• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở về phòng, Lam Hạ loay hoay gần mười phút mới tìm được dây sạc điện thoại. Đến khi cô mở nguồn lên đã thấy hàng chục tin nhắn báo gọi nhỡ hiển thị trên màn hình.

“Nhiều..nhiều đến vậy sao?”

Lam Hạ hơi ngạc nhiên, chẳng qua cô sơ ý để điện thoại hết pin tắt nguồn có một đêm, không nghĩ lại nhiều cuộc gọi nhỡ đến vậy.

Nằm trên giường, Lam Hạ mới bắt đầu xem lại thời gian của các cuộc gọi. Trong đó có mười hai cuộc gọi của Nguỵ Thái Văn, mười tám cuộc gọi của Mao Vũ và mười cuộc gọi sau cùng là của Ngạo Lăng Cẩn.

Mà mười hai cuộc gọi trước đó của Nguỵ Thái Văn là thứ mà cô chưa kịp xem trước khi cô nhận được điện thoại của Nguỵ Lâm Lâm.

Nghĩ đến đây, Lam Hạ liền không do dự, gọi ngay vào số máy của Nguỵ Lâm Lâm. Tuy cô vẫn chưa kịp lưu lại tên vào danh bạ, nhưng trí nhớ vẫn đủ tốt.

Phía bên kia, Nguỵ Lâm Lâm đang xem qua thông tin về Trịnh gia thì đúng lúc Lam Hạ gọi đến.

Không hiểu là trùng hợp hay do định mệnh sắp đặt. Việc này thực sự khiến Nguỵ Lâm Lâm có chút không thoải mái.

Nhưng cũng không thể không nghe điện thoại.

“Alo..”

“Lâm Lâm!”

Giọng Lam Hạ trong điện thoại truyền đến, có vẻ rất nôn nóng.

“Thái Văn, anh ấy thế nào?”

“Nó tỉnh rồi!” Nguỵ Lâm Lâm đáp, ngữ khí có phần chậm rãi.

Lam Hạ vừa nghe, đã vui mừng đến mức rơi nước mắt. “Thật tốt! Thật tốt quá!”

Ngồi bật dậy, cô lại hỏi. “Lâm Lâm, tôi có thể đến thăm Thái Văn chứ?”

“Đường nhiên rồi! Có cô đến thăm, Thái Văn chắc chắn sẽ rất vui.”

Nguỵ Lâm Lâm cười nói, trong lòng thực sự chỉ nghỉ cho em trai mà tạm gác hết mọi chuyện sang một bên.


“Nhưng hết tuần sau Thái Văn mới trở về Bắc Kinh. Bác sĩ nói tình hình chỉ mới ổn định lại, cho nên không được di chuyển quá nhiều. Đợi đến khi Thái Văn về rồi, tôi sẽ chủ động gọi cho cô.”

“Được! Cảm ơn chị..”

Lam Hạ cảm kích, cố thu hết nước mắt vào trong. Chuyện đáng mừng như vậy, không nên rơi nước mắt mãi được. Nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt Lam Hạ lại thoáng do dự.

Vài giây sau, giọng cô nhỏ xíu nói vào điện thoại. “Lâm Lâm, xin lỗi chị!”

“Xin lỗi? Tôi đã nói tôi không trách cô về chuyện của Thái Văn rồi kia mà.”

Nguỵ Lâm Lâm vừa nói xong, phía Lam Hạ lại rất nhanh lên tiếng.

Giọng đầy áy náy. “Không, không phải chuyện đó!”

“Là chuyện cha nuôi..xông vào phòng bệnh…”

Câu nói của Lam Hạ khiến ngón tay lướt trên số hồ sơ dừng lại. Nguỵ Lâm Lâm nhìn về trước, ánh mắt ngưng trọng vài giây. Trong đầu vô thức tái hiện dáng vẻ lúc đó của Ngạo Lăng Cẩn.

Ánh mắt và lời nói của Ngạo Lăng Cẩn khi ấy, rốt cuộc có đúng như những gì mà Nguỵ Thái Văn đã nói?

Rằng Ngạo Lăng Cẩn yêu Lam Hạ, bất kể có gọi nhau bằng hai tiếng cha nuôi và con nuôi.

Suy nghĩ này gần như bám suốt lấy tâm trí Nguỵ Lâm Lâm, không thể nào vứt bỏ được. Nay một lúc chính miệng Lam Hạ nhắc đến Ngạo Lăng Cẩn, cảm giác trong lồng ngực lại càng trỗi lên mãnh liệt.

Tay siết chặt trên bàn, cả ánh mắt cũng cơ hồ ảm đạm. Nguỵ Lâm Lâm trầm giọng, hỏi một câu.

“Ngạo Lăng Cẩn có làm gì cô không?”

“Sao..sao ạ?” Lam Hạ bị hỏi bất ngờ như vậy, cả giọng cũng vấp đi.

Nguỵ Lâm Lâm lại nói. “Ý tôi là, cha nuôi của cô khi ấy có vẻ đã rất tức giận kéo cô đi. Tôi lo ông ấy sẽ đánh mắng cô hay không? Tôi biết Ngạo Lăng Cẩn khá lâu, thừa hiểu tính khí con người này đặc biệt nóng nảy đến mức nào mà.”

Lam Hạ sau khi nghe lời giải thích của Nguỵ Lâm Lâm, mới thở ra một hơi. “À..cha nuôi có mắng tôi nhưng..nhưng không có đánh đập gì cả. Chỉ là mắng thôi!”

Nói xong lời này, Lam Hạ đỏ mặt lắng nghe tiếng tim mình đập loạn trong ngực. Đúng thực là hôm đó Ngạo Lăng Cẩn đã tức giận mắng cô rất nhiều, hơn nữa còn rất lớn tiếng.

Nhưng sự thật là hành động của Ngạo Lăng Cẩn, không chỉ dừng lại ở việc mắng là xong.

Lam Hạ hơi rùng mình, tự nhiên cảm thấy da đầu phía trên tê rần, một cảm giác khó hiểu đồng loạt chạy dọc cả người làm cô phải nhọc nhằn thở dốc.

Còn Nguỵ Lâm Lâm, giây phút nhận ra sự ngập ngừng trong lời nói của Lam Hạ cũng là lúc cơn giận trong lòng cô bùng nổ. Nếu giữa Lam Hạ và Ngạo Lăng Cẩn thực sự không xảy ra chuyện gì, thì cô ấy có cần phải ngượng đến mức nói vấp như vậy hay không.

Nguỵ Lâm Lâm tì tay lên trán, khép mắt hít thở thật sâu.

Bình tĩnh nói. “Lam Hạ, tôi có một chuyện muốn hỏi cô.”



Nhận thấy bên kia Lam Hạ đang im lặng lắng nghe, Nguỵ Lâm Lâm mới thẳng thắn hỏi. “Ngạo Lăng Cẩn thế nào lại nhận nuôi cô vậy?”

Câu hỏi này một mặt khiến Lam Hạ khó hiểu, mặt khác lại khiến cô có chút mơ hồ. Trong kí ức ít ỏi của cô, người đầu tiên cô nhìn thấy sau khi tỉnh dậy ở bệnh viện chính là Ngạo Lăng Cẩn.

Lam Hạ nhớ lại những lời trước đây đã được nghe từ chính miệng Ngạo Lăng Cẩn, và dùng nó để trả lời cho câu hỏi của Nguỵ Lâm Lâm.

“Đêm đó tôi bị tai nạn ở bên đường, là cha nuôi đã cứu tôi.”

“Ngạo Lăng Cẩn cứu cô?” Nguỵ Lâm Lâm đột nhiên cao giọng, dường như có gì đó khó tin cho nên lại hỏi.

“Là Ngạo Lăng Cẩn đã nói với cô như vậy sao?”

Lam Hạ gật đầu. “Cha nuôi đã kể hết với tôi mọi thứ về bố mẹ ruột. Nếu không có cha nuôi, có lẽ tôi đã chết rồi!”

Nguỵ Lâm Lâm nghe những lời ngây ngô này, liền không nhịn được, cười mỉa trong lòng vài lần.

Lam Hạ nói đúng. Nếu không có Ngạo Lăng Cẩn, có lẽ cô ấy đã chết vào chín năm trước rồi. Hoặc giả, có lẽ chỉ là do Lam Hạ may mắn mới giữ được tính mạng. Lam Hạ căn bản không biết, sự xuất hiện của Ngạo Lăng Cẩn mới chính là bất hạnh lớn nhất của mình.

Ngày Ngạo Lăng Cẩn xuất hiện là ngày mà Lam Hạ mất cả gia đình. Lam Hạ còn sống sót, có lẽ cũng chỉ là do may mắn mà thôi. Hoặc việc giữ lại mạng sống cho Lam Hạ sau cùng cũng chỉ là một việc nhỏ nằm trong mục đích của anh.

Nguỵ Lâm Lâm nghĩ đến đây liền phát ra tiếng cười vụn vặt. Hoá ra tình cảnh hiện tại chính là mục đích mà Ngạo Lăng Cẩn muốn hay sao?

Để Lam Hạ yêu chính kẻ rất có thể đã xuống tay sát hại cả gia đình mình, đây không phải đã quá tàn nhẫn rồi không.

Nguỵ Lâm Lâm thực sự rât muốn biết, rất muốn một lần trực tiếp hỏi Ngạo Lăng Cẩn một câu. Rằng anh có thật lòng yêu thích đứa con gái của Trịnh Thiếu Dĩ hay không? Nếu như không, anh thực sự là một kẻ quá mức tàn độc. Còn nếu như có..

“Nếu anh yêu Lam Hạ, thì anh thực sự quá ngu ngốc!”

Nguỵ Lâm Lâm bỏ điện thoại xuống, ôm mặt khẽ cười, âm thanh khổ sở vang lên trong không gian tĩnh mịch. Có chút cười cợt, cũng có chút chua xót.

Lam Hạ dù ngây thơ vậy thì đã sao?

Cô ấy làm sao có thể đủ rộng lượng để bỏ qua và chấp nhận tình yêu của một người rất có thể đã giết chết cả bố mẹ mình.

Ngạo Lăng Cẩn làm như vậy, Nguỵ Lâm Lâm tự hỏi có phải anh đã quá tự tin về bản thân rồi không? Vì quá tự tin cho nên mới nảy sinh ra loại tình cảm hết sức ngu xuẩn đó…

“Lâm Lâm..chị còn ở đó không?”

Lam Hạ hồi lâu không nghe Nguỵ Lâm Lâm nói năng gì, bên tai thỉnh thoảng truyên đến vài âm thanh to nhỏ không rõ.

Nguỵ Lâm Lâm điều chỉnh lại cảm xúc, cô cầm điện thoại lên. “Tôi ở đây! Lúc nãy hơi nhức đầu một chút nên tôi mới đặt điện thoại xuống.”

Lam Hạ có chút lo lắng. “Chị không sao chứ?”

“Tôi không sao!” Nguỵ Lâm Lâm cười nhẹ, thuận tiện liếc mắt sang số thông tin đang nằm trên bàn.

Bỗng nhiên lại hỏi. “Lam Hạ, có phiền không khi tôi hỏi cô câu này..”

“Không sao, chị cứ hỏi đi!”

Nhìn vào bức ảnh gia đình ba người nhà họ Trịnh, ánh mắt Nguỵ Lâm Lâm cơ hồ hẹp xuống.

Giọng nghiêm túc. “Đã bao giờ cô gặp lại bố mẹ ruột hay chưa?”

“Việc này…” Lam Hạ thoáng ngập ngừng. Nếu không phải vì sự phản đối gay gắt của Ngạo Lăng Cẩn, có lẽ cô đã được gặp mặt bố mẹ ruột rồi.

Nhưng qua lời kể của Ngạo Lăng Cẩn, họ đã nhẫn tâm vứt bỏ cô như vậy, cô cũng không muốn nhắc đến nữa.

“Tôi chưa gặp lại họ. Cha nuôi không cho tôi gặp, ông ấy bảo họ rất tệ, gặp lại chỉ khiến tôi tổn thương mà thôi.”

“Cô tin sao?” Nguỵ Lâm Lâm chợt hỏi.

Lam Hạ lại rất nhanh trả lời. “Tôi tin! Bấy lâu tôi vẫn luôn tin tưởng ông ấy!”

Sự dứt khoát trong lời nói của Lam Hạ khiến mí mắt Nguỵ Lâm Lâm khẽ giật vài lần. Cô không nghĩ lòng tin của Lam Hạ đối với Ngạo Lăng Cẩn lại lớn đến vậy.

Đặt hết niềm tin vào kẻ có thể đã hại cả gia đình mình, Nguỵ Lâm Lâm thực sự không dám tưởng tượng đến một ngày nếu Lam Hạ nhớ lại tất cả, trái tim sẽ tổn thương và lòng tin sẽ vỡ nát đến mức nào.

Nguỵ Lâm Lâm chỉ biết, thứ được gọi là tình yêu của Ngạo Lăng Cẩn khi ấy sẽ chỉ là một loại cảm xúc vô danh thảm hại.

“Xin lỗi, hình như tôi hỏi những câu hơi quá đáng rồi!”

Nguỵ Lâm Lâm cười nói cho qua chuyện, mặc dù trong lòng vẫn đang có háng tá câu hỏi muốn đặt ra.

Giọng Lam Hạ lúc này có chút không tự nhiên. “Không sao! Chị chắc cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm!”

“Được! Cô cũng vậy, đừng để tâm những gì mà tôi đã nói hôm nay. Ngủ ngon!”

“Ngủ ngon!”



Tắt máy, Lam Hạ chậm rãi bỏ điện thoại xuống. Trong đầu vô thức vẫn lặp đi lặp lại câu hỏi của Nguỵ Lâm Lâm.

“Cô tin sao?”

“Tin..mình tuyệt đối tin tưởng cha nuôi! Ông ấy nhất định sẽ không gạt mình..nhất định là không!”



Ở đây, Nguỵ Lâm Lâm sau cuộc nói chuyện qua điện thoại vừa rồi với Lam Hạ, tinh thần có chút nặng nề.

Mệt mỏi đứng dậy, cô tự rót cho mình một ly rượu. Trên tay lúc này là một tờ báo đã ngã màu.

Tờ báo được đánh số hiệu A2023, in ngày 10 tháng 7 năm 2012.

Trong đó, bài báo xuất hiện ở trang đầu có in rất rõ. “Án mạng gần công viên Đồi Thơm, phía đông núi Tây. Một nhà hai người chết thảm, một người mất tích.”

Nhìn vào dòng chữ được in trên đó, khoé mắt Nguỵ Lâm Lâm nhếch lên. “Anh thực sự đã quên mất bài báo này rồi sao Ngạo Lăng Cẩn? Anh nghĩ rằng chỉ cần anh không muốn nhắc, không muốn nó xuất hiện thì sự thật sẽ vĩnh viễn biến mất sao?”

Ném tờ báo xuống sàn, gót giày chán ghét dẫm qua nó. Nguỵ Lâm Lâm đi thẳng đến giường, cả người nặng trĩu nằm xuống.

Cô nhìn lên trần nhà, ánh sáng từ ngọn đèn pha lê trên cao khiến cô loá mắt, theo phản xạ đưa tay che lại. Trong phút chốc, bóng đêm trước mặt làm cô thấy dễ chịu, nhưng lại bất lực suy nghĩ.

Hoá ra năm đó Ngạo Lăng Cẩn đưa Lam Hạ sang Pháp gấp như vậy, là do anh muốn mọi thông tin về vụ sát hại được lắng xuống. Anh rõ ràng biết rõ ký ức của Lam Hạ nhưng lại cố tình đoạt mất. Rốt cuộc, Lam Hạ mới là người mất trí hay là anh mới mất trí đây?

Nguỵ Lâm Lâm không cần biết Ngạo Lăng Cẩn có thật đã ra tay sát hại bố mẹ Lam Hạ vào đêm đó hay không? Chỉ với bấy nhiêu việc anh làm hiện tại cũng khiến cô phải thầm cảm thán trong lòng.

“Ngạo Lăng Cẩn, anh thực sự điên rồi!”



