• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lam Hạ, có phải ta đã nghe nhầm hay không? Con vừa nói…con có tình cảm với Nguỵ Thái Văn?”

“Cha nuôi!!!”

Lam Hạ giật mình nhìn sang, chỉ kịp thấy dáng người Ngạo Lăng Cẩn đang hung ác tiến về phía mình.

“Cha nuôi, sao người lại đến đây?”

Chỉ mới mở miệng hỏi một câu, hai vai Lam Hạ đã lập tức bị bàn tay Ngạo Lăng Cẩn siết mạnh. Cô nhíu mày nhìn anh, ngây người vì bị ánh mắt của anh doạ cho hoảng sợ.

Dường như cô cảm nhận được, toàn bộ giận ý ẩn chứa trong mắt Ngạo Lăng Cẩn sắp không chịu được nữa mà tràn cả ra ngoài rồi.

Lam Hạ sợ hãi nhìn người đàn ông đang nổi điên trước mặt mình, tay chân cũng đã nhất thời không giữ được mà bắt đầu run rẫy.

“Cha nuôi…”

“Nếu ta không kịp thời đến đây, thì làm sao có thể tận tai nghe được những lời mà con vừa nói kia chứ.”

Ngạo Lăng Cẩn nói với Lam Hạ, khẩu khí và ánh mắt vẫn tràn ngập tức giận.

Cô nhìn vào mắt Ngạo Lăng Cẩn, đối mặt với anh trong tình cảnh như thế này, thật thấy hoảng loạn và đau lòng.

Làm sao cô có thể giải thích rõ với anh, rằng mọi lời mà cô đã nói chỉ là thuận theo ý của Nguỵ Lâm Lâm. Rằng cô chỉ muốn tiếp thêm động lực giúp Nguỵ Thái Văn mau chóng tỉnh dậy.

Làm sao cô có thể một lời nói với Ngạo Lăng Cẩn…

Rằng người cô yêu thực sự, chính là anh!

“Cha nuôi, không phải…mọi chuyện không phải như người đã nghĩ đâu!”

“Không phải ư?”


Ngạo Lăng Cẩn nén giận, đến mức khiến giọng nói cũng trở nên khản đặc khó nghe. Anh đang cố hết sức tự nhắc nhở bản thân, tuyệt đối không thể làm đau Lam Hạ dù bằng bất kì hình thức nào.

Nhưng dường như sự nhẫn nại của Ngạo Lăng Cẩn trong trường hợp này là không đủ. Câu nói của Lam Hạ vừa rồi vẫn còn đọng lại bên tai anh, ngàn lần lặp đi lặp lại khiến anh chỉ muốn mang toàn bô tức giận phát tiết lên người Lam Hạ.

Bàn tay Ngạo Lăng Cẩn đột ngột siết chặt lấy mặt Lam Hạ, mạnh tay đến mức làm cô tưởng chừng như chỉ cần anh dùng lực thêm một chút nữa sẽ làm xương hàm của cô vỡ nát ra mất.

“Nếu không phải như vậy, ra là ta nghe nhầm ư?”

Lam Hạ cố giữ bình tĩnh trước mặt Ngạo Lăng Cẩn, cô thực muốn giải thích nhưng còn chưa kịp mở lời thì ở phía sau, Nguỵ Lâm Lâm lại lên tiếng trước.

“Ngạo Lăng Cẩn, anh tức giận với Lam Hạ như vậy ở đây hình như có phần không đúng cho lắm thì phải!”

Lời nói của Nguỵ Lâm Lâm hoàn toàn không có tác dụng với cơn giận đang cháy lớn trong lòng Ngạo Lăng Cẩn. Anh vẫn ghì chặt Lam Hạ, chỉ có bóng lưng cao lớn lạnh lùng ấy đối diện với Nguỵ Lâm Lâm mà thôi.

Mãi cho đến khi, Nguỵ Lâm Lâm cố tình nói một câu mới khiến sự chú ý của Ngạo Lăng Cẩn hướng về phía mình.

“Chuyện của Lam Hạ và em trai tôi, anh cũng đã được biết ngay ở buổi hội nghị rồi kia mà. Ngạo Lăng Cẩn, chẳng lẽ anh ích kỉ đên mức thấy chết không cứu sao? Nguỵ Thái Văn chỉ đơn giản cần một chút động lực từ người mà nó yêu, như vậy cũng là sai sao chứ?”

Nhưng có lẽ Nguỵ Lâm Lâm đã tính sai một bước rồi. Sau lời mà cô vừa nói, dường như lửa giận trên người Ngạo Lăng Cẩn càng cháy lớn dữ dội.

Từ phía Ngạo Lăng Cẩn, dành cho Nguỵ Lâm Lâm chỉ toàn là tàn nhẫn và phũ phàng.

Còn phũ phàng đến mức không hề quay đầu nhìn lại, chỉ lạnh nhạt thốt ra một lời cực kì ngắn gọn.

“Câm miệng!”

Nguỵ Lâm Lâm thoáng sững sốt, cô nhìn Ngạo Lăng Cẩn, bất giác không tin vào những gì mà mắt cô đang phải thấy, tai cô đang phải nghe.

Ngạo Lăng Cẩn đối với cô, chưa từng cay nghiệt đến vậy.

Không hiểu vì sao, cô lại cảm thấy chuyện này có chút không đúng. Sự nóng giận xuất phát từ Ngạo Lăng Cẩn tại sao lại trở nên kì lạ thế này.

Ngạo Lăng Cẩn nổi điên như vậy, liệu chỉ đơn giản vì chuyện của Lam Hạ và Nguỵ Thái Văn chứ? Hay lại còn vì một lí do nào khác…

Lí do mà ngay cả bản thân Ngạo Lăng Cẩn cũng khó mà chấp nhận được.

“Ngạo Lăng Cẩn, anh…”

“Tôi bảo câm miệng! Còn nói thêm lời nào, đừng trách tôi!”



Ngạo Lăng Cẩn thản nhiên cắt ngang lời nói của Nguỵ Lâm Lâm, thậm chí anh còn lãnh đạm đến mức chỉ quay sang kéo lấy Lam Hạ đi lướt qua trước mắt Ngụy Lâm Lâm mà không nhìn lại một lần.

Nguỵ Lâm Lâm gần như bị thái độ khác lạ kia của Ngạo Lăng Cẩn làm cho phát sốc. Cô đứng giữa phòng, lặng người không nói. Bên tai chỉ liên tục truyền đến âm thanh của sự phán kháng phát ra từ phía Lam Hạ đang bị một tay Ngạo Lăng Cẩn ngang ngược kéo đi.

Đến khi bọn họ đã rời khỏi cửa, Nguỵ Lâm Lâm mới đưa mắt nhìn theo.

Quả thực, ngay khi cô trông thấy hành động và ánh mắt của Ngạo Lăng Cẩn dành cho Lam Hạ lúc ấy đã làm cô khó chịu vô cùng.

Cô thực sự không hiểu, loại ánh mắt mà Ngạo Lăng Cẩn đã dùng để nhìn Lam Hạ không hề đơn giản. Đó là loại ánh mắt phức tạp nhất trên đời mà cô đã từng thấy qua ở con người anh.

Nguỵ Lâm Lâm không thể tin, con người vốn luôn cao ngạo và bất cần như Ngạo Lăng Cẩn lại có ngày sơ ý để lộ ra ánh mắt như vậy.

Bởi vì cảm thấy ghen tức, cho nên cô mới buộc miệng chen vào cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ. Chỉ có điều cô không ngờ, Ngạo Lăng Cẩn chỉ vì câu nói ấy mà đối với cô tuyệt tình đến thế.

“Ngạo Lăng Cẩn, anh điên thật rồi!”

Nguỵ Lâm Lâm còn đang khó hiểu tự hỏi thì phía sau lưng đột ngột truyền đến tiếng động. Ngay khi cô quay lại đã thấy Nguỵ Thái Văn nằm trên giường, đang mở mắt nhìn cô.

“Thái Văn!”

Nguỵ Lâm Lâm như vỡ oà, cô mừng rỡ chạy đến bên giường, liên tục ôm lấy mặt Nguỵ Thái Văn, nước mắt từng giọt lớn nhỏ thay nhau rơi xuống.

“Thái Văn, em tỉnh rồi…”

Giọng Nguỵ Lâm Lâm nhanh chóng nghẹn lại, cô ôm mặt Nguỵ Thái Văn, khóc nấc như một đứa trẻ. Thật không nghĩ, cách mà cô đã ép Lam Hạ buộc phải nói ra câu ấy đã thực sự có hiệu quả.

Đứa em trai mà cô hết mực yêu thương cuối cùng cũng trở về rồi!

Lau nước mắt, Nguỵ Lâm Lâm phấn khởi nói.

“Đợi một chút, chị gọi bác sĩ vào kiểm tra.”

Dứt lời Nguỵ Lâm Lâm đã đưa tay muốn ấn nút cho gọi y tá bác sĩ, nhưng Nguỵ Thái Văn chợt lên tiếng khiến cô khựng lại vài giây.

“Chị đã trông thấy ánh mắt đó của ông ta dành cho Lam Hạ rồi chứ?”

Hàng mi cong thoáng run lên, Nguỵ Lâm Lâm chầm chậm quay sang, trong mắt đã không thể giấu được hoang mang.

Cô nhìn Ngụy Thái Văn đang nằm đó với vẻ mặt thản nhiên đến kì lạ, mới nghi hoặc hỏi.

“Thái Văn, em nói cái gì vậy? Chẳng lẽ…lúc ấy em đã tỉnh dậy rồi?”

Trước sự thắc mắc của Nguỵ Lâm Lâm, Nguỵ Thái Văn không hề trả lời hay có dấu hiệu nào xác nhận điều đó. Anh nhìn xuống bàn tay mình, nơi còn lưu lại hơi ấm của Lam Hạ.

Vừa rồi, không phải Lam Hạ đã chủ động nắm lấy tay anh hay sao? Hơn nữa còn siết rất chặt, rõ ràng không muốn rời xa.

Vậy mà chỉ vì sự xuất hiện của Ngạo Lăng Cẩn lại tàn nhẫn phá tan mọi thứ. Quả thực ngay khi Nguỵ Thái Văn nghe thấy câu trả lời của Lam Hạ trước câu hỏi của Nguỵ Lâm Lâm, anh đã dự định mở mắt, muốn cô thực sự tin rằng tình yêu của cô chính là nguồn sống lớn nhất của cuộc đời anh.

Nhưng, không nghĩ Ngạo Lăng Cẩn lại đến không đúng lúc như vậy.

Chẳng ai để ý thấy, giây phút ấy bàn tay của Nguỵ Thái Văn đã siết chặt ga giường mạnh đến mức nào. Nguỵ Thái Văn thực sự có chút không cam tâm. Vì sao những lúc anh tưởng chừng như bản thân đã sắp có được Lam Hạ đều bị một tay Ngạo Lăng Cẩn phá hỏng.

Vốn ý định ban đầu anh thật lòng muốn giúp Lam Hạ làm rõ tình cảm của chính cô và vạch rõ điều tối kị mà bấy lâu Ngạo Lăng Cẩn đã luôn cố gắng che đậy trước mặt cô.

Vốn dĩ đã muốn buông bỏ, nhưng không ngờ sau một lần suýt bước chân vào quỷ môn man này, Lam Hạ lại đến bên cạnh anh, kéo anh trở về.

Chính điều này đã khiến sự chiếm hữu trong lòng Nguỵ Thái Văn lần nữa trỗi dậy.

Tệ hơn, nó còn mãnh liệt hơn trước rất nhiều.

Lần này, Nguỵ Thái Văn tỉnh dậy, mang theo cố chấp đã định hình ăn sâu trong tim mình.

Nguỵ Thái Văn muốn có được Lam Hạ. Đó chính là mục đích duy nhất của anh hiện giờ.

Đôi mắt mệt mỏi thoáng hẹp xuống, Nguỵ Thái Văn chợt nhìn lên Nguỵ Lâm Lâm, đâu đó trong đáy mắt liền mơ hồ thay đổi.

Nguỵ Lâm Lâm có chút khó hiểu, đây vốn không phải ánh mắt quen thuộc của đứa em trai mà cô yêu thương. Tại sao Nguỵ Lâm Lâm lại cảm thấy giông tố dường như đang dần dần bủa vây quanh đây.

“Thái Văn, em…đừng nói gì nữa hết. Để chị đi gọi bác sĩ đến đã!”

Bàn tay vừa muốn chạm vào công tắc phía trên liền lập tức bị Nguỵ Thái Văn giữ lại. Nguỵ Lâm Lâm sững sốt nhìn sang, còn chưa kịp hỏi thì Nguỵ Thái Văn đã nói.

“Lâm Lâm, bây giờ tình trạng của em không tiện lắm. Chị có thể giúp em một việc được không?”



[…]

“Lên xe!”

Ngạo Lăng Cẩn kéo lấy cổ tay Lam Hạ, mặt lạnh như đá chỉ ngắn gọn ra lệnh.

Nhưng Lam Hạ đang cảm thấy có chút không phục, cô chạy đến đây chỉ để giúp cho việc hồi phục mạng sống của một người thì có gì là sai, mà phải để cho Ngạo Lăng Cẩn tức giận với cô thế này.

“Buông con ra!”

Trước sự chèn ép quá đáng của Ngạo Lăng Cẩn, Lam Hạ từng chút phản kháng. Cô cố gỡ lấy bàn tay của Ngạo Lăng Cẩn nhưng không thể, sức lực anh dùng trên cổ tay cô có phải đã hơi quá rồi không?

“Đau…cha nuôi…người mau bỏ tay ra!”

Lam Hạ bướng bỉnh vẫn muốn chống cự, nhưng cô không biết cô càng chống cự bao nhiêu thì lại khiến cơn giận trong lòng Ngạo Lăng Cẩn cháy lớn bấy nhiêu.

Bởi vì Ngạo Lăng Cẩn đang lầm tưởng rằng, cô tỏ thái độ như vậy với anh cũng chỉ vì Nguỵ Thái Văn.

Ngạo Lăng Cẩn nhìn Lam Hạ, trong mắt phút chốc càng hoá ra phẫn nộ. Mặc kệ Lam Hạ có đang phản kháng cỡ nào, Ngạo Lăng Cẩn vẫn ngang ngược mạnh tay đẩy cô ngã vào trong.

“Ta bảo lên xe!”

“Không…”

Lam Hạ bị Ngạo Lăng Cẩn dồn ép vào trong hàng ghế sau, chưa kịp kháng cự thêm thì cả hai cánh cửa đã cùng lúc đóng chặt.

Sau đó, là giọng nói đầy khó chịu của Ngạo Lăng Cẩn.

“Đi mau!”

Lam Hạ sau khi thấy chiếc xe từ từ lăn bánh, cô mới cắn môi ngoảnh đầu nhìn lại bệnh viện đang dần cách xa ở phía sau mình.

Mà với vẻ mặt này của cô hiện giờ càng khiến chút nhẫn nại ít ỏi của Ngạo Lăng Cẩn đổ nát. Anh kéo lấy Lam Hạ, một tay lần nữa siết lấy cằm cô, chậm rãi áp sát.

“Đi xa như vậy rồi vẫn cố nhìn theo ư? Lam Hạ, xem ra ta đã quá coi nhẹ tình cảm giữa con và tên tiểu tử đó rồi!”

“Cha nuôi…người…người mau bỏ con ra! Hành động của người thực sự quá đáng lắm…”

Lam Hạ khẽ nói, một phần vì do xương hàm đang bị Ngạo Lăng Cẩn bóp đến đau nhói, một phần là do không ngăn được sợ hãi trước sự đàn áp quá mức kinh khủng kia.

Giọng cô run lên, trong giây lát lại sơ suất bị Ngạo Lăng Cẩn tinh ý phát hiện.

Đôi lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt mang theo sức nóng lướt dọc theo khuôn mặt trắng trẻo của Lam Hạ.

Ngạo Lăng Cẩn thình lình ghé sát vào tai Lam Hạ, tông giọng đột nhiên cũng trở nên trầm thấp lạ thường.

“Vậy nếu ta nói con là của ta, như vậy hành động của ta sẽ không thể gọi là quá đáng chứ?”

Bên tai cảm nhận được loại hơi thở quá mức cường liệt liền nhất thời né tránh. Nhưng có phải vừa rồi cô đã nghe nhầm điều gì chăng?

Ngạo Lăng Cẩn nói cô là người của anh, ý của cau nói này là gì?

Lam Hạ kinh hãi ngước nhìn, chỉ thấy ánh mắt của đối phương lúc này thực sự rất kì lạ.

Là kì lạ đến mức khiến cô chỉ nhìn thoáng qua đã vô thức rùng mình sợ hãi.

“Con là của người!? Cha nuôi…người đang nói gì, con không hiểu?”

“Là không hiểu, hay thực sự không nhớ?”

Ngạo Lăng Cẩn chợt hỏi, trên môi vô tình lộ ra nụ cười đầy thản nhiên.

Mà nụ cười này của anh thực sự làm Lam Hạ hoang mang cực độ, hai bờ vai nhỏ cũng đã thoáng chốc run lên vài lần.


Nhìn thẳng vào mắt Ngạo Lăng Cẩn, Lam Hạ hoài nghi, lắp bắp hỏi.


“Nhớ…nhớ việc gì chứ?”


Trước sự hỗn loạn đang tràn ngập trong mắt Lam Hạ, Ngạo Lăng Cẩn vẫn bình thản đến vậy. Anh chậm rãi vuốt ve khuôn mặt cô, ngón tay mang theo ý định mơ hồ khẽ trượt qua cánh môi đang chực run rẫy của cô.


Lần nữa lại nói: “Được! Nếu em không nhớ việc em làm thế nào để trở thành người của tôi. Vậy thì đêm nay tôi sẽ nhắc lại cho em. Một giây một khắc cũng không bỏ sót!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK