Nam MC cúi đầu, niềm nở nhìn Lam Hạ.
Lam Hạ có chút bối rối, cô nhìn sang Ngạo Lăng Cẩn, đã thấy anh yên vị trên ghế, chăm chú nhìn cô.
Từ đầu đến giờ, Ngạo Lăng Cẩn chưa hề nói với cô về việc sẽ để cô ngồi vào chiếc ghế khách mời vinh dự trên sân khấu. Thế nào bây giờ lại rơi vào tình cảnh khó xử này?
“Ngạo tiểu thư!”
Lam Hạ đứng ngơ ngác trong vài giây, sau đó mới bị giọng của nam MC lần nữa gọi tên mới giật mình. Lam Hạ gật đầu đáp lại, nụ cười trên môi cơ hồ có chút gượng gạo.
Cô ngồi xuống ghế, đối diện với cô chính là Ngạo Lăng Cẩn. Với ánh mắt sắc bén, ẩn chứa cái nhìn thâm sâu khó đoán bất giác làm cô sợ hãi trong lòng, tay vô thức cấu chặt lên váy, trong mắt đã thực sự không giấu được căng thẳng.
Chẳng rõ là do sức nóng tản ra từ hệ thống ánh sáng phía trên hay do bản thân Lam Hạ đang không kiểm soát được bản thân, mồ hôi trên trán đã bắt đầu tuôn ra lấm tấm.
Thấy vậy, nam MC mới hướng mắt về phía cánh gà, nheo mắt ra hiệu cho ai đó. Ngay lập tức từ phía trong đã có một cô gái tay mang khăn giấy, trực tiếp đưa cho Lam Hạ.
Để giảm bớt sự ngượng ngùng không đáng có, nam MC mới bật cười.
“Xem ra Ngạo tiểu thư khá căng thẳng nhỉ?”
Lam Hạ không nói, chỉ gượng gạo cười một cái. Đúng là cô rất căng thẳng, nhưng đó là do cách mà Ngạo Lăng Cẩn đang nhìn cô gây ra. Quả thực đó là ánh mắt mang theo loại áp lực không hề đơn giản.
Không như Lam Hạ, Ngạo Lăng Cẩn vốn dĩ đã quá quen với bầu không khí sắc tựa như dao của đám đông dư luận. Hoặc giả là do bản thân anh căn bản đã quá kiêu ngạo, đến mức thờ ơ với mọi sự soi mói từ xung quanh.
Anh ngồi đối diện với Lam Hạ, dáng vẻ thoải mái vô cùng, trên mặt cũng không hề để lộ chút biểu hiện nào khác. Chỉ có lạnh lùng và khắc nghiệt mới khiến cho nam MC ngồi ở ghế giữa cũng phải hết sức thận trọng với từng câu mà mình thốt ra.
“Con bé không quen tiếp xúc với truyền thông, căng thẳng một chút cũng là điều đương nhiên!”
Ngạo Lăng Cẩn nhìn Lam Hạ, giọng nói trầm thấp đều đặn cất lên.
Sau đó, lại hỏi: “Lam Hạ, ổn chứ?”
Lam Hạ mang đôi mắt chất đầy bối rối nhìn đáp lại anh, nhỏ giọng gật đầu.
“Ổn thưa cha!”
Vừa đến đây, nam MC mới vui vẻ bật cười. Hào hứng nói:
“Vậy thì tốt quá! Được rồi! Ngạo tiên sinh, Ngạo tiểu thư! Chúng ta bắt đầu cuộc trò chuyện tối nay được rồi chứ?”
Phía dưới, Nguỵ Thái Văn chăm chú quan sát những gì đang diễn ra trên sân khấu. Ngồi bên cạnh là Nguỵ Lâm Lâm, cô kéo tay áo em trai, thì thầm vào tai một câu đầy tò mò.
“Em và cô gái đó, có phải là sự thật không?”
Câu hỏi của Nguỵ Lâm Lâm thoạt đầu không cách nào lọt được qua tai Nguỵ Thái Văn, anh đang bận phải quan sát ánh mắt của Ngạo Lăng Cẩn đang dành cho Lam Hạ ở phía trên kia, chú tâm đến mức cả hai đầu lông mày cũng cơ hồ nhíu chặt.
Mãi đến khi Nguỵ Lâm Lâm nói thêm một câu mới làm Nguỵ Thái Văn để ý nhìn sang.
“Em không thấy thái độ cùng sắc mặt vừa rồi của Ngạo Lăng Cẩn chứ? Thái Văn, mối quan hệ này chị thực sự rất lo, không biết em có nên suy xét lại hay không?”
“Chị sợ sao?”
Nguỵ Thái Văn chợt hỏi, ánh mắt mang tính dò xét nhất thời khiến Nguỵ Lâm Lâm không mấy thoải mái, vội ngồi ngay ngắn trở lại.
Thờ ơ nói: “Em điên sao? Chị làm gì phải sợ ai chứ?”
“Đúng nhỉ!”
Nguỵ Thái Văn cười nhẹ một tiếng, trên môi vẽ ra nét trêu chọc.
“Em suýt quên mất, bốn năm trước chị đã nổi trận lôi đình đến cỡ nào khi bị bố ngăn cản chuyện giữa chị và Ngaoj Lăng Cẩn! Hình ảnh giận dữ khi ấy của chị, em vẫn còn nhớ rất rõ đấy!”
“Em đừng ăn nói linh tinh nữa Thái Văn! Không khéo lọt vài tai của tên phóng viên nào lại trở thành trò cười cho thiên hạ!”
Nguỵ Lâm Lâm khẽ trách mắng, không quên đảo mắt liếc nhìn xung quanh.
Trong khi cô chẳng khác gì bị dẵm trúng đuôi thì Nguỵ Thái Văn lại thản nhiên như không, tay nhịp nhịp vài lần trông vô cùng thoải mái.
Anh không nhìn Nguỵ Lâm Lâm, ánh mắt đổi hướng về vị trí cũ phía trên sân khấu, giữa trán rất nhanh liền rộ lên sự khó chịu.
“Nếu đổi lại là em, em chắc chắn cũng sẽ không khác gì chị. Loại tình cảm mà bản thân đã xem là tất cả lại bị phản đối một cách vô lí như vậy, thử hỏi trên đời này có ai chịu chấp nhận? Lâm Lâm, chị đừng bảo với em lí do để chị đồng ý hợp tác ra mắt trong cùng một buổi hội nghị này chỉ vì Ngạo Lăng Cẩn.”
“Em...em đang nói gì thế Thái Văn?”
Nguỵ Lâm Lâm lấp bấp, khó hiểu nhìn đứa em trai đang mang một sắc thái hoàn toàn quái lạ.
Là một sắc thái mà trước đây cô chưa từng thấy qua!
Nguỵ Thái Văn vẫn điềm tĩnh như vậy, thờ ơ thốt ra một câu khiến Nguỵ Lâm Lâm cũng giật mình sững sốt.
“Chị tìm mọi cách để hợp tác với Ngạo Lăng Cẩn, đồng ý sẽ quay về Bắc Kinh, không phải cũng chỉ vì những tin đồn kia hay sao?”
“Tin...tin đồn...”
Cổ họng Nguỵ Lâm Lâm như bị một khối đá chặn lại, khó khăn không thể nói được một câu trọn vẹn.
Nguỵ Thái Văn một tay chống cằm, mơ hồ nói tiếp: “Chính là vì chị sợ rằng, Ngạo Lăng Cẩn - người đàn ông này của chị sẽ giống như lời đồn. Sợ rằng ông ta sẽ thưc sự bị cô con gái nuôi kia cướp mất. Cho nên...”
“Thái Văn!”
Nguỵ Lâm Lâm khẩn trương quá mức, lớn tiếng một chút đã khiến ánh mắt xung quanh nhất thời nhìn sang.
Cô hít một hơi thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh cho bản thân.
Phần Nguỵ Thái Văn, nụ cười trên môi thoạt đầu là ngạo mạn, sau đó lại mang chút nham hiểm khó lường.
Mắt vẫn nhìn về phía Ngạo Lăng Cẩn và Lam Hạ, nhưng lời nói là dành cho người bên cạnh.
“Chị không cần phải quá căng thẳng! Chỉ cẩn chuyện của em và Lam Hạ công khai trên truyền thông đại chúng, thì mọi tin đồn trước đó sẽ hoàn toàn bị bác bỏ. Cô gái như Lam Hạ không nên bị váy bẩn bởi những loại tin đồn ấy được! Em sẽ giúp cô ấy thoát khỏi nó. Nhất định! Bằng mọi giá!”
Đột nhiên, trong đầu Nguỵ Thái Văn ẩn hiện hình ảnh vừa rồi giữa anh và Lam Hạ.
Vì sao giây phút khi anh muốn hôn cô, trong mắt cô chỉ toàn là hoảng loạn và khước từ.
Là khước từ một cách nhẫn tâm, chỉ thông qua một ánh mắt mà khiến nụ hôn của anh trở nên dang dở.
Nguỵ Thái Văn không hề hôn Lam Hạ, khoảng cách giữa hai đôi môi là vô cùng gần nhưng thực chất lại như xa đến vạn dặm. Anh không nỡ làm hỏng khoảng ký ức đẹp đẽ mà anh đã cố gắng tạo ra cho cô bấy lâu nay, cho nên cánh môi mới do dự không thể chạm tới.
Nếu anh thực sự hôn Lam Hạ, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn rất nhiều!
Còn tệ hơn cả việc anh biết, người Lam Hạ thích chính là Ngạo Lăng Cẩn.
“Lam Hạ! Xin lỗi em...”
[…]
8 giờ sáng tại Bắc Kinh, trời hôm nay đột ngột có mưa phùn. Hắc Vũ ngồi trong một phòng riêng tại nhà hàng, đưa mắt nhìn lên ô cửa kính đang bị nước mưa quệt đầy những đường ngang đường dọc.
Trong đầu chợt dấy lên vài suy nghĩ, khiến đôi mắt sắc lạnh ấy cơ hồ hẹp xuống vài phần.
Nghĩ đến chuyện Ngạo Lăng Cẩn đã căn dặn trước khi rời đi, Hắc Vũ nhất thời khó hiểu thở mạnh một hơi.
“Thật chẳng biết ngài ấy đang tính làm gì!”
Hắc Vũ vừa đưa ly rượu lên, muốn uống một ngụm thì tiếng gõ cửa vang lên. Bên ngoài là tiếng của một nhân viên truyền vào.
“Thưa ngài, người ngài cần gặp đã đến!”
“Vào đi!”
Hắc Vũ đặt ly rượu xuống bàn, chán ghét nói một cách thật ngắn gọn.
Cửa mở, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước vào. Ông ta mặc vest, bên ngoài khoác măng tô, đầu đội mũ vành, bộ dạng trông không phải một người bình thường.
Người này bước đến trước mặt Hắc Vũ, cởi mũ xuống rồi lên tiếng.
“Chào cậu!”
“Không cần giới thiệu! Ngồi đi!”
Hắc Vũ nhướng mày, khẩu khí không mấy hài lòng.
Người đàn ông kia kéo ghế ngồi xuống, sau đó từ trong vali lấy ra một bìa hồ sơ. Đưa về phía Hắc Vũ, ông ta nói:
“Đây là thông tin về nhà họ Trịnh mà tôi đã thu thập được! Mời cậu xem qua!”