• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thiếu gia, ngài muốn đưa con bé đó sang Pháp thật sao?”

“Tôi đã cho người sắp xếp xong cả rồi. Thời gian 8 giờ sáng thứ hai tuần sau cậu sẽ cùng nó sang Pháp.”

Mao Vũ vừa nghe Ngạo Lăng Cẩn nói, nhất thời hơi ngạc nhiên.

“Tôi?”

“Phải, là cậu!” Ngạo Lăng Cẩn ngắn gọn đáp, đi đến ghế lớn ngồi xuống, tư thái có chút tuỳ tiện.

“Đưa nó rời khỏi Bắc Kinh một thời gian, đợi sau khi vụ việc của Trịnh gia lắng xuống thì đưa nó về đây.”

“Cậu, phải luôn giám sát nó thật kĩ cho tôi. Chú ý xem nó có dấu hiệu hồi phục trí nhớ hay không?”

“Nếu..hồi phục trí nhớ thì..” Mao Vũ muốn nói, nhưng đến đây thì do dự.

Ngạo Lăng Cẩn rít một hơi thuốc dài, giọng nhàn nhạt, kiệm lời đến mức tàn nhẫn.

“Giết!”



“Rõ ràng lúc đó, ngài ấy đã vô tình đến như vậy kia mà. Tại sao bây giờ ngài ấy lại có thể..”

Mao Vũ ngồi ở băng ghế sau hoa viên, vô thức nhớ lại cuộc nói chuyện giữa mình và Ngạo Lăng Cẩn vào chín năm trước. Mao Vũ vẫn còn nhớ rất rõ, ánh mắt Ngạo Lăng Cẩn khi ấy đã lạnh lùng và tàn nhẫn như thế nào khi nói ra câu ấy.

Chín năm trước chẳng phải Ngạo Lăng Cẩn đã từng mang ý định sẽ giết Lam Hạ hay sao. Vậy mà giờ đây, Ngạo Lăng Cẩn lại đem lòng yêu chính người mà anh đã từng muốn ra tay sát hại.


“Thật nực cười!”

Mao Vũ cười khổ, âm thanh nhỏ nhặt khẽ hoà vào màn đêm tĩnh lặng. Cậu ngồi ngã người ra sau, đầu cơ hồ ngửa lên nhìn thẳng lên trời.

Đêm nay không có sao, bầu trời đã giăng đầy mây xám. Ánh trăng treo trên cao lúc sáng lúc tỏ, khung cảnh buồn tẻ và nhạt màu hệt như lòng của Mao Vũ hiện giờ.

Đối với Mao Vũ, Lam Hạ hệt như bóng trăng phía trên kia, dù cho có tận mắt nhìn thấy hàng trăm hàng vạn lần cũng không thể nào chạm tới được.

“Tôi phải làm sao mới có được em đây?”

Khẽ nói, Mao Vũ chậm rãi đưa tay ra trước, mơ hồ muốn bắt lấy ánh trăng trên cao. Khoé môi vô thức cong lên, ngập tràn khổ sở.

Bất chợt, có tiếng động phát ra từ phía sau lưng khiến Mao Vũ vội thu tay về, nhìn quanh quan sát.

Không ngờ, kẻ quấy rối giây phút riêng tư của cậu lại là người mà cậu đang nghĩ đến.

Lam Hạ đứng ở góc tường, biết Mao Vũ đã trông thấy mình nên mới đi đến.

“Có tâm sự gì sao?” Lam Hạ hỏi, nghiêng đầu chăm chú nhìn Mao Vũ.

Mao Vũ phì cười. “Tôi làm gì có tâm sự, tiểu thư nghĩ nhiều rồi!”

Vừa nghe đến đây, Lam Hạ cong môi. “Lại gọi em la tiểu thư nữa rồi. Em đã nói khi không có người thì anh đừng gọi em như vậy mà, nghe xa lạ quá!”

Mặc dù trong lòng đang nặng trĩu, nhưng Mao Vũ vẫn cố giữ thái độ thoải mái nhất ở trước mặt Lam Hạ.

Nói đùa một câu. “Tiểu thư sang Thuỵ Sĩ một thời gian, khiến tôi suýt chút thì quên mất điều đó rồi.”

Nhắc đến Thuỵ Sĩ, ánh mắt Lam Hạ liền trở nên xao nhãng. “Đừng nhắc Thuỵ Sĩ nữa. Từ nay và về sau cũng đừng nhắc nó với em!”

Mao Vũ nhìn ra được sự lúng túng trong mắt Lam Hạ. Nghi ngờ hỏi. “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Thiếu gia bắt ép cô ta ở chung phòng với ngài ấy suốt cả một đêm. Đến khi cửa được mở ra thì cô ta đã bất tỉnh nhân sự.”

“Mao Vũ, nếu cậu biết được sự thật phía sau. Cậu còn dám nói mình sẽ không hối hận?”



