đất, hai người cứ lặng lẽ thành thói quen buổi đêm như vậy.

Thế nhưng chẳng được bao lâu thì ông nội vẫn bị đưa vào bệnh viện. Tuy ông từ chối đủ kiểu nhưng hiện tại ông phải hít thở khí oxi mới có thể duy trì hô hấp của mình được.

Ung thư phổi giai đoạn cuối.

Ngày đêm cực nhọc không yên ở lại bệnh viện, Lương Thùy Trang gọi điện thoại đến bảo cô chăm sóc ông nội cho thật tốt, người già rồi mới biết được sức khỏe đáng quý thế nào.

Một ngày ba bữa, cô cho ông nội ăn cơm không thiếu một bữa nào. Ông ăn rất ít, nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn, mỗi lúc Lê Minh Tùng đêm thăm thì ông đều kéo tay Thanh Thu đến đặt lên tay Lê Minh Tùng.

“Ông nội, ông ăn thêm nhiều một chút.” Múc một miếng trứng bách thảo trong cháo thịt bằm lên đưa đến bên miệng ông nội. Cô cười nhìn ông nội ăn.

Nhưng bỗng nhiên trong dạ dày lại có chút khó chịu, nhìn thịt bằm ở trong bát cũng cảm thấy khó chịu, vội vàng buông bát xuống: “Ông nội, cháu xuống đi rửa tay một lát.”

Mới vừa đẩy cửa ra thì đã “ọc” nôn ra ngoài.

Nôn đến toàn thân rã rời, rửa tay lau mặt xong xuôi, lúc đi ra sắc mặt của Trọng Thanh Thu vô cùng nhợt nhạt.

Ở trước giường, Lê Minh Tùng không biết đến tự lúc nào đang cầm bát cô vừa đặt xuống mà đút ông nội ăn cháo.

Thật không thể tưởng tượng nổi, trước đây không lâu ông nội còn khỏe mạnh là vậy, thế mà bây giờ…

Bệnh tật dày vò suy sụp vô cùng.

“Thanh Thu, có phải nôn rồi không?” Ánh mắt ông nội lấp lánh, vẻ mặt tươi cười hỏi cô.

“Vâng ạ.” Cái gì cũng không nghĩ đến, chắc là do hai ngày này không ăn uống được gì. Mà tự dưng cô chẳng nhớ ra mình ăn phải thứ gì để ôm bụng nôn ọe như vậy.

Nụ cười trên mặt ông nội lại càng tươi tắn thêm: “Minh Tùng, không thì dẫn Thanh Thu đi kiểm tra một chút đi, con bé vừa nôn kia kìa.”

“Vâng ạ, được thôi.” Lê Minh Tùng nhàn nhạt.

“Minh Tùng, thái độ này là sao? Thanh Thu nôn kìa, đưa bát cho ông, ông tự ăn, cháu dẫn con bé đi kiểm tra một chút đi.”

Mắt thấy ông nội có chút tức giận nên Lê Minh Tùng không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Thanh Thu: “Có phải ăn thứ gì không hợp vệ sinh đúng không?”

“Chắc thế rồi.” Cô nhẹ giọng trả lời, cô cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì nữa: “Minh Tùng, đưa bát cho em đi.”

Thấy ông nội không vui thì cô dịu dàng nói với Lê Minh Tùng đưa bát cháo cho mình: “Ông nội, cháu không sao đâu, ông ăn trước đi, không thì lát nữa nguội rồi sẽ mất ngon đấy, chờ ông ăn xong rồi thì cháu lại đi kiểm tra cũng như nhau cả, không vội.”

Sắc mặt của ông nội lúc này mới nhu hòa hơn một chút, lại ngoan ngoan như một đứa trẻ mà tiếp tục ăn, sau đấy lại giục Lê Minh Tùng dẫn cô đi bác sĩ kiểm tra.

Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng bệnh: “Thanh Thu, lần này cảm ơn em rồi.”

“Em rất thích ông nội.” Là thích không có lý do gì, từ cái nhìn đầu tiên đã thấy thích, cái này là thật lòng.

“Thật muốn ông nội có thể sống thêm được ít ngày nữa, nhưng mà…”

“Anh Lê, anh đến đây một lát.” Lê Minh Tùng còn chưa kịp nói hết thì bác sĩ phụ trách ông nội đã gọi Lê Minh Tùng lại.

“Chuyện này…” Do dự một lát, Lê Minh Tùng đang lưỡng lự về việc dẫn Trọng Thanh Thu đi khám bệnh hay là trước hết phải đến phòng làm việc của bác sĩ.

Thấy anh ta do dự thì Trọng Thanh Thu nói: “Anh đi đi, em đi một mình cũng không sao cả, đâu phải là ngày đầu ở bệnh viện đâu chứ.”

“Ừ, thế anh đi trước, nói chuyện với bác sĩ xong thì anh đi tìm em, nhớ phải luôn bật điện thoại đấy nhé.”

Lê Minh Tùng vội vàng dặn dò rồi đi theo bác sĩ, Trọng Thanh Thu thật sự cảm giác rằng mình không cần thiết phải đi khám làm gì, nhưng lại ngẫm đến ông nội cứ khăng khăng như thế nên đành phải đến nội khoa lấy số chờ khám. Đã qua trưa, bệnh nhân cũng ít hơn một chút, đợi khoảng chừng mười mấy phút đã đến lượt cô: “Cô bị gì nào?”

“Buổi trưa tôi có hơi buồn nôn, có lẽ là do ăn đồ không hợp vệ sinh rồi.”

“Thế thì uống thuốc thôi là được rồi, nhưng tốt nhất là nên kiểm tra nước tiểu đã, để xem có chứng viêm gì không.”

“Không… không cần đâu.” Thanh Thu cảm thấy chỉ cần uống thuốc thôi là được rồi. Mấy loại kiểm tra kia chẳng qua chỉ vì bệnh viện muốn kiếm tiền nên mới cố tình làm mà thôi, mấy thứ này cô từng nghe qua rồi.

“Vẫn nên kiểm tra một lát thì tốt hơn, cũng không tốn bao nhiêu tiền đâu, kiểm tra cho yên tâm.” Bác sĩ nói xong liền lấy đơn báo kiểm tra nước tiểu.

Thế thì kiểm tra vậy, đơn cũng đã viết rồi, coi như tổng quát xem sao. Trọng Thanh Thu cầm đơn kiểm tra nước tiểu rồi đi đến khoa xét nghiệm, xếp hàng, chờ kết quả. Cô cũng không đi đâu cả, chỉ ngồi ở trên dãy ghế ngoài hành lang bệnh viện, vừa buồn chán vừa xem phim truyền hình trên TV. Lê Minh Tùng vẫn chưa điện thoại đến, chắc là chưa nói chuyện xong với bác sĩ rồi.

Xem TV một tiếng thì lúc này mới đi lấy giấy xét nghiệm đưa cho bác sĩ. Cô cảm giác bây giờ có thể lấy thuốc rồi, chẳng qua chỉ là nôn thôi mà, sao cứ lằng nhằng thế, đúng là phiền phức.

Nữ bác sĩ tiện tay cầm lấy nhìn lướt qua rồi sau đấy cười nói: “Chúc mừng cô nhé, cô không bị bệnh gì cả, cũng không phải do ăn đồ hỏng đâu.”

“Hả…” Cô kinh ngạc, không hiểu chuyện gì cả.

“Cô mang thai rồi.”

Có một cảm giác như trời quay đất cuồng, Trọng Thanh Thu cảm thấy cô chắc hẳn đã nghe lầm: “Bác sĩ, phiền bác sĩ nói lại lần nữa được không.”

“Cô mang thai rồi.”

“À… cảm… ơn…” Cô run tay nhận lại tờ đơn kiểm tra nước tiểu từ trong tay bác sĩ, trong lòng đã rối tung cả lên. Chuyện này không thể nào được, cô với Lê Minh Tùng chỉ làm một lần duy nhất, sao lại có thể chứ? Nhưng sau đấy cô lại lập tức nhớ đến, kinh nguyệt của cô vẫn chưa đến, mấy ngày nay chỉ lo chăm sóc ông nội nên cô đã quên mất chuyện này. Cô có nói gì cũng không tin được mình đang mang thai, nếu như muốn kinh đến thì cô sẽ uống vài liều thuốc, nhưng bây giờ kết quả xét nghiệm nước tiểu đã chứng minh rằng cô thật sự đang mang thai.

Trọng Thanh Thu không biết mình rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ bằng cách nào, cứ ngơ ngác bước ra khỏi bệnh viện, thậm chí chẳng còn tâm trạng qua thăm ông nội.

Chuyện này quá đột ngột, cô muốn nói cho Lê Minh Tùng nghe nhưng nếu nói ra rồi thì tương lai đứa nhỏ này được sinh ra sẽ không thuộc về cô, không muốn, cô không nỡ như vậy.

Nhưng nếu không nói ra thì cô làm sao đối mặt với đứa nhỏ đây?

Phá đi hay là giữ lại.

Tay đưa xuống dưới bụng, tựa như có thể cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé vậy.

Không thể phá đi, cô muốn giữ lại đứa bé mà trời cao đã ban cho mình.

Đêm ấy anh ta say rượu, anh ta cũng không nhớ từng có một lần duy nhất này với cô, vì thế anh ta cũng sẽ không nghĩ rằng đây là con của mình đâu.

Nghĩ đến việc lúc trước mình cứ che giấu, bây giờ cô cũng không biết mình làm đúng hay là làm sai nữa. Biết đâu, trời xui đất khiến ông trời lại muốn cho cô giữ lại đứa bé này chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK