• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi thứ trước mắt nhoè đi nhanh chóng, Lam Hạ chỉ thấy khoé mắt mình quả thực cay rát khó chịu. Ánh mắt Ngạo Lăng Cẩn nhìn cô, đem theo tia nóng giận đang bùng lên thành lửa lớn.

Loại áp lực vô hình này nhất thời khiến Lam Hạ lo sợ. Sợ rằng nếu để Ngạo Lăng Cẩn phát hiện ra cô đang khóc, trong chiếc đầu lạnh đó của anh sẽ hình dung lên loại cảm xúc gì đây?

Nguỵ Thái Văn vẫn nhìn Lam Hạ, nhìn vào ánh mắt đau lòng mà cô đang dành cho Ngạo Lăng Cẩn. Chỉ muốn một tay che khuất góc tối đó trong mắt cô, không để hình ảnh cao ngạo kia tự tung tự tác nhiễu loạn trong đôi mắt đẹp đẽ ấy.

“Lam Hạ!”

Giọng Nguỵ Thái Văn thì thầm khẽ gọi, bàn tay đặt trên eo Lam Hạ cơ hồ siết lại.

Còn Lam Hạ, giây phút khi toàn bộ đèn bật sáng, trong mắt cô đã chẳng thể chứa đựng bất kì hình ảnh nào khác ngoài Ngạo Lăng Cẩn.

Vừa ngang tàn, hiểm ác. Lại vừa cao quý, lãnh đạm.

Loại sức hút ấy hết lần này đến lần khác làm cõi lòng Lam Hạ thổn thức không ngừng. Nhưng đối với tình hình hiện giờ, hơn hết lại là đau lòng.

Ánh mắt Ngạo Lăng Cẩn đang dùng để nhìn Lam Hạ, hệt như mang theo một ngọn lửa giận đang cháy lớn ngùn ngụt.

Đỏ ngầu, đáng sợ!

Đó chính là thứ mà Lam Hạ đang cảm nhận được từ Ngạo Lăng Cẩn dù đang ở một khoảng cách khá xa.

Sự sợ hãi này khiến tim Lam Hạ rung lên, vội quay mặt sang một bên né tránh.


Nhưng đột nhiên, Nguỵ Thái Văn lại ghì lấy mặt cô vùi vào ngực mình, một mực ôm chặt không buông.

Lòng dạ Ngạo Lăng Cẩn sôi lên như lửa, nhận ra thái độ khiêu khích của đối phương đang nhắm thẳng vào mình.

Nhưng vì người này cũng mang mặt nạ, cho nên tạm thời Ngạo Lăng Cẩn không biết đó là ai.

Nhưng cho dù có là ai đi chẳng nữa, chỉ cần dám chạm vào Lam Hạ ngay trước mặt anh thì kẻ đó đã to gan vô cùng.

Gạt lấy cánh tay mềm mại đang đặt trên cổ, Ngạo Lăng Cẩn chậm rãi tiến về phía Lam Hạ.

Còn Lam Hạ, trong đầu đã rối đến mức chẳng thể nghĩ được gì. Bị Nguỵ Thái Văn ôm chặt như vậy, cũng chẳng buồn muốn phản kháng nữa. Đơn giản chỉ là do cô hiện tại đã quá mệt mỏi, gắng gượng bấy lâu cũng đã kiệt sức rồi.

Cô khép mắt, mặc cho gương mặt của mình đang vùi vào lồng ngực của một người khác mà không phải là Ngạo Lăng Cẩn.

Bởi vì bị ôm như vậy, cho nên cô càng không hay người đàn ông mang đầy lửa giận kia đang tiến về phía mình.

Đến khi Nguỵ Thái Văn đột nhiên hỏi một câu, thì mọi thứ đã quá muộn.

“Lam Hạ, em thích ông ta?”

Nguỵ Thái Văn lặp lại câu hỏi ấy một lần nữa, khiến mắt môi Lam Hạ cứng đờ.

Có vẻ đã hết kiên nhẫn, cho nên Nguỵ Thái Văn mới hối thúc.

“Trả lời anh, anh sẽ giúp em!”

Giọng nói trầm thấp khẽ lọt vào tai, từng chút bốc trần hết cảm xúc đang giấu sâu trong lòng Lam Hạ. Cô biết, một khi để Nguỵ Thái Văn hỏi câu ấy thì cô đã thực sự quá sơ suất rồi.

Tình cảm bấy lâu cô dành cho Ngạo Lăng Cẩn, rốt cuộc cũng đến lúc bị phanh phui.



Lam Hạ không muốn che giấu điều này với Nguỵ Thái Văn, môi run run, không đáp nhưng chỉ gật đầu.

Giây phút nhận được cái gật đầu đó của cô, lồng ngực Nguỵ Thái Văn đau đến vỡ nát.

Tại sao cô gái ngây thơ như Lam Hạ lại có thể mang trong tim loại tình cảm đầy sai trái ấy được? Có chẳng Nguỵ Thái Văn lại suy đoán, liệu Ngạo Lăng Cẩn đã làm ra hành động gì để khiến tâm hồn thiếu nữ của cô bị vẫn đục hay không?

Nhìn Ngạo Lăng Cẩn đang mỗi lúc mỗi gần, đầu Nguỵ Thái Văn càng nóng như lửa đốt.

Anh thình lình siết chặt eo Lam Hạ, chợt nói nhỏ vào tai cô một lời đầy ẩn ý.

“Lam Hạ, anh chỉ có thể giúp em đến đây thôi. Việc còn lại, tuỳ ở em!”

Ngay lúc Lam Hạ chỉ mới ngước nhìn Nguỵ Thái Văn, còn chưa kịp hiểu hết câu nói của anh thì bỗng nhiên anh lại tháo bỏ mặt nạ của cô xuống, gương mặt cũng rất nhanh mà áp sát.

Lam Hạ trong vài giây bị hành động bất ngờ này làm cho sững sờ cả người, toàn thân liền rơi vào bất động.

Hôn?

Nguỵ Thái Văn nói sẽ giúp cô, hoá ra là giúp như thế này hay sao?

Mà ngay khi bị một người khác hôn ngay trước mặt Ngạo Lăng Cẩn, đây mới chính là điều tồi tệ nhất đối với cô.

Lam Hạ ở khoảng cách này không biết, Ngạo Lăng Cẩn chỉ còn cách cô độ chừng bốn bước chân đã phải khựng lại, chứng kiến cảnh tượng mà giận đến đỏ mắt.

Chiếc mặt nạ hoa mặc dù đã che khuất phần nào vị trí gương mặt đang gần kề của Lam Hạ và kẻ giấu mặt kia, nhưng bấy nhiêu cũng đủ để Ngạo Lăng Cẩn nổi điên.

Lam Hạ hoảng loạn đẩy Nguỵ Thái Văn ra, căng thẳng nhìn anh.

Còn Nguỵ Thái Văn lại giữ nét mặt vô cùng điềm tĩnh, nhếch cười nói.

“Tệ thật! Hình như chúng ta đã vừa gây ra chuyện lớn rồi!”

Ánh mắt Lam Hạ tràn ngập hỗn loạn, chợt giọng nói truyền đến từ phía sau mới khiến cô giật mình nhìn lại.

Vô cùng trầm thấp và chất đầy phẫn khí.

Ngạo Lăng Cẩn ngắn gọn gọi: “Lam Hạ!”

Vừa ngoảnh đầu, Lam Hạ đã bị một tay Ngạo Lăng Cẩn kéo sát lại. Anh nhìn Lam Hạ, đôi mắt ngập tràn giận ý khiến cô hoảng sợ đến mức vô thức siết chặt bàn tay của anh.

Bấy lâu Ngạo Lăng Cẩn không muốn cô qua lại với Nguỵ Thái Văn, bây giờ bị bắt gặp trong hoàn cảnh thế này chắc chắn cô đã khiến anh tức đến nổi lửa.

Không cần phải mắng chửi hay quát tháo. Chỉ cần thông qua ánh mắt và giọng nói, cô cũng ngầm hiểu Ngạo Lăng Cẩn đang giận đến cỡ nào.

“Cha nuôi...”

Giọng Lam Hạ nhỏ xíu cất lên, trong âm thanh mỏng manh đã bị đè nặng bởi sợ hãi.

Nguỵ Thái Văn trong lòng có chút không vừa ý vì sự xuất hiện của người khác, liền tháo mặt nạ xuống mà nở nụ cười điềm đạm.

“Ngạo tiên sinh, chào ngài! Hành động vừa rồi với tiểu thư đã quá thất lễ rồi, xin ngài rộng lượng, có thể bỏ qua. Còn về việc ấy, có lẽ tôi cũng không muốn che giấu làm gì nữa. Ngạo tiên sinh, tôi thích tiểu thư! Liệu ngài có thể...”

“Không bao giờ!”

Ngạo Lăng Cẩn cắt phăng lời nói của Nguỵ Thái Văn, giọng trầm đến mức khó nghe.



Anh nhíu mày, ném cho Nguỵ Thái Văn cái nhìn sắc tựa như dao. Hận không thể đâm chết tên ranh con này ngay tại đây.

Ngạo Lăng Cẩn vẫn giữ chặt tay Lam Hạ, đẩy cô lùi về sau lưng mình. Mặt đối mặt với Nguỵ Thái Văn, khí chất ngang tàn rất nhanh đã chèn ép đối phương đến cùng đường.

“Đừng nói đến việc cậu thích Lam Hạ. Chỉ mỗi việc để cậu vừa mắt tôi cũng là điều không thể! Nguỵ Thái Văn, cậu cũng đã quá tự đề cao bản thân mình rồi thì phải!”

Đáp lại sự nóng giân của Ngạo Lăng Cẩn, Nguỵ Thái Văn lại bình tĩnh một cách kì lạ. Giây phút anh cảm nhận được cơn giận xuất phát từ Ngạo Lăng Cẩn, anh đã hoàn toàn hài lòng với thành quả mà mình đã cố tình tạo ra.

Ánh mắt di chuyển sang Lam Hạ, Nguỵ Thái Văn thản nhiên bật cười.

“Ngạo tiên sinh, sao ngài không tự hỏi tiểu thư xem, giữa tôi và tiểu thư đã là mối quan hệ gì!”

Câu nói mập mờ của Nguỵ Thái Văn như châm dầu vào lửa. Ngạo Lăng Cẩn thực sự thấy toàn thân như bị thiêu sống bởi một ngọn đuốc lớn, trong mắt đã hoàn toàn chiếm hết mười phần lãnh khốc.

Ngạo Lăng Cẩn nhìn chằm chằm vào gương mặt đang chất đầy hỗn loạn của Lam Hạ, một tay thình lình đặt lên mặt cô, chậm rãi men theo chiếc cổ thon mà đi vòng ra sau.

Dùng sức siết lại, Ngạo Lăng Cẩn nén giận hỏi.

“Có đúng như những gì mà hắn ta đã nói hay không?”

Lam Hạ nhíu mày, cảm thấy toàn bộ phần da đẩu phía sau bị một tay Ngạo Lăng Cẩn siết căng đến đau rát. Cô càng đau bao nhiêu, cô càng biết Ngạo Lăng Cẩn đang nổi giận bấy nhiêu.

Cô khiếp đảm nhìn vào mắt Ngạo Lăng Cẩn, trong giây phút không chịu được áp lực mà cả giọng cũng trở nên thổn thức.

“Cha nuôi...con đau...”

Sự việc diễn ra trước mặt khiến Nguỵ Thái Văn ngứa mắt, chỉ muốn đem Lam Hạ ôm giấu vào lòng, không để một ai động đến.

Nhìn Lam Hạ, Nguỵ Thái Văn nhận ra cô đang sợ hãi đến mức nào.

Là do Ngạo Lăng Cẩn không thương yêu cô, hay do Ngạo Lăng Cẩn có mắt như không? Lẽ nào tình cảm của Lam Hạ dành cho anh ta, anh ta lại không biết hay sao chứ?

Nhưng giả sử nếu Ngạo Lăng Cẩn biết được điều đó, liệu anh ta có còn đủ tàn nhẫn để làm tổn thương Lam Hạ thêm nữa hay không?

Riêng bản thân Nguỵ Thái Văn, ngay từ giây phút nhận được câu trả lời từ chính Lam Hạ thì trái tim anh đã đau đến mất tự chủ.

Anh yêu Lam Hạ, nhưng trớ trêu thay, người Lam Hạ yêu lại chính là Ngạo Lăng Cẩn - cha nuôi của cô.

Loại tình cảm sai trái này, Nguỵ Thái Văn không muốn để Lam Hạ tiếp tục sai lầm nghe theo nữa. Cách duy nhất để kéo cô ra khỏi con đường lệch lạc ấy, chính là để cô trở thành người của mình.

Bởi thế, Nguỵ Thái Văn đã không do dự mà hôn Lam Hạ ngay trước mặt Ngạo Lăng Cẩn, ngay trước hàng trăm con mắt khác đang có mặt tại đây.

Nguỵ Thái Văn chính là muốn một phát bách trúng!

Một mặt anh muốn chính thức khiêu chiến với Ngạo Lăng Cẩn, mặt khác anh muốn mượn truyền thông đưa tin về chuyện của mình và Lam Hạ.


Có như vậy, Ngạo Lăng Cẩn mới không còn đường để tiến đến với Lam Hạ được nữa.


Ngay bay giờ, nếu Ngạo Lăng Cẩn chỉ vì nóng giận mà làm ra hành động khó hiểu quá mức với Lam Hạ, mọi thứ đối với hai người bọn họ mà nói sẽ càng trở nên tồi tệ.


Nếu Ngạo Lăng Cẩn thât lòng nghĩ cho Lam Hạ, chắc chắn anh ta sẽ không dám giở ra bất kì động thái nào vượt ngưỡng cho phép trong một mối quan hệ cha con.


“Ngạo Lăng Cẩn, ván này ông thua rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK