“Vẫn lắm trò như vậy!”
Trong tâm trí Nguỵ Thái Văn chợt hiện lên nụ cười của Lam Hạ. Khi đó, nụ cười trên môi cô đậm nét hồn nhiên, ánh mắt cũng trong vắt chưa vướng muộn phiền.
Còn Lam Hạ hiện tại, đã không ít lần vô tình để lộ sự mong đợi của bản thân từ một người nào đó.
Một người mà nhất định có chết cô cũng không nên nghĩ đến.
“Ngạo Lăng Cẩn!”
Cái tên vô thức bật ra khỏi miệng, sắc mặt Nguỵ Thái Văn liền tệ đi trông thấy.
Có nghĩ bao nhiêu lần, Nguỵ Thái Văn vẫn không hiểu được lí do nào mà Ngạo Lăng Cẩn làm được việc khó tin này.
Bấy lâu nay, không phải Nguỵ Thái Văn không biết con người của Ngạo Lăng Cẩn.
Chuyện riêng tư vô cùng kín tiếng, lại xem việc công khai đời tư là việc tối kị nhất của anh.
Nhưng đột nhiên, Ngạo Lăng Cẩn lại rầm rộ tuyên bố bản thân đã có một cô con gái nuôi.
Mà danh tính thực sự của cô con gái này không một ai biết được.
Ngạo Lam Hạ rốt cuộc là ai trước khi chính thức trở thành con gái nuôi độc nhất của Ngạo Lăng Cẩn.
“Tại sao lại là ông ta?”
Nguỵ Thái Văn chán ghét tự hỏi, trong trí nhớ chợt thấy ánh mắt say mê khó hiểu của Lam Hạ mỗi lần cô nhắc đến Ngạo Lăng Cẩn.
Tuy Nguỵ Thái Văn thực sự nghi ngờ cảm xúc của Lam Hạ dành cho cha nuôi của cô, nhưng đến tận bây giờ anh vẫn chưa dám khẳng định điều đó là đúng.
Hoặc, anh thực sự chẳng muốn khẳng định.
Nếu điều mà anh suy đoán là thật, có lẽ anh sẽ phát điên mất!
Nhớ đến Lam Hạ, lại lập tức muốn được nghe giọng của cô. Cũng một thời gian rồi cả hai không gặp, anh thực sự rất nhớ Lam Hạ.
Nhớ đến mức kiệt quệ cả tinh thần!
Cầm di động trên tay, Nguỵ Thái Văn bấm gọi vào số máy của Lam Hạ. Bên tai bắt đầu truyền đến những âm thanh lặp lại một cách đều đặn.
“Không nghe máy sao?”
Ngạo Lăng Cẩn hỏi, mắt không hề nhìn sang.
Lam Hạ cố che đi cái tên đang hiện lên trên màn hình di động, cười cười nói: “Dạ không! Chỉ là đôi khi có những việc không tiện để thực hiện cho lắm!”
“Vậy ra là do ta ở đây, khiến con không thoải mái?”
Giọng Ngạo Lăng Cẩn đột nhiên trầm hơn, ẩn chứa sự nóng giận.
Lam Hạ căng thẳng, vội lắc đầu: “Không phải!”
“Vậy thì không phiền con. Cứ thoải mái!”
Nói ra một câu, Ngạo Lăng Cẩn đã đột nhiên rời khỏi chỗ ngồi, đứng dậy lướt qua trước mặt Lam Hạ.
“Cha nuôi...”
Lam Hạ nhìn theo bóng lưng đang xa dần về lối thang xuống, khẽ gọi một tiếng.
Nhưng Ngạo Lăng Cẩn có lẽ không nghe thấy, hoặc là nghe thấy nhưng lại không muốn để tâm đến. Cho nên mới một lời vừa nói đã lập tức quay đi, không hề nhìn lại.
Lam Hạ ngồi ngây ngốc tại chỗ, nhất thời không hiểu được thái độ vừa rồi của Ngạo Lăng Cẩn là có ý gì.
Gì mà thoải mái hay không thoải mái, phiền hay không phiền.
Anh đang ám chỉ điều gì đây chứ?
“Cha nuôi làm sao vậy? Lại vô cớ nổi giận nữa rồi hay sao?”
Chiếc di động rung lên trong tay khiến Lam Hạ chợt giật mình nhìn xuống, lại thấy Nguỵ Thái Văn đang gọi đến.
Tạm gác thắc mắc về Ngạo Lăng Cẩn sang một bên, Lam Hạ mới trượt ngón tay lên màn hình di động.
Bên kia là Nguỵ Thái Văn, nói như vừa trêu vừa trách.
“Rùa con, không thể nhanh hơn một chút được sao?”
“Rùa con!?”
Lam Hạ lần đầu nghe Nguỵ Thái Văn gọi mình như vậy, liền có chút ngạc nhiên.
Nguỵ Thái Văn bật cười: “Mỗi lần anh gọi cho em, ít nhất phải gọi đến lần thứ ba em mới nghe máy. Không nhanh nhẹn gì cả, vậy không phải là chậm chạp như rùa con à!”
Biết Nguỵ Thái Văn trêu mình, Lam Hạ mới hất cằm, tự tin đáp trả: “Anh có thấy con rùa nào mà chạy nhanh được như em không chứ? Chẳng phải đại hội thể thao năm nhất, em là người về đích đầu tiên trong bộ môn chạy bền toàn trường còn gì! Vậy mà dám bảo em là rùa con sao?”
Bên kia, giọng nói choe choé của Lam Hạ liên tục vang lên làm Nguỵ Thái Văn buồn cười.
Đúng là Lam Hạ mà anh biết, càng nói sâu lại càng ngố hẳn đi.
Chợt, Lam Hạ hỏi: “Mà dạo này, anh còn hút thuốc không đấy?”
Nụ cười trên môi Nguỵ Thái Văn hơi cứng lại, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay vừa đưa lên đã kịp dừng.
Ánh mắt Nguỵ Thái Văn cơ hồ tối đi, sau đó đã vứt bỏ điếu thuốc vào sọt rác.
Ngắn gọn đáp: “Không.”
“Thật?”
Lam Hạ hoài nghi hỏi lại lần nữa.
Nguỵ Thái Văn rất nhanh liền nói: “Thật!”
Nghe vậy, Lam Hạ bên kia mới tán thưởng: “Vậy thì tốt quá rồi! Anh cũng biết thứ đó không mang lại lợi ích gì, còn hại sức khoẻ nữa. Tránh xa là tốt nhất!”
Lúc này, Lam Hạ cách một cái điện thoại cho nên mới không hề biết vẻ mặt của Nguỵ Thái Văn đang ảm đạm đến mức nào.
Ngay khi Lam Hạ đang cao hứng nói luyên thuyên, thì Nguỵ Thái Văn chợt hỏi.
“Lam Hạ, có phải em không thích anh hút thuốc?”
“Đương nhiên rồi, điều đó còn cần phải hỏi sao?”
Lam Hạ nhanh miệng đáp.
Bỗng dưng, giọng của Nguỵ Thái Văn khác đi, cả thái độ cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Vậy bây giờ anh không hút thuốc nữa, em sẽ thích anh chứ?”
Câu hỏi cuả Nguỵ Thái Văn bất ngờ làm Lam Hạ kinh ngạc muốn sốc. Nguỵ Thái Văn hỏi cô một câu như vậy, là ý gì?
Nguỵ Thái Văn bên này thấy Lam Hạ im lặng, thoảng qua bên tai chỉ là những tiếng thở đều của cô đang lần lượt truyền đến.
Anh nhận ra, trong hơi thở của cô đã rất nhanh mang theo chút khó xử.
Cho nên, mới phì cười mà trêu: “Lam Hạ, anh chỉ đùa với em một câu thôi. Có cần phải nghiêm trọng đến mức câm nín như thế không?”
Lam Hạ cũng vì tiếng cười này của Nguỵ Thái Văn mới có thể bình thường trở lại.
Cong môi vờ giận dỗi: “Nè! Trêu em như vậy, thực sự rất vui à?”
“Không chỉ là vui, mà còn cực kì thú vị!”
“Vui đến vậy sao?”
Ngạo Lăng Cẩn đứng bên ngoài phòng giám sát, đưa mắt nhìn qua cửa kính. Nhìn vào hình ảnh Lam Hạ đứng nói chuyện cười đùa vui vẻ với người khác qua điện thoại, cả tay cũng vô thức siết lại.
Là Lam Hạ ngốc hay do cô cố tình chọc tức anh.
Biết rõ anh không thích người của Nguỵ gia, cũng không muốn cô có bất kì quan hệ giao tiếp nào với họ. Nhưng cô vẫn đường đường chính chính đứng trên du thuyền của anh, thoải mái trò chuyện với Nguỵ Thái Văn qua điện thoại vui vẻ như vậy.
Cô cho rằng, Ngạo Lăng Cẩn anh thực sự không biết cuộc gọi đó là của ai hay sao?
Anh ngồi ngay bên cạnh cô, chỉ cần liếc mắt sang đã có thể thấy được cái tên Nguỵ Thái Văn hiện rõ trên màn hình di động.
Vốn muốn thử xem, trong lòng Lam Hạ, lời nói của anh có cân nặng bao nhiêu.
Vì trước đây anh đã từng nói, Ngạo gia và Nguỵ gia không đội trời chung. Anh không muốn cô qua lại với Nguỵ Thái Văn.
Lời cảnh cáo tối hôm đó anh đã một lần nói rõ với cô, còn phạt cô bằng nụ hôn nóng bỏng được thắp lên bằng lửa giận.
Vậy mà hôm nay...
“Hoá ra, lời nói của ta trong lòng con không hề có trọng lượng!”
Ngạo Lăng Cẩn nóng giận nhìn vào số hình ảnh thu được từ camera giám sát. Càng nhìn càng thấy chướng mắt vô cùng.
Không thể tiêp tục đứng yên được nữa, Ngạo Lăng Cẩn mới quay lưng rời đi, hướng thẳng về lối dẫn lên tầng thượng.
Lúc này, Lam Hạ đang đứng ở đầu mũi du thuyền, mặt hướng ra trước, thoải mái cười đùa.
“Em đang ở đâu vậy Lam Hạ? Nói chuyện với anh thế này, không để cha nuôi của em phát hiện chứ?”
Nguỵ Thái Văn hỏi một câu, làm sự thoả mái trên mặt Lam Hạ lắng xuống vài phần.
Cô không cười nữa, cả giọng cũng thấp xuống: “Thực ra em đang ở...”
“Lam Hạ ở đâu, không phải việc của cậu!”
“Cha...cha nuôi!”
Lam Hạ còn chưa kịp trả lời hết câu hỏi của Nguỵ Thái Văn, di động trên tay đã bị Ngạo Lăng Cẩn từ sau bước đến hất xuống.
Ngạo Lăng Cẩn rất nhanh, chính xác bắt lấy di động vừa tuột khỏi tay Lam Hạ. Đưa lên miệng, giận dữ nói một câu rồi ngang ngược tắt máy.
Lam Hạ sững sốt, tròn mắt nhìn nét mặt đang giận đen của Ngạo Lăng Cẩn. Môi run run khẽ nói: “Cha nuôi, người....người trả điện thoại cho con!”
Nhoài người về trước muốn lấy lại di động, nhưng Ngạo Lăng Cẩn lại tránh qua một phía, còn cố tình dồn Lam Hạ nép vào lan can phía sau lưng cô.
Nhìn ánh mắt tràn ngập sợ hãi của Lam Hạ, Ngạo Lăng Cẩn nhíu mày, đanh giọng nói: “Trả!? Trả để con có thể tiếp tục thoải mái nói chuyện với tên tiểu tử họ Nguỵ đó?”
Trong lòng Lam Hạ liền dâng lên một phen chấn động. Thì ra ngay từ đầu khi Nguỵ Thái Văn gọi đến, Ngạo Lăng Cẩn đã phát hiện.
Nhưng tại sao lúc ấy anh không thẳng thừng cấm cản cô mà lại cố tình lờ đi, tránh mặt để cô nói chuyện với Nguỵ Thái Văn chứ?
Chính anh là người tránh đi, bây giờ cũng chính là anh quay lại để trách mắng cô.
Ngạo Lăng Cẩn - cuối cùng lại muốn sao mới vừa ý đây?
“Cha nuôi, nếu lần này người mắng con vì chuyện này, con thực sự không phục!”
“Không phục!?”
Giọng Ngạo Lăng Cẩn chợt cao lên, hai hàng lông mày nhíu lại, giữa trán rõ ràng hằn lên sự nóng giận.
Ngạo Lăng Cẩn bóp lấy mặt Lam Hạ, sức lực không mạnh nhưng cũng đủ làm Lam Hạ hoảng hốt vì sợ.
"Lam Hạ, trên đời này, bị ép buộc chính là loại trải nghiệm khó chịu nhất đối vơi một người. Con không thích, kẻ đó cũng sẽ buộc con phải thích. Con không phục, kẻ đó nhất định cũng sẽ buộc con phải phục!”
“Lam Hạ, đôi khi có một số chuyện con muốn nhưng chưa chắc đã có thể hoàn toàn như ý của con được. Cũng như phục hay không phục, cũng không hẳn nằm trong quyền quyết định của con!”
Lời nói của Ngạo Lăng Cẩn, ánh mắt và cả ngữ khí của anh, tất cả đều đồng loạt trở nên đáng sợ kinh người trong mắt Lam Hạ.
Cô khẩn trương nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ cảm thấy một sự căng thẳng tột cùng đang ùn ùn ập đến.
Tựa như biển xanh sâu thẳm, cảm giác cả bản thân đang từng chút bị cuốn vào sóng dữ, chìm tận xuống đáy đại dương rộng lớn.
Lam Hạ sợ đến độ không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có cánh môi đang bị bóp đến cong lên khẽ run khi thấy Ngạo Lăng Cẩn từ từ áp sát lại.
“Cha nuôi...”