Đoạn thoại máy móc ấy lần nữa vang lên, Mao Vũ thực sự có chút không yên. Đã bốn ngày kể từ lúc Lam Hạ theo Ngạo Lăng Cẩn sang Thuỵ Sĩ, anh vẫn không nghe được chút thông tin nào về cô. Cứ như Ngạo Lăng Cẩn đã cố tình che giấu mọi thứ vậy.
Mao Vũ nghi ngờ nhìn vào di động, đây đã là cuộc gọi thứ mười tám mà cậu đã gọi cho Lam Hạ. Cách đây vài tiếng, cậu có gửi cho cô vài tin nhắn nhưng không nhận được hồi âm. Nôn nóng nên mới gọi trực tiếp, đổi lại chỉ toàn là âm thanh nhàm chán kia cứ liên tục lặp lại bên tai.
“Có phải đã xảy ra chuyện rồi không?”
“Mới sáng sớm sao sắc mặt lại kém thế kia?”
Giọng nói đột ngột truyền đến khiến Mao Vũ hơi giật mình. Cậu ngước lên đã thấy Hắc Vũ đứng ngay trước mặt. Cậu còn chưa kịp nói, Hắc Vũ đã chậm rãi quét mắt nhìn cậu một lượt.
Dò xét hỏi: “Lại là chuyện liên quan đến cô ta sao? Cho nên mới khiến sắc mặt cậu thành ra như vậy?”
Mao Vũ nhìn thẳng vào mắt Hắc Vũ, quả thực không thể qua mặt được hắn. Cũng có thể do bản thân cậu đã quá sơ suất, hết lần này đến lần khác để lộ cảm xúc in lên da mặt mình nên mới để hắn dễ dàng đoán được.
Nhưng đến tận giây phút này, Mao Vũ không muốn chối bỏ nữa. Phải! Sự thật là cậu thích Lam Hạ. Vì thích cô ấy cho nên bao nhiêu năm qua mới tự khiến trái tim mình chịu dày vò lâu đến vậy.
Mao Vũ nhất thời không đáp, chỉ cất di động vào túi rồi quay sang nắm vào lan can bên cạnh. Cậu nhìn xuống quang cảnh bên dưới, đại sảnh rộng lớn nhưng thu vao mắt cậu lại đột nhiên sinh ra cảm giác chật chội khó tả.
Toàn bộ khung cảnh ở Bạch Ngự dinh, khắp nơi đều lưu lại hình bóng mà Lam Hạ đã từng xuất hiện qua. Mao Vũ lần đầu tiên nhìn thấy Lam Hạ là lúc cô đang ngủ say, nằm trong vòng tay Ngạo Lăng Cẩn, được Ngạo Lăng Cẩn chính tay bế vào Bạch Ngự dinh.
Hơn tất cả mọi người, Mao Vũ chính là người duy nhất ở bên cạnh, chứng kiến sự trưởng thành của Lam Hạ suốt hơn chín năm qua.
Để Mao Vũ một lòng ghét bỏ Lam Hạ như những người khác ở đây, điều này quả thực quá khó đối với cậu.
Mà khi cậu đã trót yêu Lam Hạ, điều này tuyệt đối càng không thể xảy ra.
Mao Vũ đã suy nghĩ rất lâu, đến hôm nay cũng chẳng muốn che đậy nữa. Cậu không nhìn sang, chỉ trầm tư cất giọng.
“Lão nhị, nếu như anh không thể gặp và cũng không thể gọi cho người mà anh yêu mười tám lần. Anh sẽ cảm thấy thế nào?”
Hắc Vũ nghe thấy câu hỏi kì lạ đó của Mao Vũ, sắc mặt liền đanh lại khó chịu.
“Cậu điên rồi sao?”
Mao Vũ bị mắng là kẻ điên, vậy mà dường như vẫn vui vẻ chấp nhận, chỉ bật cười một tiếng.
“Lão nhị, tôi phải làm gì mới được đây? Tôi thực sự lỡ thích cô ấy mất rồi, thực sự…rất thích! Nhưng cô ấy ở bên cạnh thiếu gia, đến mức tôi không thể gọi được một cuộc điện thoại. Tôi tự hỏi, có phải đến cả thiếu gia cũng giống như tôi rồi không?”
“Đều sắp phát điên vì cô ấy!”
“Cậu có biết cậu đang tự tìm đường vào chỗ chết không Mao Vũ?”
Hắc Vũ bước đến, đột ngột siết lấy cổ áo của đối phương. Hắn nhìn Mao Vũ, ánh mắt tựa hồ tràn lên phẫn nộ.
“Cậu còn dám nhắc đến thiếu gia! Cậu nghĩ cậu là ai và đang làm việc cho ai vậy Mao Vũ?”
“Trịnh Lam Hạ, cô ta ngay từ đầu không nên có mặt ở Bạch Ngự dinh. Cô ta sống là nhờ thiếu gia bỏ chút nhân nhượng, mạng sống của cô ta vốn đã được định trong tay ngài ấy. Vậy thì một tên thuộc hạ như cậu lấy quyền gì để mong ước với tới cô ta. Nếu để thiếu gia phát hiện cậu thích cô ta, ngài ấy chắc chắn sẽ khiến cậu phải hối hận!”
“Tôi tuyệt đối sẽ không hối hận!”
Đáp lại sự phản đối của Hắc Vũ, Mao Vũ lại điềm tĩnh đến lạnh lùng. Cậu nhìn Hắc Vũ, ánh mắt tràn ngập ái tình của cậu mỗi khi nhắc đến Lam Hạ khiến thái độ của hắn càng trở nên khắc nghiệt.
Hắn mạnh tay ghì chặt Mao Vũ vào lan can phía sau, mỗi câu mỗi chữ đang chuẩn bị nhả ra đều mang đậm ác ý.
“Không hối hận sao? Được lắm! Khẩu khí rất lớn nhỉ.”
“Vậy cậu có biết những ngày qua, cô ta và thiếu gia đã trải qua những gì hay không?”
Mao Vũ bị câu nói mơ hồ này của Hắc Vũ làm cho rúng động, ánh mắt cũng lập tức rất khác. Nhưng cậu còn chưa hỏi, thì Hắc Vũ lại tiếp tục.
“Thiếu gia bắt ép cô ta ở chung phòng với ngài ấy suốt cả một đêm. Đến khi cửa được mở ra thì cô ta đã bất tỉnh nhân sự.”
“Mao Vũ, nếu cậu biết được sự thật phía sau. Cậu còn dám nói mình không hối hận nữa hay không?”
Chẳng rõ xung quanh đang diễn ra những gì, bản thân Mao Vũ chỉ cảm thấy trong đầu mình dường như vừa có một tiếng nổ rất lớn. Tầm nhìn phía trước bỗng nhiên mơ hồ chao đảo, choáng váng và mờ mịt vô cùng.
Hắc Vũ nhìn thấy vẻ mặt này của Mao Vũ, trong lòng càng sinh ra chán ghét. Hắn khó chịu buông tay, phẫn nộ vẫn chưa hề nguôi xuống.
“Thiếu gia đã rất tin tưởng cậu, cho nên mới để cậu tiếp cận bên cạnh cô ta trong suốt sáu năm. Vậy mà cậu lại không an phận, quên mất nhiệm vụ của bản thân mà đi nảy sinh tình cảm với cô ta.”
“Mao Vũ, đừng nói tôi chưa từng nhắc nhở cậu. Tôi đã nói rất nhiều lần, nếu cậu đã lỡ đi bước này rồi thì tốt nhất đừng để thiếu gia phát hiện. Để ngài ấy biết được cậu tắc trách phản chủ, cái giá phải trả ra sao có lẽ cậu đã biết rồi chứ!”
“Hôm nay ngài ấy sẽ trở về. Cậu có gan thì đi đến trước mặt ngài ấy, thừa nhận việc cậu đã yêu cô ta. Tôi chắc đến khi đó, ngài ấy sẽ khiến cậu phải rút lại toàn bộ những gì mà mình đã nói.”
Hắc Vũ dứt lời liền rời đi, bỏ lại Mao Vũ đứng thẫn thờ tại chỗ. Trong vô thức, Mao Vũ chợt nhớ lại hoa tai Lam Hạ đã từng kì lạ rơi vào túi áo của Ngạo Lăng Cẩn. Đến tận ngay lúc này, khi nghe những lời ra tiếng vào kia, cậu mới biết thì ra tất cả mọi chuyện đều có lí do của nó.
Vì sao mà chiếc hoa tai ấy lại có thể hoàn hảo nằm trong túi áo của Ngạo Lăng Cẩn, có lẽ đã không còn là điều khó hiểu nữa rồi.
“Hoá ra, đến cả ngài cũng có ngày này sao thiếu gia?”
Mao Vũ bỗng nhiên bật cười, nhưng ánh mắt lại chẳng hề tràn ra vui sướng. Âm thanh phát ra từ miệng cậu chua xót, khổ sở và oán giận vô cùng.
Trong giây phút, Mao Vũ cảm tưởng toàn bộ thế giới bên trên đều đồng loạt đổ sụp xuống người mình. Cậu không đứng vững được nữa, mệt mỏi ngồi phịch xuống bên dưới.
Cậu vẫn cười y như vậy, nhưng nụ cười trên môi lại càng lúc càng khác lạ. Trong bất giác, ánh mắt chợt loé lên tia căm phẫn, khoé môi cũng đồng thời trĩu nặng.
Mao Vũ giận, giận đến mức cả hai tay cũng cơ hồ siết lại mà run lên không ngừng.
Nếu trước đây cậu can đảm một chút, làm rõ tình cảm của mình với Lam Hạ thì có lẽ ít nhiều giúp cô thoát khỏi tầm ngắm của Ngạo Lăng Cẩn.
Tất cả cũng là vì sự do dự và nhút nhát của cậu. Nhưng, Mao Vũ ngàn lần cũng không thể ngờ…
Đến cả Ngạo Lăng Cẩn cũng đã nhắm trúng Lam Hạ ngay từ những ngày đầu cô trưởng thành.
Mao Vũ gục đầu, hơi thở trút ra nặng nề, tràn đầy bất lực. Ván cờ này của cậu, thực sự đã đi chậm một nước rồi.
[…]
“Không cứu được sao?”
“Không thưa thiếu gia! Thomas đã trúng độc rất nặng, xác định đã chết trước khi được đưa đến bệnh viện. Phỏng đoán thời gian từ lúc trúng độc cho đến lúc mất mạng là chưa đến mười giây.”
Lam Vũ cẩn thận báo cáo thật rõ cho Ngạo Lăng Cẩn. Anh ngồi trong xe, ngước mắt nhìn ra quang cảnh vắng tanh bên ngoài cửa sổ, sắc mặt lạnh xuống vài phần.
“Có kẻ tình nghi hay không?”
Lam Vũ đứng bên ngoài, tay cầm ô tiếp tục nói.
“Theo lời của bọn chúng, trên camera ghi nhận có một kẻ đáng nghi, chính tên này đã đem rượu vào phòng cho Thomas. Sau khi hắn ta rời đi thì ít phút sau, Thomas đã trúng độc mà chết. Từ xét nghiệm của phía cảnh sát, chai rượu mà Thomas đã uống có chứa chất độc. Là sodium cyanide!”
“Sodium cyanide sao? Cũng rất biết cách để khiến một người chết rất nhanh đấy! Là lo rằng tôi sẽ cạy miệng tên khốn ấy để tra hỏi điều gì cho nên mới thẳng tay như vây à.”
Ngạo Lăng Cẩn nghe Lam Vũ nói xong, ánh mắt liền tối sầm. Anh dừng lại vài giây, tập trung suy nghĩ rồi mới cất giọng.
“Tôi muốn có danh sách toàn bộ những người đã từng liên hệ và giao dịch với Thomas trong thời gian gần nhất, một người cũng được bỏ sót!”
“Vâng thưa thiếu gia, tôi sẽ làm ngay!”
…
Rời khỏi chỗ Mao Vũ được một đoạn, Hắc Vũ vừa đi đến hậu sảnh thì vô tình thấy Bạch Vũ từ xa đi đến. Khi Bạch Vũ đã đến gần, hắn mới gật đầu chào một tiếng.
“Lão đại.”
“Sao vậy?”
Bạch Vũ chợt hỏi, giọng trầm khàn đầy dò xét. Có lẽ phàm là những kẻ mang trong mình dã tâm, căn bản đều rất tinh ý.
Bạch Vũ chỉ cần nhìn sơ qua cũng đã nhìn ra bất mãn trên mặt Hắc Vũ. Cho nên lần nữa lại hỏi.
“Kẻ nào làm cậu không vui sao?”
Hắc Vũ biết không qua mặt được, nhưng cũng chỉ trả lời cho qua chuyện, tránh bị dò hỏi quá nhiều.
“Không có gì đâu lão đại, chỉ là một vài việc nhỏ. Xử lý xong rồi sẽ ổn thôi, anh không cần để tâm làm gì.”
Vốn không có ý nghi ngờ, Bạch Vũ cũng không hỏi sâu thêm. Hắn vỗ vai Hắc Vũ, thoáng cười một cái.
“Không có gì là được! Hôm nay tâm trạng của tôi khá tốt, đi uống với tôi vài ly.”