Câu nói trước đây của Hắc Vũ đột nhiên vang lên trong đầu, Mao Vũ cảm thấy lồng ngực mình căng tức, cảm giác bí bách này khiến cậu khó chịu vô cùng.

Nay lại còn trực tiếp nhìn thấy vẻ mặt này của Lam Hạ, tưởng chừng như cậu đã không thở nổi.

Lam Hạ ngồi xuống bên cạnh, cúi mặt lắc đầu.

Mao Vũ lại hỏi. “Thực ra anh có gọi cho em, nhưng không được. Cho nên anh mới hỏi như vậy, có làm không thấy thoải mái?”

Từ tận đáy lòng, Mao Vũ thực sự mong đợi câu trả lời từ Lam Hạ. Cậu muốn cô trả lời câu hỏi này với một gương mặt bình thản nhất, chứ không phải như bây giờ.

Nhưng có lẽ ông trời đã phụ kì vọng của Mao Vũ. Lam Hạ không tập trung đáp lại câu hỏi của cậu, ngược lại còn hỏi một câu khó hiểu.

“Mao Vũ, nếu như anh lỡ yêu một người mà đáng lẽ anh không nên yêu…”

“Thì anh sẽ thế nào?”

Mao Vũ nhìn Lam Hạ, ánh mắt ngập tràn ngượng ngùng của cô giống như một mũi dao, thẳng tấp cắm thẳng vào tim. Mao Vũ chợt thấy ngực mình đau nhói, bàn tay giấu sau lưng ghế cơ hồ siết chặt lại.

Thông qua nét mặt này của Lam Hạ, Mao Vũ quả thực nóng giận muốn hỏi.

Có phải người không nên yêu mà cô nói, chính là Ngạo Lăng Cẩn?

Nhưng Mao Vũ kịp thời giữ được bình tĩnh, mặc dù trong lòng đã trở thành một đống hoang tàn sau một cơn bão lớn vừa kéo qua.

Giọng trầm ấm. “Phải như thế nào mới là nên yêu và không nên yêu?”

“Lam Hạ, em phải biết. Tình yêu không giống với bất cứ quy định nào ở trên đời này. Đối với một việc nào đó, chúng ta hoàn toàn có thể từ tốn đưa ra quyết định giữa nên và không nên làm. Còn với tình yêu, điều đó gần như là không thể!”

“Đôi khi để yêu một người, chúng ta phải chấp nhận trở thành kẻ bất phân đúng sai. Dẫu biết là không nên, nhưng vẫn cố chấp không chịu từ bỏ!”

Mao Vũ vừa nói xong, từ miệng trút ra một hơi dài. Âm thanh nhẹ nhàng nhưng thực chất lại nặng trĩu.

Lam Hạ nhìn Mao Vũ vài giây, cô không biết tại sao đêm nay Mao Vũ lại trở thành một người nhạy cảm như vậy.

Sau đó cô cúi đầu, trên mặt phảng phất u buồn.

“Không phải không chịu từ bỏ. Mà là không thể!”

“Lam Hạ, em..”

Mao Vũ muốn nói gì đó, nhưng trong lại ngập ngừng dừng lại. Thực ra, Mao Vũ sợ phải hỏi Lam Hạ rằng người cô đang muốn nhắc đến ở đây là Ngạo Lăng Cẩn. Càng sợ hơn nếu như nhận được câu trả lời của cô.

Cho nên Mao Vũ không đủ can đảm, đành khoá kín lòng mình thêm một lần nữa. Chỉ lặng im nhìn Lam Hạ thật lâu.

Lam Hạ ngẩng đầu, ngước nhìn lên bầu trời trên cao. Cố nén một tiếng thở dài vào sâu trong lòng.

Ánh mắt tràn đầy bất lực. “Đôi khi em nghĩ, có những thứ mặc định sinh ra trên đời này là để buộc người khác phải chấp nhận dù là không muốn. Những lúc như thế, em thực sự cảm thấy bản thân mình vô dụng đến đáng thương.”

Sâu trong đáy mắt Lam Hạ, Mao Vũ có thể dễ dàng nhìn thấy những vệt nước nhỏ đang từng chút ngấn lên khoé mắt. Dưới ánh trăng, chúng lại long lanh hệt như hàng vạn tinh thể đang toả sáng. Nhưng Mao Vũ biết, những tinh thể ấy long lanh đẹp đẽ như vậy, lại khiến Lam Hạ đau xót đến độ rơi nước mắt.

Lam Hạ ngắm trời đêm một lúc, cảm thấy tối nay bản thân hình như đi quá xa trong cuộc nói chuyện này. Vội hít một hơi rồi mạnh dạn thở ra.

“Xem ra cả hai chúng ta đêm nay đều có tâm sự nhỉ?”

Để phá bỏ bầu không khí ngột ngạt này, Mao Vũ quyết định là người thay đổi chủ đề.

“Nếu em không thích Thuỵ Sĩ, vậy thì hãy thử đến Scotland một lần xem sao!”

Cách của Mao Vũ quả nhiên có hiệu quả. Lam Hạ vừa nghe cậu nói, sắc mặt liền khá hơn.

“Scotland sao?”



“Phải!”

Mao Vũ gật đầu. “Scotland có những toà lâu đài nguy nga và tráng lệ. Hơn nữa, khung cảnh cũng rất đẹp, giống như trong chuyện cổ tích vậy!”

“Anh đã từng đến Scotland à? Có vẻ anh rất rõ về nó!”

Nghe Lam Hạ hỏi, nụ cười trên môi Mao Vũ hơi chùn xuống. “Ừm! Trước đây rất lâu, anh đã từng ở Scotland.”

Dường như Mao Vũ cảm nhận được ánh mắt tò mò của Lam Ha. Cho nên liền nói tiếp. “Nhưng cũng chỉ ở đó được vài ngày thôi, thực ra anh cũng không rõ lắm về nó. Chỉ thuận tiện muốn nói cho em biêt thêm một nơi để đến.”

Lam Hạ đơn giản không nhìn ra được nỗi lòng của Mao Vũ. Cũng quyết định trút bỏ gánh nặng trong lòng, cùng cậu ta nói cười thoải mái.

“Được rồi! Vậy thì em sẽ vạch ra mục tiêu sắp tới cho bản thân!”

“Mục tiêu sắp tới?” Mao Vũ quay sang, chăm chú lắng nghe.

Lam Hạ gật gật, trên mặt tràn đầy phấn khởi. “Em quyết định sau khi hoàn thành việc học, em sẽ dành toàn bộ thời gian sau đó để đi du lịch. Và mục tiêu đầu tiên trong danh sách những nơi sẽ đến của em sẽ là Scotland!”

Thấy Lam Hạ vui vẻ như vậy, Mao Vũ cũng vô thức cười theo. Mao Vũ tự hỏi, nếu như Lam Hạ biết chín năm trước, Ngạo Lăng Cẩn từng muốn giết chết cô. Vậy thì cô còn có thể cười tươi thế này nữa hay không?



“Thứ này đã có ai xem qua chưa?”

Ngạo Lăng Cẩn hỏi, trên tay chậm rãi lật từng trang trong số hồ sơ mà mình đang xem.

Bên trong là toàn bộ thông tin về Trịnh gia, bao gồm cả việc cả nhà họ bị sát hại vào ngày 10 tháng 7 năm 2012.

“Thưa thiếu gia, không có ai cả!”

Hắc Vũ đáp, Ngạo Lăng Cẩn nhìn lên hắn, lại hỏi. “Kể cả anh?”

Bị Ngạo Lăng Cẩn hoài nghi hỏi như vậy, nhưng xem ra Hắc Vũ vẫn vô cùng bình tĩnh.

Gật đầu đáp. “Vâng!”

“Đừng căng thẳng.”

Ngạo Lăng Cẩn gấp hồ sơ lại, đứng dậy đi đến quầy rượu rót một ly. “Tôi chỉ thuận tiện hỏi vậy thôi. Ngày hôm đó chẳng phải anh đã cùng tôi đến đó hay sao?”

“Người sát hại Trịnh Thiếu Dĩ và vợ ông ta, không thể nào là anh được!”

“Tôi nói đúng chứ, Hắc Vũ?”

Hỏi thêm một câu, ánh mắt Ngạo Lăng Cẩn vẫn nghiêm nghị nhìn về phía Hắc Vũ.

Hắn nhìn Ngạo Lăng Cẩn, thấp giọng cúi đầu. “Cảm ơn thiếu gia đã tin tưởng!”

Cầm ly rượu, Ngạo Lăng Cẩn thong thả ngồi xuống sofa, tư thái thoải mái.

Hỏi. “Chuyện Cửu gia trở về được sắp xếp đến đâu rồi?”

“Thiếu gia yên tâm. Tôi đã căn dặn bố trí lực lượng để chuẩn bị cho ngày hôm đó. Cửu gia trở về tuyệt đối sẽ không xảy ra bất kì sơ suất nào.”

“Vậy thì tốt!”


Ngạo Lăng Cẩn ngắn gọn nói, cả người hơi ngã về sau, mắt khép lại có vẻ khá mệt mỏi.


Hắc Vũ thấy vậy, cũng cúi đầu nói một câu rồi rời khỏi phòng.


“Không còn gì nữa vậy tôi xin phép!”


Tiếng cửa đóng vang lên, Ngạo Lăng Cẩn lúc này mới chậm rãi mở mắt, ánh nhìn có chút xa xăm, ly rượu trong tay vô thức cũng bị siết chặt vài lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK