Chương 62: Đối mặt như thế nào
Có đánh chết Du Ánh Tuyết cũng không chịu thừa nhận tội danh này: “Cháu không có… chỉ là cháu muốn hỏi lần này chú về thì khi nào sẽ qua công †y chỉ nhánh bên kia lại.” “..” Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Kiều Phong Khang hơi tối lại, môi mỏng khẽ nhếch lên nói: “Ngày mai sẽ đi” Nhanh như vậy sao?
“… À” Du Ánh Tuyết nhẹ nhàng đáp một tiếng, tâm trạng lại tuột dốc một cách khó hiểu, cô gật đầu nói: “Vậy cháu vào đây.. ” Vừa đẩy cửa ra, bước vào trong một bước. Nhìn thấy bóng lưng nho nhỏ của cô, lồng ngực Kiều Phong Khang lại bất giác dâng lên chút đau xót. Anh khế cau mày lại, đưa tay kéo cô xoay ngược vào lòng mình.
“Nếu như muốn đi cùng với tôi thì tôi có thể sắp xếp” “..” Du Ánh Tuyết kinh ngạc chớp mắt một cái, đi cùng với anh sao? Sau khi nghiêm túc sau nghĩ lại, cô vẫn kiên quyết lắc đầu: “Cháu không đi đâu”
Kiều Phong Khang cau mày: “Lý do?” Muốn ở nhà kề cận Minh Đức sao? “Trong công ty đã có rất nhiều lời đồn đãi rồi, lần trước chuyện của Tiêu Ngọc Trang đã sớm truyền đi khắp nơi… Cháu cũng sắp rời khỏi công ty nên không muốn bị các đồng nghiệp nói bậy bạ…” Lý do này, Kiều Phong Khang tiếp nhận. Dù sao cô vẫn chỉ là một đứa trẻ mười tám tuổi mà thôi, mặc dù anh không nghe thấy những lời đồn đãi trong công ty nhưng cũng biết nhất định không hề lọt tai nổi.
Một đứa học sinh như cô không cần phải chịu đựng những thứ đó. Nghĩ đến đây, sắc mặt Kiều Phong Khang mới đỡ hơn một chút, rốt cuộc anh cũng chịu buông cô ra: “Vậy vào trong ngủ đi” Bên trong căn phòng.
Du Ánh Tuyết ngã mình lên giường lớn, cô ôm gối lăn tới lăn lui một lúc lâu, tâm trạng vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.
Trước đó đã không buồn ngủ, bây giờ thì hay rồi, càng không buồn ngủ hơn nữa. Nhưng mà, tâm trạng lại rất tốt. Những chướng khói mù mịt tích trữ trong lòng hơn mười ngày qua đã lập †ức tan thành mây khói.
Ngón tay cô dời lên cánh môi đã bị hôn đến sưng đỏ, sau đó lại nghĩ đến chuyện mình và chú ba vừa rồi thì hô hấp bỗng chốc có chút rối loạn.
Kế đó, đầu óc lại không tự chủ được suy nghĩ đến chuyện Tô Hoàng Quyên và chú tư. Vốn dĩ cô cho rằng Tô Hoàng Quyên vô cùng vô cùng yêu chú ba mới đúng nhưng không -ngờ… lại…
Tóm lại, hai người họ đều không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài được.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên suy nghĩ của Du Ánh Tuyết khẽ khựng lại. Trong lòng mình khinh thường bọn họ như thế, vậy thì… chuyện của mình và chú ba sẽ như thế nào đây? Rõ ràng bản thân cô đã là vợ sắp cưới của Minh Đức rồi, còn mở miệng gọi anh là chú ba, thế nhưng… chuyện tối nay đã không phải mới phát sinh lần đầu nữa. Vả lại… rõ ràng mỗi lần cô đều có thể từ chối anh, tuy nhiên cô lại để mặc cho mọi chuyện diễn ra… để mặc cho bản thân ngốc nghếch sa vào…
Nghĩ đến những chuyện này, nghĩ đến Minh Đức, trong lòng cô càng thêm áy náy. Mối quan hệ giữa hai người họ cũng chẳng tốt đẹp hơn chú tư và Tô Hoàng Quyên bao nhiêu cả, vô cùng khiến người khác khinh thường.
Cô phiền nào ôm gối che đầu lại, sau này làm sao mình có thể đối mặt với Minh Đức đây? Làm sao đối mặt với dì Vân và chú hai đây? Dì Vân đã từng xem cô như con ruột, mà bản thân cô cũng chính miệng hứa rằng sẽ làm dâu nhà bọn họ, hơn nữa lúc ấy cũng đã thề thốt đảm bảo…
Bây giờ… cô nên làm sao đây? Sau này ở trước mặt bọn họ, cô phải cư xử như thế nào đây? Sau này…
Du Ánh Tuyết bị những vấn đề này xoay đến chóng mắt, sau khi giằng co một đêm vẫn không hề có kết quả. Sau khi triền miên và ngọt ngào qua đi thì lương tâm áy náy và bất an ùa nhau kéo đến.
Hôm sau, trời vừa sáng thì trong nhà đã vô cùng náo nhiệt.
Sau khi Du Ánh Tuyết rửa mặt, cô thay quần áo rồi ra khỏi phòng ngủ.
Trùng hợp lại gặp dì Vân.
“Thằng bé Minh Đức kia vẫn còn đang ngủ thẳng giấc đấy, con giúp dì đánh thức nó đi. Chỉ có con mới có thể trị được tính ngủ nướng của thằng bé mà thôi” “À, được ạ” Loại yêu cầu nhỏ này, đương nhiên Du Ánh Tuyết không hề từ chối.
Cô không hề suy nghĩ nhiều, lập tức xoay người vào căn phòng cách vách của Kiều Minh Đức. Vốn dĩ không muốn phải ở lại lâu, nên khi cô đi vào cũng không đóng cửa lại.
Trong phòng vô cùng lạnh lẽo, trên giường lớn có một chàng trai đang nằm gối tay sau ót, chìm vào giấc ngủ sâu: Tấm chăn lông dê sạch sẽ trắng tinh được tùy ý vắt ngang hông, đắp phần eo trở xuống. Nửa người trên lại để trần, cơ thể trẻ tuổi tản ra ánh sáng mê người. Kiều Minh Đức lười biếng nằm đó, cả người đều mát mẻ sạch sẽ.
Du Ánh Tuyết lặng lẽ đưa mắt nhìn anh ta, sự áy náy trong lòng càng lúc càng nhiều hơn. Minh Đức như vậy, cô thật sự… không nỡ làm tổn thương anh ta…
Vì sợ anh ta bị cảm lạnh nên cô bước đến cầm lấy điều khiển từ xa tăng nhiệt độ trong phòng lên một chút. Mãi đến khi không khí đã ấm áp hơn, cô mới đi đến bên giường võ nhẹ vào lưng Kiều Minh Đức.
“Này, con trùng lười kia, rời giường đi” “..” Kiều Minh.Đức chỉ khẽ nhíu mày, tỏ vẻ không nghe thấy.
“Đứng lên nào, sắp ăn sáng rồi, mọi người đều chờ mình anh đấy” “… Du Ánh Tuyết, em ồn ào quá” Anh ta than phiền một câu, sau đó lại xoay người qua lấy gối che lỗ tai lại.
Du Ánh Tuyết mang trọng trách phải đánh thức anh ta dậy nên tất nhiên không hề buông tha, cô dứt khoát kéo gối xuống, mở miệng uy hiếp: “Nếu anh còn không dậy thì em sẽ cù anh đấy” Kiều Minh Đức khế hừ một tiếng, lười phản ứng với cô.
Du Ánh Tuyết cố ý làm tới, bàn tay di chuyển xuống dưới hai tay anh ta động vài cái, kế đó lại dời xuống hông trêu chọc vài cái nữa. Kiều Minh Đức không thể chịu nhột, Du Ánh Tuyết biết anh ta nhất định sắp phát điên lên rồi.
Kết quả… thế mà lại không tức giận, ngược lại Kiều Minh Đức còn uốn người tới, duỗi tay ra siết chặt tay Du Ánh Tuyết. Sau đó, anh ta trực tiếp xoay người, hai tay chống đỡ trên giường vây cô dưới thân mình.
Du Ánh Tuyết hơi bối rối, cơ thể nóng bỏng của người đàn ông đang áp sát người cô. Ánh mắt trong trẻo kia, giờ phút này đã phủ một tầng sương mờ nhạt. Kiêu Minh Đức khẽ cau mày, anh ta nhìn chằm chằm vào Du Ánh Tuyết, trong mắt có mấy phần hàm ý thăm dò.
Nếu như nói Kiều Phong Khang giống như sư tử oai hùng ẩn núp trong vùng quê hoang dã thì giờ phút này, Kiều Minh Đức lại tràn ngập nguy hiểm giống như dã báo rừng sâu.
Du Ánh Tuyết có chút hoảng sợ, đến khi cô hồi phục tinh thần lại thì lập tức đấm lên người anh ta: “Kiều Minh Đức, anh… vô sỉ!” Minh Đức thở dốc một tiếng, sau đó đỏ mặt lật người lại.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, Du Ánh Tuyết loáng thoáng nghe thấy dường như Kiều Minh Đức đang rầu rĩ rủa thâm một tiếng. Sau đó, anh ta chớp chớp mắt rồi lăn xuống giường, cầm lấy quần áo của mình mặc lên.
“..
Qua một lúc lâu, hai người cũng không hề lên tiếng. Du Ánh Tuyết lúng túng ngồi dậy khỏi giường, sửa sang lại quần áo một chút, chải lại mái tóc đã hơi rối loạn của mình.
Kiều Minh Đức cầm lấy quần, ngay cả áo cũng chưa mặc vào đã quay sang nhìn cô, vừa oán hận vừa tủi thân trừng mắt với cô.
“Anh trừng em làm gì? Muốn trừng cũng là em trừng anh mới đúng chứ” Gương mặt Du Ánh Tuyết cũng ửng đỏ, bị anh ta trừng mắt nhìn thì không hiểu làm sao.
“Lần sau còn dám nói anh vô sỉ thì anh sẽ nuốt em luôn đấy. Em là con gái nhà đàng hoàng, ăn nói phải biết dè dặt có biết không?” Dù sao Kiều Minh Đức cũng là một người đàn ông bình thường mà, anh ta có ham muốn thì có gì khác người đâu cơ chứ? Vừa mới sáng sớm, đây là thời điểm nguy hiểm nhất của người đàn ông mà cô lại dám đến khiêu khích anh †a như vậy.
“..
..” Du Ánh Tuyết bị anh ta giáo huấn cũng hơi sửng sốt.
Đến lúc kịp phản ứng lại, cô cảm thấy hơi dở khóc dở cười: “Anh có biết phải trái không đấy? Rõ ràng người vô sỉ là anh mà, bây giờ anh lại còn dám dạy dỗ em nữa?” Cô chỉ cù anh một chút thôi mà, không hề có ý gì khác cả.
“Đi ra ngoài, đi ra ngoài đi. Anh còn phải mặc quần áo nữa, em đừng hòng nhìn trộm” Kiều Minh Đức không muốn lý luận với cô, đẩy cô ra khỏi cửa.
Trong lòng Du Ánh Tuyết thầm bực bội, tại sao quay ngược lại thì cô trở thành người háo sắc rồi? Ngay khi Kiều Minh Đức đẩy Du Ánh Tuyết ra khỏi cửa, vốn dĩ cô còn muốn lý luận với anh ta nhưng khi nhìn thấy người đang đứng trước cửa thì lập tức ngẩn người.
Vậy mà Kiều Vân Nhung lại đang đứng đây nhìn cô và Minh Đức cười mập mờ, nhưng mà… đây vẫn chưa phải là chuyện quan trọng nhất. Quan trọng nhất chính là… Kiều Phong Khang cũng đang đứng ở cửa! Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Du Ánh Tuyết, đến mức cô cảm thấy cả da đầu mình đều sắp tê dại cả lên.
Ngay lập tức, Du Ánh Tuyết cúi đầu cắn môi đi ra khỏi phòng Kiều Minh Đức.
Trong lòng lại vô cùng thấp thỏm, vừa rồi anh đứng ở trước cửa, có lẽ không nhìn thấy được những cảnh tượng bên trong đâu nhỉ? Hay là… đầu thấy hết rồi? Du Ánh Tuyết liếc nhìn Kiều Phong Khang, khẽ kéo môi muốn nói gì đó.
Thế nhưng Kiều Vân Nhung đã cắt lời trước, bà ta cất giọng cười nói: “Người tuổi trẻ bây giờ… thật sự là không giống với thời đại trước của bác mà. Ánh Tuyết, sau này những loại chuyện nhạy cảm như thế thì phải nhớ đóng cửa lại đấy, biết chưa?” “Không phải vậy đâu ạ, bác hiểu lầm rồi” Du Ánh Tuyết rất cố gắng giải thích, ánh mắt khẽ liếc sang nhìn Kiều Phong Khang.
‘Trên mặt anh không hề xuất hiện chút cảm xúc nào cả.
“Cháu đừng giải thích nữa, vừa rồi bác cũng đã nghe thấy và nhìn thấy hết rồi. Bác chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cháu không nhận cũng không sao.
Cháu và Minh Đức sớm muộn gì cũng kết hôn thôi, loại chuyện này mọi người đều hiểu mà. Phong Khang, em nói xem chị nói có đúng không? Chị nghe thằng hai nói bây giờ Ánh Tuyết và ở bên Minh Đức rồi, chị cảm thấy nếu như tình cảm của bọn họ tốt như vậy thì chỉ bằng em lót đường cho hai đứa đi, chuẩn bị hôn lễ cho tụi nó sớm một chút. Ngộ nhỡ đến lúc có em bé thì cho dù có giết người cũng không ai ứng phó kịp đâu” Những lời nói cuối cùng của Kiều Vân Nhung là nói với Kiều Phong Khang.
“..
..” Du Ánh Tuyết thật sự muốn trợn trắng mắt.
Bản lĩnh châm dầu vào lửa của Kiều Vân Nhung, cô luôn hiểu rất rõ.
Nhưng mà bây giờ lại kéo đến chuyện có em bé thì thật sự quá hoang đường rồi.
“Chuyện này em và anh hai không quan tâm lắm, cũng không làm phiền đến chị nhọc lòng đâu” Rốt cuộc Kiều Phong Khang cũng mở miệng, sắc mặt gần như vô cùng khó coi khiến người khác kinh hồn bạt vía: “Còn chuyện có em bé thì sau này thật sự có rồi tính, em nhất định sẽ nói với chị trước tiên” Vừa dứt lời, chẳng những Du Ánh Tuyết sửng sốt mà ngay cả Kiều Vân Nhung cũng ngớ ngẩn.
Là ảo giác sao? Tại sao những lời này cảm thấy… kỳ lạ chỗ nào vậy chứ? “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Xuống lầu ăn sáng đi” Kiều Phong Khang không để ý đến nét mặt kinh ngạc của bọn họ nữa, anh mở miệng khó chịu nói với Du Ánh Tuyết. Kế đó, cũng không chờ cô đáp lời đã xoay người đi trước.
“… À” Du Ánh Tuyết tỉnh hồn lại, nhìn theo tấm lưng vững chắc của anh rồi đuổi sát phía sau.
Suy nghĩ của cô có chút hỗn loạn, vừa rồi rốt cuộc anh nhắc đến chuyện có em bé là ý gì? Ý muốn nói em bé của cô và Minh Đức hay là của cô và…
Nghĩ đến đây, cô khẽ vỗ vào sau ót một cái, thầm cấm bản thân không được tiếp tục nghĩ ngợi lung tung nữa.
Cái gì mà em bé chứ? Cô chỉ mới mười tám tuổi thôi mà! Hơn nữa… nếu như là em bé của cô và anh… thì càng không thể nào được.
Kiều Vân Nhung vẫn còn đứng trước cửa, suy nghĩ đến cùng một vấn đề giống như Du Ánh Tuyết. Bà ta không nhịn được xoay người liếc nhìn bóng dáng hai người đi trước, chân mày khẽ cau chặt lại, trong lòng thầm lo lắng.
Thằng ba:.. sẽ không đùa giỡn với con bé này thật chứ? Chẳng lẽ còn muốn để con bé sinh con cho mình nữa à? Vậy thì quá hoang đường rồi! Bữa ăn sáng, tất cả mọi người đều lục tục đến đông đủ.
Người đến nhanh nhất chính là Tô Hoàng Quyên, chậm nhất chính là Kiều Minh Đức. Anh ta đã sửa soạn xong rồi mới đi đến ngồi xuống bên cạnh Du Ánh Tuyết, dáng vẻ vô cùng sảng khoái.
Hôm nay, cả nhà vẫn phải ngồi theo thứ tự, Kiều Phong Khang ngồi xuống bên cạnh Tô Hoàng Quyên. Du Ánh Tuyết khẽ liếc mắt nhìn anh, sau đó lại đưa mắt nhìn sang Tô Hoàng Quyên và chú tư ở xéo đối diện.