Lam Hạ sững sốt, khẩu súng trong tay thình lình bị cô làm rơi xuống sàn. Cô không nghĩ mình sẽ chạm mặt Ngạo Lăng Cẩn trong trường hợp thế này. Trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi vì cô nhận ra sắc mặt người đàn ông kia có vẻ khá giận dữ.
Bất ngờ gặp Ngạo Lăng Cẩn ở đây, Lam Hạ bối rối chẳng biết phải làm gì. Cô nhất thời đứng yên như tượng trong gian kính. Bất chợt, Ngạo Lăng Cẩn lại di chuyển đi về phía cô.
Lam Hạ căng thẳng nhìn người đang đi về phía mình, tim gan hồi hộp đến mức thi nhau lộn ngược hết cả lên. Bàn tay vô thức siết chặt lại, không tự chủ run lên cầm cập.
Tiếng bước chân của Ngạo Lăng Cẩn đều đặn vang lên, anh đã mỗi lúc mỗi gần hơn. Phút chốc đã bước hẳn vào buồng kính, dừng lại ngay trước mặt Lam Hạ.
Cô không nghĩ Ngạo Lăng Cẩn lại đến gần như vậy, hoảng sợ muốn lùi về sau nhưng lưng đã đụng trúng cạnh bàn.
Không còn đường lui, Lam Hạ hệt như bị chặn hết lối thoát. Cô nín thở ngẩng mặt nhìn lên trên, lần nữa suýt bị ánh mắt lãnh đạm kia doạ cho sợ đến tái mặt.
"Cha...cha nuôi!"
Giọng Lam Hạ khẽ gọi, âm thanh nhỏ xíu truyền đến tai Ngạo Lăng Cẩn, khiến anh nhíu mày, giữa trán liền hằn lên khó chịu.
Anh không ngờ, có ngày chỉ với việc nhìn thấy bóng lưng của một cô gái. Cũng khiến tâm trí anh dâng lên chấn động.
Nhưng tại sao, anh lại mang cảm giác kỳ lạ này với Lam Hạ?
Cô con gái nuôi mà anh đã không hề yêu thương trong suốt hơn sáu năm qua.
Thấy Ngạo Lăng Cẩn im lặng, Lam Hạ mới rụt rè: "Cha nuôi! Gặp lại người ở đây, con rất vui!"
Nhưng đáp lại cô, chỉ có sự im lặng đến lạnh người của Ngạo Lăng Cẩn. Anh nhìn cô, ánh mắt thâm sâu mang đầy loạn ý.
Cuối cùng, anh mới nghiêm khắc hỏi: "Ai cho phép con vào đây?"
Lam Hạ hơi bối rối, còn đang ngơ ngác nhìn anh thì đã bị anh giận dữ quát lớn.
"Nói!"
"Dạ...không có! Là con...con tự ý." Lam Hạ giật mình, cúi mặt run rẫy trả lời.
Trong lòng thực sự cảm thấy tổn thương, cô không nghĩ Ngạo Lăng Cẩn sẽ nổi giận như vậy. Nhìn ánh mắt đó của anh, cô có thể cảm nhận được sự lạnh lùng đến xa cách.
Ngạo Lăng Cẩn vẫn không khác ngày trước, vẫn chán ghét khi nhìn thấy cô.
Hai mắt đỏ hoe, rưng rưng sắp khóc. Tay Lam Hạ siết chặt vào nhau, run rẫy không ngừng.
Đột nhiên, Ngạo Lăng Cẩn lại hỏi: "Muốn sống yên trong Bạch Ngự dinh, tốt hơn hết là đừng đi lung tung!"
"Điều này ta đã dạy con ngay từ lúc con bước vào nơi này. Con đã quên rồi sao?"
Lam Hạ đứng hình vài giây, giọng nói của Ngạo Lăng Cẩn quả thực làm cô ấn tượng. Đó là loại âm thanh đầy mê hoặc, trầm thấp nam tính vô cùng.
Thấy cô không trả lời, Ngạo Lăng Cẩn đột ngột nâng mặt cô lên.
Ngón tay giữ lấy cằm cô hơi siết lại, anh nhíu mày: "Ghi nhớ lời ta nói rồi cút khỏi đây!"
Lam Hạ căng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, thoáng chốc cảm thấy trong lòng bị tổn thương đến vỡ vụn.
Không kiềm được, Lam Hạ uất ức rơi nước mắt.
Cô gạt tay Ngạo Lăng Cẩn, mạnh tay đẩy người anh sang một bên mà lao nhanh khỏi phòng.
Trong vài giây cô rời đi, tâm trí Ngạo Lăng Cẩn vẫn chưa kịp ổn định trở lại. Anh nhìn chằm chằm ra phía cửa, nơi vừa phát ra tiếng động đóng chặt rất giận dữ.
Nhìn xuống dưới sàn, Ngạo Lăng Cẩn mới nhìn thấy khẩu súng ngắn mà Lam Hạ đã đánh rơi vừa rồi.
Nhặt lấy nó, anh lại vô thức nhớ đến hình ảnh của Lam Hạ lúc cầm súng. Thực sự có chút ấn tượng, lưu lại trong suy nghĩ mãi không dứt ra được.
Sáu năm rồi, gặp lại Lam Hạ một cách bất chợt thế này, anh quả thực cũng rất kinh ngạc.
Suýt chút nữa thì anh đã không nhận ra cô con gái của Trịnh Thiếu Dĩ. Hôm nay, đã lớn thật rồi!
Lao khỏi phòng, Lam Hạ buồn bã chạy nhanh xuống cầu thang nhưng vô ý va phải ai đó.
Cô ngẩng mặt, đã thấy Lam Vũ khó hiểu nhìn cô chằm chằm.
"Tiểu thư, cô sao vậy?"
Lam Hạ không trả lời, chỉ lau nước mắt rồi lắc đầu. Đối với Lam Vũ, cô không thể thoải mái và tự nhiên được như Mao Vũ, mặc dù tên này cũng khá dễ chịu.
Ít nhất là nếu so với Hắc Vũ.
Lam Vũ tuy cao to và mang dáng vẻ dữ tợn nhất trong ba người nhưng hắn lại khá ngờ nghệch trong nhiều tình huống.
Thấy Lam Hạ nước mắt nước mũi tèm nhem, hắn lại hỏi: "Tiểu thư khóc à?"
Mặt mũi thế này không khóc thì là gì kia chứ?
Lam Hạ chán nản không muốn trả lời, quay lưng đi mất.
Về đến phòng, Lam Hạ nằm bẹp lên giường, giận dỗi úp mặt vào gối. Vừa đánh vừa kêu: "Thật quá đáng! Biết vậy chẳng thèm tặng nó cho ông ấy làm gì!"
Lại đến Ngạo Lăng Cẩn, sau khi trở về phòng thì anh đi thẳng vào phòng tắm. Sau một hồi ngâm mình trong dược liệu, cuối cùng cũng thấy tâm trạng khá hơn đôi chút.
Anh trở ra ngoài, vừa ngồi xuống giường thì vô tình phát hiện vật gì đó được giấu dưới chăn.
Kiểm tra xem thì phát hiện ra là một chiếc cà vạt, nhìn qua đã biết là hàng của thương hiệu nổi tiếng, lại còn là bản giới hạn đặc biệt.
Cầm nó trong tay, Ngạo Lăng Cẩn cơ hồ nghĩ ngợi. Suy đoán rất nhanh, anh chỉ có thể nghĩ đến Lam Hạ mà thôi.
Nhìn ngắm món quà vài lần, anh buộc miệng nói như khen ngợi: "Không tệ lắm!"
[...]
"Tiểu thư, mặt trời đã lên cao tám toà đài rồi, mau dậy đi!"
Mao Vũ đứng ngoài cửa, lớn giọng hét lên.
Lam Hạ khẽ nhúc nhích, kéo cao chăn bông trùm qua khỏi đầu. Bên ngoài, Mao Vũ từ gõ cửa chuyển sang đập cửa: "Tiểu thư, thiếu gia muốn gặp cô!"
"Cha nuôi?"
Lam Hạ giật mình, ngồi ngây ngốc trên giường. Cô chạy đến bên cửa, khẽ giọng hỏi: "Không gạt em chứ?"
Mao Vũ thở dài sau cánh cửa: "Tôi không dám thưa tiểu thư."
Lúc này, Mao Vũ không thể thấy được nét mặt của Lam Hạ vui mừng đến mức nào. Cô trèo lên giường, mừng rỡ nhảy múa.
Có lẽ đêm qua, Ngạo Lăng Cẩn đã nhìn thấy món quà mà cô đã lén đặt trong phòng của anh.
Trong lòng có chút đắc ý, chắc là Ngạo Lăng Cẩn sau khi nhìn thấy món quà chân thành kia. Anh đã thấy hối hận vì đã lớn tiếng giận dữ với cô ở phòng tập bắn.
Thay xong quần áo, chải tóc gọn gàng. Lam Hạ phấn khích chạy nhanh đến phòng Ngạo Lăng Cẩn.
Nhưng khi đứng bên ngoài, lén nhìn qua cửa thì cô đã nghe giọng của Ngạo Lăng Cẩn truyền ra.
"Sắp xếp việc học của con bé đến đâu rồi?"
Một giọng nói khác trả lời: "Đã xong rồi thưa thiếu gia! Ngày tới tiểu thư sẽ được vào học ở học viện Triết Duật."
Nghe đến đây, Lam Hạ nóng vội đẩy xông cửa mà bước vào: "Con chưa muốn đi học thưa cha nuôi!"
Trong phòng, cả Hắc Vũ và Ngạo Lăng Cẩn đều nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Nhất là Ngạo Lăng Cẩn, gương mặt anh thờ ơ vô cùng.
Ngã lưng ra sau, Ngạo Lăng Cẩn cao giọng: "Không muốn đi học?!"
Lúc này, Hắc Vũ mới nói vào: "Tiểu thư, hồ sơ của tiểu thư tôi đã sắp xếp xong cả rồi! Tiểu thư yên tâm, Triết Duận là học viện hàng đầu tại Bắc Kinh...."
"Tôi không quan tâm!"
Lam Hạ cáu giận, bướng bỉnh cắt ngang lời nói của Hắc Vũ.
Ngạo Lăng Cẩn vẫn giữ nguyên tư thế, thoải mái đến mức thờ ơ. Chỉ ngắn gọn ra lệnh: "Ra ngoài!"
"Cha nuôi."
Lam Hạ vừa mới nhỏ giọng kêu lên đã bị Ngạo Lăng Cẩn giận dữ quát lớn: "Ta bảo con ra ngoài!"
Bị mắng đến mức giật mình, Lam Hạ cắn môi cố không khóc rồi lẳng lặng rời khỏi phòng.
Đợi khi cửa đóng lại, Ngạo Lăng Cẩn mới nói: "Quản nó thật chặt vào cho tôi!"
"Vâng, thưa thiếu gia!"
Rời khỏi phòng Ngạo Lăng Cẩn, Lam Hạ buồn bã đi xuống hoa viên ở sân sau. Mặc dù thời gian trước đây sống ở Bạch Ngự dinh chưa lâu, nhưng mỗi lần tâm trạng không tốt cô đều ra nơi này để hóng mát.
Không khí ngoài này rất trong lành, hoa hồng phủ kín cả một khu, ở giữa là đài phun nước. Ở sân sau nhìn thẳng ra phía xa là rừng thông bao phủ xung quanh, cảnh quang hùng vĩ đôi khi làm con người ta hơi choáng ngợp đôi chút.
Nhớ đến nét mặt của Ngạo Lăng Cẩn vừa rồi, Lam Hạ bực dọc đá mạnh lên một bụi cây nhỏ dưới chân mình.
"Đáng ghét! Không có chút thiện cảm!"
"Cái cây nhỏ đó đắc tội gì với tiểu thư sao?"
Mao Vũ từ đâu đi tới, đứng ngay sau lưng Lam Hạ mà cất giọng trêu ghẹo.
Lam Hạ quay lại, cong môi chán nản: "Em ước gì em cũng có thể đánh cho người đó một trận."
Quan sát sắc mặt cô, Mao Vũ thừa biết cô đang không vui vì chuyện gì. Chuyện sắp xếp cho cô vào học ở Triết Duật, cậu cũng đã được biết.
Đi đến trước mặt Lam Hạ, Mao Vũ hỏi: "Tiểu thư giận thiếu gia sao?"
Không đáp, Lam Hạ ngồi xuống xích đu, đưa chân đạp đạp vài cái.
Mao Vũ mỉm cười, tay đẩy nhẹ xích đu cho Lam Hạ: "Đừng giận! Thực ra thiếu gia nghĩ cho tiểu thư nên mới làm vậy."
Lam Hạ lại bướng bỉnh, khó chịu nói: "Nhưng không cần nhất thiết lúc nào cũng tỏ ra cọc cằn với em như vậy chứ?"
"Tiểu thư..." giọng Mao Vũ chợt thấp xuống.
Cậu không nhìn Lam Hạ, vu vơ nói: "Có đôi khi con người cần phải tạo ra cho mình một mặt trái đầy ngang ngược và tàn nhẫn. Điều ấy khiến bản thân người đó ít nhất cảm thấy được an toàn."
Lam Hạ ngẫn người, câu nói đầy ẩn ý của Mao Vũ đang ám chỉ về ai đó hay sao?
Cô níu tay áo Mao Vũ, ánh mắt mang đầy thắc mắc mà nhìn cậu.
"Mao Vũ, anh nói ai?"
Nhưng dường như Mao Vũ nhận ra bản thân vừa đi quá xa, thái độ nghiêm túc của cậu biến mất.
Thay vào đó là nét hóm hỉnh như mọi ngày: "Tiểu thư, không phải tiểu thư đang không vui sao? Tôi đẩy xích đu cho tiểu thư!"
"Tiểu thư muốn bay cao cỡ nào?"
"Hả? Đợi...đợi đã..."
Lam Hạ còn chưa kịp nói hết thì từ phía sau, Mao Vũ đã dùng hết sức mà đẩy về trước. Chiếc xích đu bay vút lên rồi lại hạ xuống, vừa hạ xuống thì Mao Vũ lại tiếp tục đẩy.
Mặc kệ cho Lam Hạ kêu la muốn cậu dừng lại, nhưng Mao Vũ vẫn không quan tâm, chỉ cười thích thú mà đẩy mạnh không ngừng.