Một cô hầu vội vã chạy vào, Sa quản gia vừa nghe đã ngưng ngay việc mình đang làm, lập tức nhanh chân đi ra.
Trước cửa chính, Lam Hạ đã xuất hiện ở ngoài sân lớn, bên cạnh là Ngạo Lăng Cẩn. Nhưng có vẻ Lam Hạ không mấy thoải mái, nét mặt căng cứng không chút hào hứng khi trở về.
“Thiếu gia, tiểu thư!”
Sa quản gia đi đến trước mặt Ngạo Lăng Cẩn, cúi đầu một cái. Bà nhìn qua Lam Hạ, phát hiện cô vẫn như người mất hồn mới gọi cô thêm một tiếng.
“Tiểu thư?”
“Bác..bác Sa!”
Lam Hạ giật mình, giọng lấp bấp. Cô nhìn Sa quản gia, thấy trong mắt bà có chút hoài nghi, cô mới vội cười.
“Bác Sa, nhớ bác quá!”
Nói rồi Lam Hạ ôm lấy Sa quản gia, gương mặt giấu sau lưng Sa quản gia chợt thở phào.
“Được rồi, thiếu gia và tiểu thư mới đáp chuyến bay chắc cũng khá mệt. Để tôi căn dặn nhà bếp làm vài món ngon..”
Sa quản gia nói đến đây, đột nhiên lại nhìn Lam Hạ: “Nhất là tiểu thư, cô cần phải bồi bổ một chút. Sắc mặt cô hình như không tốt, có phải là đã rất mệt không?”
Có tật thì giật mình quả không sai.
Lam Hạ vừa nghe Sa quản gia nói, hai má đỏ bừng, cả da đầu cũng tê rần. Ma xui quỷ khiến, cô lại nhìn sang Ngạo Lăng Cẩn.
Giây phút đó, ánh mắt Ngạo Lăng Cẩn đang nhìn cô đã làm tim cô vỡ mất một góc rồi.
Ý đồ trong mắt Ngạo Lăng Cẩn là gì đây? Có phải anh đang ngầm ám chỉ lời mà Sa quản gia đã nói hay không?
Đúng là Lam Hạ mệt, rất mệt là đằng khác. Và người khiến cô mệt mỏi như vậy chính là anh.
Có lẽ cả Lam Hạ và Ngạo Lăng Cẩn đều đồng loạt nghĩ về chuyện ngoài ý muốn ấy. Cho nên Lam Hạ thì đỏ mặt, còn Ngạo Lăng Cẩn lại nhếch cười.
Lam Hạ mặt đỏ bừng bừng, đứng như tượng, trơ mắt nhìn Ngạo Lăng Cẩn đang chậm rãi đến gần.
Anh nhìn cô, nhưng lại nói với Sa quản gia: “Bảo nhà bếp hầm một ít đồ bổ cho tiểu thư. Chuyến đi lần này, tiểu thư đúng thật rất mệt.”
Nói xong liền lướt qua cô, nhìn lại đã thấy dáng vẻ cao lớn đang thong thả bước lên lầu.
Dù không nhìn thấy mặt, nhưng cô biết chắc chắn lúc này gương mặt anh đắc ý vô cùng. Lam Hạ cắn môi, rõ ràng cô còn đang rất giận..
“Tiểu thư, cô lên phòng đi. Tôi đã cho người chuẩn bị một bồn tắm với ngũ hoa và thảo dược, sẽ giúp cô thư giãn rất tốt! Hành lý của tiểu thư tôi sẽ cho người mang lên.”
Lam Hạ nghe theo lời Sa quản gia, nhanh chân đi về phòng. Gương mặt đỏ bừng này của cô sẽ không thể giấu được bất kì ai, nếu còn tiếp tục đứng đây thì sẽ không xong mất.
Sau khi Lam Hạ rời đi, đám người bên dưới sân và trong sảnh vẫn bận rộn với số hành lý trong xe vừa được mang ra. Sa quản gia căn dặn vài thứ, vừa hay nhìn lên sảnh tây tầng hai lại thấy ai đó vừa quay lưng đi.
Có lẽ đã đứng ở đó quan sát khá lâu, hay đúng hơn là từ thời điểm Ngạo Lăng Cẩn và Lam Ha trở về.
Sa quản gia nhìn về phía đó vài giây, nhíu nhíu mày: “Mao Vũ?”
…
Trở về phòng, Lam Hạ không muốn tiếp tục nghĩ nữa. Cô cởi bỏ quần áo, thoải mái ngăm mình trong bồn tắm. Hương thơm thoáng ngập khắp phòng, cô ngước mũi hít một hơi, quả thực rất dễ chịu.
Lam Hạ nằm trong bồn tắm, đầu hơi ngửa nhìn lên trần nhà, cơ hồ trầm ngâm.
Lần nữa không ngăn được, tâm trí lại ngập tràn hình ảnh Ngạo Lăng Cẩn. Sau tất cả những chuyện mà cô và anh đã trải qua, rốt cuộc mối quan hệ giữa cô với anh là gì mới đúng đây?
“Tôi không muốn làm cha nuôi của em!”
Ngạo Lăng Cẩn thực sự đã nói như vậy, ánh mắt còn vô cùng cương quyết không chút do dự. Lam Hạ phiền lòng khó hiểu, nếu anh không muốn làm cha nuôi vậy thì ngày xưa tại sao lại nhận nuôi cô làm gì? Khắp các nơi, chẳng ai mà không biết cô là con gái nuôi của Ngạo Lăng Cẩn.
Còn nhớ năm đó khi tin tức này được đăng tải, chẳng phải đã trở thành tin nóng nhất suốt một năm trời hay sao. Giới báo chí đã tốn rất nhiều giấy mực chỉ vì việc này, không ngừng đục khoát để tìm ra lý do vì sao Ngạo Lăng Cẩn nổi tiếng cấm dục bấy lâu lại lòi ra một cô con gái.
Cấm dục?
Nhắc đến cấm dục, Lam Hạ lại cắn răng, gương mặt nhiễm chút ngượng ngùng. Tin đồn về Ngạo Lăng Cẩn cấm dục không phải cô không biết. Thú thật từ lúc cô biết mình mang tình cảm không đúng với Ngạo Lăng Cẩn, cô đã đặc biệt quan tâm đến những thông tin về anh.
Trên các trang mạng, trong những hội nhóm được lập ra chỉ để bàn về Ngạo Lăng Cẩn có viết rất nhiều về việc ấy. Ngạo Lăng Cẩn tuy cao quý bất phàm, nhưng cũng hết sức lập dị.
Người ta không bao giờ bắt gặp được hình ảnh anh trong tay thân mật với phụ nữ. Lúc đọc được những bài viết ấy, trong đầu Lam Hạ từng nghĩ làm sao họ có thể dám chắc mà viết về anh bừa bãi như vậy được. Ngạo Lăng Cẩn gần phụ nữ, không nhất thiết phải để cho cả thế giới biết.
Tính cách Ngạo Lăng Cẩn tuy có chút khác người, nhưng anh cũng là đàn ông, cũng phải có người phụ nữ cho riêng mình mà anh muốn giấu.
Chỉ có điều, Lam Hạ không ngờ người này lại chính là cô.
Trăm lần vạn lần Lam Hạ cũng không tin, có một ngày Ngạo Lăng Cẩn lại để lộ ánh mắt ngập tràn dục vọng đó để nhìn cô. Nhưng hơn cả dục vọng, đó là chiếm hữu.
Gì mà cấm dục, gì mà không gần phụ nữ. Dối trá cả!
Ngạo Lăng Cẩn cấm dục mà lại dày vò cô mềm nhũn cả hai đêm liền hay sao? Còn làm đến mức khiến cô bất tỉnh.
Lam Hạ nghĩ, nghĩ đến mức cả người nóng rần. Cô vội lặn hụp dưới nước, cố tống hết mớ suy nghĩ không đâu kia ra khỏi đầu. Lúc này, bên ngoài chợt truyền vào giọng nói.
“Tiểu thư!”
Mất chừng mười phút sau, Lam Hạ mới bước ra khỏi phòng tắm. Cô quấn khăm tắm trên người, đi đến phía Sa quản gia.
“Bác Sa, chưa có đồ ăn sao? Con thấy hơi đói!”
Sa quản gia nhìn cô: “Tiểu thư, tôi lên đây để nói cho tiểu thư biết. Thiếu gia bảo cô xuống dùng bữa tối!”
“Sao..sao cơ? Bữa tối..bữa tối của con không được ăn trong phòng sao?”
Lam Hạ vừa nghe, hai mắt tròn lên, níu áo Sa quản gia.
Bà đang chuẩn bị rời khỏi phòng. “Tôi xin phép!”
Tiếng cửa đóng vang lên, tim Lam Hạ cũng theo đó mà rớt xuống. Cô ngồi phịch xuống giường, bối rối thở không ra hơi.
Hỏng rồi hỏng rồi! Tâm tình sau khi trơ về của cô còn chưa kịp yên kia mà, bây giờ lại phải đối mặt với Ngạo Lăng Cẩn trong bữa ăn, thử hỏi cô làm sao nuốt trôi.
Ngạo Lăng Cẩn có phải lại muốn trêu cô đúng không? Cho nên mới rãnh rỗi cùng cô ăn tối.
Bên ngoài, Sa quản gia vẫn chưa rời đi, bà vẫn còn đứng trước cửa phòng của Lam Hạ. Đôi mắt hơi nheo lại, giống như đang suy nghĩ rất nhiều…
“Thiếu gia, bữa tối đã chuẩn bị xong.” Sa quản gia bước vào, nói.
Ngạo Lăng Cẩn lúc này vừa mặc áo sơmi lên người, cũng vừa hay Sa quản gia trông thấy khoảng trống sau cùng trên lưng anh trải đầy vết trầy xước. Nhìn sơ qua có lẽ là do móng tay ai đó để lại.
“Còn việc gì sao?”
Ngạo Lăng Cẩn thấy Sa quản gia đứng im, mặt hơi nhìn về phía sau hỏi một câu liền khiến Sa quản gia vội cúi đầu.
“Gọi Lam Hạ xuống dùng bữa tối.”
Sa quản gia nghe Ngạo Lăng Cẩn căn dặn, sau đó mới rời đi sang phòng của Lam Hạ.
Sự việc ngắn ngủi xảy ra ít phút thoáng lặp lại trong đầu, Sa quản gia nhìn chằm chằm vào cửa phòng Lam Hạ một lúc, lại nghĩ đến cảnh tượng mà bà vừa nhìn thấy trong phòng Lam Hạ.
Lúc Lam Hạ quấn khăn tắm bước ra, bà vô tình nhìn thấy trên cổ và trước ngực của cô đều lộ ra dấu tích đỏ hồng kì lạ. Bà đã đi hơn nửa đời người rồi, trên đời này có việc gì mà không biết. Nếu không phải trùng hợp, thì chẳng lẽ giữa hai người bọn họ đã thực sự xảy ra chuyện?
“Không nên nghĩ linh tinh nữa.”
Sa quản gia lắc lắc đầu thở dài rồi cũng quay đi. Nhưng chỉ vừa rẽ lối qua cầu thang, lại bắt gặp Mao Vũ đang đứng ở đây.
Cứ tưởng chỉ là tình cờ, nhưng vẻ mặt Mao Vũ có gì đó rất lạ. Sa quản gia nhìn cậu, nghi ngờ nhíu mày.
“Cậu đợi tôi?”
“Sa quản gia.”
Mao Vũ lên tiếng, giọng trầm thấp hơn mọi khi. “Tôi có chuyện này muốn hỏi bà.”
“Liên quan đến tiểu thư sao?”
Sa quản gia rất nhanh hỏi ngược lại, Mao Vũ liền có chút ngạc nhiên nhìn bà.
Thấy vẻ mặt này của Mao Vũ, Sa quản gia cười. “Đừng nhìn tôi với vẻ như cảm thấy tôi là người cao siêu lắm vậy. Tôi biết cậu để ý tiểu thư, nhưng tại sao hôm nay khi tiểu thư và thiếu gia trở về cậu lại không xuống mà lại đứng một góc lặng lẽ nhìn rồi lặng lẽ đi như vậy?”
Mao Vũ nghe xong, ngạc nhiên trong mắt liền mất đi. Thay vào đó lại có chút đề phòng.
“Sa quản gia, không nghĩ bà cũng rất thích để ý đến ánh mắt người khác để đoán xem họ đang nghĩ gì cơ đấy!”
“Nếu bà đã để ý như vậy, vậy thì bà đã thấy ánh mắt đó rồi chứ?”
“Cậu nói ai?” Sa quản gia cao giọng, nghi hoặc nhìn Mao Vũ.
Mao Vũ đứng tựa lưng vào tường, dáng vẻ khá thoải mái. “Theo bà thì là ai?”
Sa quản gia đến đây thì ngầm hiểu Mao Vũ đang ám chỉ đến Ngạo Lăng Cẩn. Nhưng bà không tận miệng nói ra, giây trước giây sau muốn quay lưng đi.
“Tôi còn nhiều việc lắm, nói chuyện sau đi.”
“Sa quản gia, đừng nói với tôi là bà chưa từng nghĩ về điều đó. Vẻ mặt vừa rồi của bà ở trước phòng tiểu thư đã bán đứng bà rồi.”
Sa quản gia chỉ vừa quay lưng liền dừng lại. “Cậu muốn hỏi gì?”
Mao Vũ bước đến gần, ngay ở sau lưng Sa quản gia đưa ra trước mặt bà một vật nhỏ xíu.
“Bà nhận ra hoa tai này chứ?”
Hai mắt Sa quản gia hơi căng lên, sắc mặt nhiễm chút lo lắng. Bà nhận ra, hoa tai này là của Lam Hạ.
“Ở đâu mà câu có nó?”
Mao Vũ thu tay về, mắt nhìn vào hoa tai. “Trong túi áo của thiếu gia.”
“Áo của thiếu gia?”
Những lời mà Mao Vũ nói đã hoàn toàn khơi dậy toàn bộ sự nghi ngờ đang ẩn sâu trong lòng Sa quản gia. Không rõ nét mặt hiện giờ của bà là có ý gì. Dường như có chút tức giận, khó chấp nhận ra mặt.
Nhìn thấy phản ứng của Sa quản gia, Mao Vũ biết mình đã đánh trúng. Giọng cậu trầm trầm. “Sa quản gia, có phải bây giờ bà cũng đang nghĩ điều tôi đang nghĩ hay không?”
“Cậu..tôi đang nghĩ gì kia chứ?”
Sa quản gia đột nhiên trở nên ấp úng, ánh mắt lờ đi lẫn tránh cái nhìn của Mao Vũ.
Mao Vũ từ bên trên bước xuống hai bậc thang, ngang hàng với Sa quản gia.
Chậm rãi nhìn sang. “Thiếu gia..có ý với Lam Hạ. Ý tôi là, thiếu gia ngài ấy đã yêu chính con gái nuôi của mình!”