“Ngạo tiên sinh, ngài có thể suy nghĩ lại về đề nghị của tôi thêm một lần nữa…”

“Tôi nói là không! Cậu nghe rõ chưa?”

Ngạo Lăng Cẩn gằn giọng, giống như đang cố gắng kiềm nén một cỗ tức giận đang nhóm lên trong lồng ngực.

Người ngồi diện là phó tổng của tập đoàn Nguyên thị. Cậu ta chỉ mới hai mươi chín tuổi, đối diện với Ngạo Lăng Cẩn liền chẳng khác gì ông cụ gần đất xa trời. Mặt mũi trắng bệch, tay chân run cầm cập.

Nhưng việc hợp tác lần này, cậu ta thực sự rất muốn làm tốt để lấy điểm với cấp trên. Cho nên mới liều mạng mà làm sai một bước, cố sức nói thêm.

“Ngạo tiên sinh, chuyện này cũng rất có lợi cho bên ngài mà. Ngài đừng có..”

“Mẹ kiếp! Tôi bảo là không, cậu điếc sao?”

Vị phó tổng trẻ tuổi kia còn chưa kịp nói hết đã bị Ngạo Lăng Cẩn ném thẳng số giấy tờ vào mặt. Cậu ta hoảng sợ đứng dậy nhưng Ngạo Lăng Cẩn lại tóm lấy cổ áo cậu ta, ra sức siết chặt.

Trong vài giây, cậu ta tưởng rằng mình suýt không thở được, mặt đỏ gay, gân nổi đầy trán.

“Ngạo..tiên..sinh..”

“Chuyện gì có lợi và chuyện gì không có lợi, lẽ nào Ngạo Lăng Cẩn tôi không biết còn phải đợi cậu dạy hay sao? Có lợi và bất lợi là như thế nào, cậu có muốn biết không?”

Nói một câu, Ngạo Lăng Cẩn liền nổi giận đè vị phó tổng xuống bàn, một tay rất nhanh cầm bút cắm thẳng xuống dưới nhưng đã kịp thời dừng lại trước khi để đầu bút nhọn hoắc đâm vào mắt cậu ta.

“Tình hình của cậu bây giờ, chính là bất lợi. Hiểu chưa?”

Mặc dù không hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra, nhưng vị phó tổng kia vẫn gật đầu lia lịa.

Sợ đến suýt đi cả ra quần. “Hiểu..tôi hiểu thưa ngài…”

Ngạo Lăng Cẩn thả tay ra, ném cây bút xuống đất rồi nóng giận rời khỏi. Lam Vũ cùng một tên thuộc hạ vẫn còn ở lại, đưa mắt nhìn thanh niên còn người run không còn giọt máu, khẽ hỏi.

“Lão tam, hình như hôm nay tâm trạng thiếu gia không được tốt! Tôi chừa từng thấy ngài ấy nổi nóng trong công việc như vậy.”

Lam Vũ nhìn theo hướng đi vừa rồi của Ngạo Lăng Cẩn, sau đó từ trong túi áo lấy di động ra, mở tuần báo mới nhất của sáng nay ra xem.

Phủ sóng khắp các trang bìa của những tờ báo lớn, là hình ảnh và tin tức nghi vấn hẹn hò của quý tử Nguỵ gia và thiên kim Ngạo gia.

Lam Vũ xem xong, chỉ cần đọc mỗi tiêu đề thôi cũng đủ đoán được cả nội dung của bài viết. Hắn nhướng mày một cái, thảo nào sáng nay sắc mặt Ngạo Lăng Cẩn lại tệ đến vậy.

“Ra là do thứ này!”

“Lão tam, anh nói gì?”


Tên thuộc hạ đứng cạnh nghe không rõ, nhiều chuyện hỏi lại lần nữa.


Nhưng Lam Vũ nghiêm khắc nhìn hắn, kì lạ hỏi. “Cậu, muốn sống lâu không?”


Tên kia không đáp, chỉ gật đầu.


Lam Vũ lại tiếp. “Muốn sống lâu thì tốt nhất đừng tò mò quá làm gì. Có ngày sẽ hại cậu mất mạng đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang