Lam Hạ nhìn vẻ mặt của Ngạo Lăng Cẩn và Nguỵ Thái Văn, trong mắt đã tràn ngập hỗn loạn.
Trước cái nhìn đầy chất vấn của Ngạo Lăng Cẩn, Lam Hạ nhất thời run sợ không nói được gì ra hồn.
Chỉ có thể lấp bấp, giọng nhỏ xíu: “Cha nuôi…người có thể buông con ra không? Mọi người đang nhìn…”
Nhưng Lam Hạ hoàn toàn không biết, trong lòng Ngạo Lăng Cẩ bấy lâu không hề để tâm đến ánh mắt người khác nhìn mình ra sao.
Chỉ có Lam Hạ, mỗi ánh mắt của cô đều trở thành thứ quan trọng nhất trong lòng anh.
Và với đôi mắt chất đầy sợ hãi này của cô, Ngạo Lăng Cẩn tự hỏi. Liệu có phải anh đã quá khắc nghiệt với cô hay không? Để đến bây giờ, ánh mắt mà cô nhìn anh chỉ có mười phần khiếp đảm.
Ngạo Lăng Cẩn không cảm nhận được bất kì sự bận tâm nào trong đôi mắt đó của Lam Hạ.
Cũng vì vậy, đau lòng lại hoá thành ghen tức. Ghen tức lại hoá thành giận dữ.
Mà sự giận dữ này không đơn thuần như những gì vốn có. Giận dữ của Ngạo Lăng Cẩn hiện tại được hình thành từ tình cảm đang nằm sâu trong tim anh, chính là loại tình cảm mà bấy lâu anh đã một lòng che đậy.
Nhưng anh biết, dù anh có qua mắt được tất cả mọi người, duy nhất chính bản thân anh lại không thể.
Anh thừa nhận, anh đã thật sự yêu Lam Hạ. Yêu ngay chính đứa con gái của Trịnh Thiếu Dĩ. Yêu ngay chính đứa trẻ mà năm xưa anh đã từng có ý định một tay giết chết.
Nếu nói ông trời có mắt sẽ trừng phạt những kẻ ngầm mang tội lỗi, thì không đâu khác chính là Ngạo Lăng Cẩn.
Yêu Lam Hạ, chính là hình phạt nặng nhất mà ông trời đã dành cho anh.
Tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này?
Đây, vốn dĩ đâu phải những gì mà anh đã muốn.
Yêu, nhưng sự kiêu ngạo căn bản không cho Ngạo Lăng Cẩn thể hiện điều đó ra trước mặt Lam Hạ.
Trên mặt Ngạo Lăng Cẩn, ngoài lạnh lùng và tàn nhẫn, hoàn toàn không xen thêm bất kì loại cảm xúc nào khác.
Mà đối diện với vẻ khắc nghiệt này của anh, lần nữa lại khiến Lam Hạ đau lòng.
Rốt cuộc, có lẽ trong tim Ngạo Lăng Cẩn, cô không có lấy một ví trị quan trọng.
Sự giận dữ của anh, cùng lắm cũng chỉ vì hiềm khích với Nguỵ gia bấy lâu mà có.
Anh tức giận đến vậy, cũng là do phát hiện ra cô vẫn còn qua lại với Nguỵ Thái Văn.
Cô thật lòng yêu Ngạo Lăng Cẩn, nhưng loại tình cảm sai trái này thử hỏi trên đời có ai mà chấp nhận. Mà có lẽ, nếu để Ngạo Lăng Cẩn biết cô yêu anh, anh cũng sẽ một lòng vứt bỏ.
Ngay lúc này, Lam Hạ nhìn thấy từ sau lưng Ngạo Lăng Cẩn, người phụ nữ kia đang từ xa bước đến.
Lam Hạ chợt hiểu, để hoàn hảo che đậy tình cảm của bản thân, chỉ có thể biến mình thành một kẻ nói dối thật tài tình.
Cứ cho là cô hèn nhát, trốn tránh cũng được. Chỉ cần không ai phát hiện sẽ ổn cả thôi!
Nhưng đột nhiên, dường như Ngạo Lăng Cẩn đã mất dần kiên nhẫn. Tay anh siết mạnh hơn, cả ánh mắt cũng cơ hồ đen tối đáng sợ.
“Ta hỏi con những gì Nguỵ Thái Văn nói có phải sự thật hay không? Tại sao không trả lời?”
Lam Hạ giật mình, khẽ nhíu mày.
Lực siết phía sau đầu thực sự làm cô đau nhói, nhưng cũng chẳng qua được nỗi đau thực sự đang đến từ trong tim.
Cô thở mạnh, giương mắt nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.
Lại nhìn ra cô gái đã đến thật gần ở phía sau lưng, Lam Hạ lại nhớ đến cảnh tượng mà cô ta đã ôm lấy Ngạo Lăng Cẩn, môi chợt nở nụ cười mang đầy tổn thương.
“Cha nuôi, con đã lớn thế này rồi, người có thể không quản những chuyện riêng tư như vậy có được không?”
Câu trả lời của Lam Hạ một lúc đốt cháy lửa giận trong lòng Ngạo Lăng Cẩn, ngọn lửa ấy đã lớn, nay càng trở nên dữ dội.
Nóng, Ngạo Lăng Cẩn chỉ cảm thấy đầu mình nóng đến sắp nổ tung.
Lam Hạ đáp lại anh như vậy, chẳng khác nào ngầm khẳng định lời mà Nguỵ Thái Văn nói là đúng. Lam Hạ lần này thực sự đã làm anh tức chết rồi!
“Lam Hạ, con dám bảo ta không thể quản con ư!?”
Qua ngữ khí của Ngạo Lăng Cẩn, Lam Hạ biết, anh đang giận đến mức nào. Bàn tay đang siết chặt sau đầu cô cũng đã vì giận dữ mà bắt đầu phát run. Nhưng chẳng hiểu vì sao, Lam Hạ bây giờ lại can đảm một cách kì lạ.
Can đảm đến nỗi cả bản thân cô cũng suýt phải ngạc nhiên!
Nhìn Ngạo Lăng Cẩn, ánh mắt Lam Hạ đau lòng nhưng lại cố tỏ ra bình thản như không.
“Cha nuôi, chuyện bên ngoài người quản thế nào tuỳ ý! Nhưng, con tim này là của con. Người có thể quản được sao?”
Lam Hạ cố giữ bình tĩnh, nói xong câu ấy thì nhất định không được khóc.
Nước mắt đọng ở khoé mi vì vậy cũng bị cô thu ngược trở lại vào trong. Cô kiên định nhìn Ngạo Lăng Cẩn, mặc dù trong tim đã đổ nát đến đáng thương nhưng vẫn tỏ ra vô cùng lạnh nhạt.
Cô muốn Ngạo Lăng Cẩn ghét mình, muốn Ngạo Lăng Cẩn dùng sự hà khắc nhất mà anh đã dùng để đối xử với cô năm xưa.
Có như thế mới có thể làm cô từ bỏ tình cảm của bản thân, rằng cô sẽ tự lừa dối mình, Ngạo Lăng Cẩn cực kì, cực kì căm ghét đứa con nuôi như cô.
Vả quả nhiên, mọi thứ đều đã được như những gì cô muốn.
Trong mắt Ngạo Lăng Cẩn hiện tại đã chiếm hết mười phần căm giận. Giống như hận không thể một tay mà đánh cô một trận ngay tại nơi này.
Đứa con nuôi như Lam Hạ cô đây, có phải đã thực sự khiến anh thất vọng rồi không? Mà ngay sau đó, sức lực từ bàn tay anh đã rất nhanh mất dần.
Ngạo Lăng Cẩn buông Lam Hạ ra, trên mặt lãnh đạm đến mức kinh người.
Lời mà Lam Hạ đã nói nhất thời làm anh giận đến tim cũng suýt vỡ ra. Nhưng sở dĩ anh buông cô ra chính vì anh sợ anh sẽ mất tự chủ mà làm đau cô.
Làm tổn thương Lam Hạ, điều này Ngạo Lăng Cẩn hoàn toàn không muốn. Nhưng càng không muốn làm tổn thương cô, anh lại càng tự làm đau chính bản thân mình.
Vốn tự cao rằng trái tim này của anh đã sắt đá đến đâu, rốt cuộc cũng vì Lam Hạ mà trở nên đau đớn thảm hại. Lam Hạ quả thực đã lớn, chuyện yêu đương sớm muộn cũng phải có.
Nhưng người mà Lam Hạ yêu, chắc chắn không bao giờ là Ngạo Lăng Cẩn.
Làm gì có ai lại mất trí như anh, đi yêu chính người có một mối quan hệ phức tạp như vậy!
Nhưng bản tính bấy lâu vốn là ngang ngược không cho phép Ngạo Lăng Cẩn dễ dàng chấp nhận việc này. Lam Hạ dù có yêu ai đi chăng nữa, Ngạo Lăng Cẩn anh nhất định sẽ can thiệp đến cùng.
Nhìn Lam Hạ hồi lâu, đáy mắt Ngạo Lăng Cẩn càng lúc càng hoá ra ảm đạm tột cùng.
Anh nói với cô,nhưng hàm ý trong lời nói lại một lúc đổ hết về phía Nguỵ Thái Văn.
“Tim của con, ta có thể không quản được. Nhưng con yêu ai, đặc biệt là tên này, dù không thể ta cũng nhất định phải quản! Lam Hạ, đừng quên ta đã từng cảnh cáo con như thế nào rồi chứ? Nếu con đã tái phạm rồi, ta bắt buộc phải lặp lại điều đó thêm một lần nữa!”
Tim Lam Hạ run lên, trong lòng không ngừng chấn động.
Chuyện mà Ngạo Lăng Cẩn vừa nói, có trăm bát canh Mạnh Bà thì cô cũng không tài nào quên được.
Nhưng chẳng phải đêm hôm đó, vì quá say cho nên anh mới làm ra hành động kì quặc hay sao?
Vậy thì tại sao bây giờ anh lại nhắc đến nó?
Lẽ nào, việc đã xảy ra đêm hôm ấy…Ngạo Lăng Cẩn hoàn toàn nhớ rõ tất cả!?
“Không thể nào!”
Lam Hạ lùi về sau, mơ hồ lẩm bẩm trong miệng.
Ánh mắt cô nhìn Ngạo Lăng Cẩn cũng cùng lúc trở nên hoảng loạn. Sợ đến mức mặt mũi cũng muốn tái xanh hẳn đi.
Ngạo Lăng Cẩn thừa biết, những việc mà anh đã cố tình gây ra cho Lam Hạ đã vô tình trở thành những ám ảnh quá lớn. Anh biết, Lam Hạ dù có yêu ai cũng sẽ không dễ dàng gì vứt bỏ được những hình ảnh nóng bỏng ấy ra khỏi đầu.
Lam Hạ muốn quên anh, điều này không có sự cho phép của anh thì đố cô có thể.
Trông thấy sắc mặt đó của Lam Hạ, Ngạo Lăng Cẩn thầm đắc ý trong lòng. Chân bước lên trước một chút, muốn đưa tay kéo cô lại gần thì bỗng nhiên từ phía sau đã vang lên giọng nói.
Là giọng của Nguỵ Lâm Lâm.
“Ra đây là cô con gái nuôi của Ngạo tiên sinh đang phủ sóng khắp truyền thông đây sao?”
“Chị...”
Nguỵ Thái Văn đứng gần đó, vừa thấy ai xuất hiện đã khẽ gọi một tiếng. Tuy vậy, trên mặt anh vẫn không có chút vui vẻ nào.
Ngược lại, còn có vẻ lo lắng. Bởi vì Nguỵ Thái Văn biết, người mà Nguỵ Lâm Lâm yêu nhất chính là Ngạo Lăng Cẩn.
Đến lúc này, Nguỵ Thái Văn mới tự hỏi. Có phải số phận đang trêu đùa trên mỗi người bọn họ hay không? Người con gái mà anh yêu và chị ruột đều yêu cùng một người đàn ông.
Nghĩ đến đây, trên môi Nguỵ Thái Văn khẽ nhếch lên, nhẹ nở một nụ cười cay nghiệt, sau đó mới ném cho Ngạo Lăng Cẩn một cái nhìn đầy chán ghét.
Lam Hạ nghe Nguỵ Thái Văn cất tiếng gọi người phụ nữ kia như vậy mới hơi ngạc nhiên tròn mắt.
Hoá ra người đã thân mật với Ngạo Lăng Cẩn lại là chị gái của Nguỵ Thái Văn. Cô ấy cũng là người của Nguỵ gia, rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây?
Ngạo Lăng Cẩn lúc nào cũng bảo với cô, tuyệt đối không có bất kì mối quan hệ nào với Nguỵ gia. Anh giận dữ mắng chửi, trừng phạt cô bằng những hành động tày trời kia…
Đến cuối cùng, anh mới chính là người đi ngược lại với lời nói của bản thân.
Không những có quan hệ, lại còn thân thiết ôm ấp như vậy trước mặt bao nhiêu người. Lam Hạ thực sự lòng đau đến vỡ nát, hoá ra bản thân cô đã bị Ngạo Lăng Cẩn biến thành một con ngốc.
Như một trò hề, anh đã dẫm đạp lên đoạn tình cảm nhỏ bé đó của cô một cách tàn nhẫn như vậy!
Ngạo Lăng Cẩn không những là một người tàn độc, ngang ngược.
Hơn hết còn là một kẻ dối trá!
Lam Hạ giận, thực sự đã giận đến mức muốn khóc. Mắt cô đỏ lên, hàng mi dày nặng sắp không thể giữ được nữa rồi. Nước mắt đã chực chờ muốn rơi xuống.
Bất thình lình, Nguỵ Thái Văn tiến đến ngay bên cạnh. Anh đặt tay lên eo cô, mắt xuyên qua cái nhìn lãnh khốc của Ngạo Lăng Cẩn mà hướng thẳng về phía Nguỵ Lâm Lâm.
Cười nói: “Chị, xin lỗi vì bấy lâu đã không cho chị biết việc này!”
Nguỵ Lâm Lâm thoạt đầu trên mặt rộ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó liền thản nhiên trở lại.
Cô bật cười: “Tuy có hơi đột ngột nhưng vẫn không sao! Thái Văn, chị thực sự rất vui. Chỉ có điều….chị không ngờ cô gái bấy lâu em đã nói lại là cô ấy!”
Lam Hạ đứng giữa cuộc đối thoại của hai người bọn họ mà trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Cô một chút để tâm cũng không có, suy nghĩ đã bị nhấn chìm trong nóng giận mang tên Ngạo Lăng Cẩn.
Cô nhìn anh, ánh mắt phút chốc đầy phẫn uất. Cũng vì thế mà cô mất tập trung, không hề né tránh cái chạm eo vô cùng thân mật của Nguỵ Thái Văn.
Và cũng chính vì như vậy, mới càng làm lửa giận trong lòng Ngạo Lăng Cẩn bùng cháy dữ dội.
Đúng lúc này, ngay khi tâm trí Ngạo Lăng Cẩn trở nên tồi tệ nhất. Nguỵ Lâm Lâm lại tiến đến, tay vòng qua cánh tay anh mà trêu đùa.
“Ngạo Lăng Cẩn, có phải ông trời đang trêu anh không đây? Khi gia tộc mà anh ghét nhất lại sắp trở thành thông gia với mình!”
Ngạo Lăng Cẩn còn không suy nghĩ đến việc gạt tay Nguỵ Lâm Lâm ra, đầu óc hoàn toàn bị che mờ bởi cơn giận đang lan ra trong lồng ngực.
Anh nhìn chằm chằm vào Lam Hạ và Nguỵ Thái Văn, ánh mắt tối tăm cơ hồ hẹp xuống, giữa hai đầu lông mày rất nhanh đã lộ ra muôn phần thịnh nộ.
“Thông gia ư!?”
“Lam Hạ, con cũng rất biết cách làm người khác kinh ngạc! Lần này, ta thực sự đã bị con làm cho kinh ngạc đến mức không muốn tin vào những gì mà ta đang thấy. Lam Hạ, tim là của con, nhưng quản hay không quản lại là chuyện của ta! Con hiểu chứ?”
“Qua đây!”
Không để ý đến ánh mắt xung quanh, Ngạo Lăng Cẩn mạnh tay kéo Lam Hạ về phía mình. Bàn tay ra sức siết lấy cánh tay cô, như thể anh sợ nếu nhỡ tay một chút thì cô sẽ vụt mất.
Còn Lam Hạ, trong lòng đã sẵn bực tức, cho nên việc để Ngạo Lăng Cẩn động vào lại càng khiến cô khó chịu.
“Bỏ con ra!”
Cô cau mày, một mực muốn gỡ bàn tay của Ngạo Lăng Cẩn ra. Bất chấp ánh mắt anh có sắc bén đáng sợ thế nào, cô vẫn cố gắng phản kháng một cách bất lực.
Nguỵ Thái Văn thấy vậy mới muốn ngăn cản, lên tiếng xen vào.
“Ngạo tiên sinh, có vẻ ngài đang làm cô ấy đau.”
Ngay lập tức, Ngạo Lăng Cẩn giận dữ, thẳng thừng nói.
“Lam Hạ là người của Ngạo gia, con bé là người của tôi. Cậu lấy quyền gì để quản?”
Câu nói của Ngạo Lăng Cẩn không chỉ khiến Lam Hạ sững sốt, mà đến cả Nguỵ Thái Văn và Nguỵ Lâm Lâm cũng vậy.
Ngạo Lăng Cẩn vừa nói Lam Hạ là người của anh, ý của câu nói này rốt cuộc là gì?
“Cha nuôi…”
Lam Hạ ngơ ngác nhìn Ngạo Lăng Cẩn, nhưng phía trên sân khấu, giọng của nam MC lần nữa vang lên.
“Và thưa quý vị, xin một tràn vỗ tay để chào đón sự có mặt của chủ tịch tập đoàn đá quý, bất động sản Ngạo thị. Ngài Ngạo tiên sinh, xin mời ngài bước lên sân khấu để phát biểu đôi lời về buổi hội nghị ngày hôm nay!”
Âm thanh vang vọng từ phía trên vừa dứt, Ngạo Lăng Cẩn đã kịp tặng cho Nguỵ Thái Văn một ánh mắt vô cùng khắc nghiệt rồi nắm lấy tay Lam Hạ, kéo cô lướt qua dòng người đông nghẹt hai phía mà tiến thẳng về sân khấu.
Phía trên hàng ghế VIP, Nguỵ Trình ngồi đó đã chứng kiến hết mọi việc. Ông siết chặt gậy trong tay, giận đến nổ lửa trong đầu.
“Thái Văn! Nó lại muốn gây ra chuyện gì nữa đây chứ?”