Mục lục
Mối tình của vị tổng tài bá đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không sao cả, mẹ ở chỗ này chờ con. Con đẩy mẹ đi tới đi lui cũng vất vả rồi” 

Du Ánh Tuyết ngẫm nghĩ một chút, lại nhờ nhân viên giúp đỡ trong siêu thị đến đứng cạnh hai phút, rồi vội vàng chạy đến khu rau dưa chọn gừng và một chút đồ ăn sáng. 

Cô đang chọn gừng, cô gái bên cạnh luôn nói chuyện điện thoại. Hiển nhiên người đầu bên kia là bạn trai, hai người vẫn luôn sến súa nói chuyện với nhau, rất ân ái. 

Du Ánh Tuyết nghe vậy thì cảm thấy hâm mộ không thôi. 

Thật sự... rất nhớ rất nhớ anh, cho dù nghe thấy một chút giọng nói của anh thôi cũng đủ rồi... 

Trong đầu, bỗng nhiên xẹt qua một ý niệm. Du Ánh Tuyết quay đầu nhìn lại khu vực tươi sống, người đến người đi cách trở, mẹ cũng không nhìn thấy cô bên này. 

“Xin chào... Xin lỗi cô gái, cô có thể cho tôi mượn điện thoại của cô một lát được không? Tôi gọi một cuộc điện thoại rất quan trọng, sẽ nhanh trả lại cho cô thôi”. 

Chờ cô gái gọi điện xong, Du Ánh Tuyết mặt dày hỏi. 

Đầu tiên cô gái có hơi kinh ngạc, rồi lại cảnh giác đánh giá cô hồi lâu. 

Du Ánh Tuyết cười khanh khách: “Tôi không phải người xấu” 

Cô thật sự không giống người xấu. Hơn nữa dù sao vẫn là học sinh, vừa nhìn trong rất đơn thuần sạch sẽ, đối phương sau một hồi chần chừ cũng quyết định cho cô mượn điện thoại. 

“Cô gọi nhanh đi, tôi còn có việc 

“Cảm ơn, cảm ơn” Du Ánh Tuyết nhận lấy di động, liên tục nói cảm ơn. 

Cái dãy số kia cô cực kỳ quen. thuộc. Lúc gọi qua, nghe di động vang lên tiếng “tút tút”, cô khẩn trương đến mức siết chặt bàn tay lại. 

Thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại khu vực thực phẩm tươi sống. 

Đầu bên kia chậm chạp không nghe điện thoại, càng làm cho lòng cô nóng như lửa đốt. 

“Nhận điện thoại! Nhanh nhận điện thoại đi!” Cái miệng nhỏ của Du Ánh 

Tuyết không ngừng lẩm bẩm, ngón tay bẻ củ gừng. 

Điện thoại vang lên thêm một tiếng, càng làm cho trái tim cô lạnh đi một chút, chìm xuống đáy vực, khi muốn cúp điện thoại... 

“Alo” Giọng nói quen thuộc vang lên. 

Một tiếng kia, giống như là có ma lực đánh thẳng vào trong lòng Du Ánh Tuyết. 

Cô cầm di động, cười ngây ngô. Qua hồi lâu, tâm trạng cô vẫn kích động đến mức nói không nên lời. 

“Ánh Tuyết, là em sao?”. 

Kiều Phong Khang ở đầu bên kia lên tiếng hỏi. 

Cho dù cô không nói gì nhưng qua tiếng hít thở anh cũng có thể dễ dàng 

đoán ra đó là cô. 

". Vâng, là cháu” Du Ánh Tuyết trả lời anh. 

Cô nắm chặt điện thoại, vô cùng lưu luyến âm thanh của anh. 

Hai ngày nay, trong lòng cô luôn nhớ đến anh, nhưng không vì một cuộc điện thoại này mà hòa tan, ngược lại là càng tích càng sâu. 

“Đây là số của ai?” 

“Cháu... tùy tiện tìm một người tốt bụng để gọi nhờ điện thoại cho chú. Di động cháu bị mẹ tịch thu, luôn tắt máy. Chú ở đâu vậy? Bên chỗ chú có hơi ồn đấy.” 

Kiều Phong Khang không có trả lời, chỉ hỏi: “Em đang mua cái gì?” 

“Gừng, ngày mai em định xuống bếp hầm gà” Kiều Phong Khang im 

lặng chớp mắt. 

Nghe cô nói xuống bếp, trong lòng anh có hơi không đành lòng. 

“Mệt không?”. 

“... Không mệt” Du Ánh Tuyết cười nhẹ: “Được chăm sóc mẹ, cháu cảm thấy rất hạnh phúc” 

Trong chốc lát Kiều Phong Khang không nói gì, Du Ánh Tuyết có thể cảm nhận được anh đang di chuyển. Cô đang muốn hỏi anh định đi đâu, nhưng chỉ nghe thấy anh nhỏ giọng nói: “Ánh Tuyết, ngẩng đầu”. 

Du Ánh Tuyết nghi ngờ chớp mắt một cái. 

Vừa ngẩng đầu, bóng dáng vô cùng quen thuộc cứ không lường trước được đánh thẳng vào trong mắt cô. 

Cô không thể ngờ được, chỉ cảm 

thấy nhất định mình đang nằm mơ. 

Xoa xoa mắt, nhưng mà người đàn ông kia cũng không có biến mất, còn cầm điện thoại đứng ở đó, chăm chú bình tĩnh nhìn cô. 

Anh thật sự đến! 

Không báo trước mà xuất hiện trong tầm mặt cô! 

Hốc mắt Du Ánh Tuyết phiếm hồng, suýt nữa thì đã quên trả điện thoại di động cho cô gái đứng bên cạnh. Chờ đối phương gọi cô, cô mới hoàn toàn tỉnh táo. 

“Xin lỗi, rất xin lỗi! Cảm ơn, vô cùng cảm ơn!” Du Ánh Tuyết trả điện thoại cho đối phương rồi luôn miệng nói cảm ơn nói xin lỗi. 

Rồi cô cực kỳ kích động, chạy như bay về phía anh. 

Kiều Phong Khang cáp điện thoại, dang hai tay ra chờ cô nhào vào, ôm chặt cô vào trong lòng. 

Du Ánh Tuyết vùi đầu thật sâu vào lòng anh. Một tay Kiều Phong Khang đỡ eo cô, một tay đỡ cái ót cô, ôm cô thật chặt. 

Không biết hai người ôm nhau bao lâu, cuối cùng Du Ánh Tuyết mới quyến luyến không buông thoát ra khỏi lồng ngực anh. 

Ngửa đầu, bình tĩnh nhìn anh, cô vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. 

“Sao chú lại đến đây?” 

“Vừa nãy đến nhà em, gặp được bà chủ nhà. Bà ấy nói cho tôi biết hai mẹ con em đến siêu thị, vì thế nên tôi đến 

đây.” 

Du Ánh Tuyết nhìn anh cười. 

Kiều Phong Khang cúi đầu nhìn cô, chạm lên khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của cô rồi nhíu mày hỏi: “Có phải em. lại gầy đi rồi không?” 

Rất khẩn trương. 

Ý cười trên mặt Du Ánh Tuyết càng sâu. 

“Mới hai ngày làm sao mà gầy được chứ? Chạm lên bàn tay anh đang đặt trên mặt cô, Du Ánh Tuyết quyến luyến nắm lấy không buông. 

Cặp nhẫn trên tay hai người cũng chạm vào nhau. 

Du Ánh Tuyết bĩu môi: “Hai ngày nay chú bận gì vậy?” 

Lời này của cô ngầm ý thật sự muốn hỏi hai ngày qua anh không nhớ cô sao, vì sao không đến tìm cô chứ? 

“Bận đi công tác, mới vừa xuống máy bay một giờ trước”. 

“Thì ra là thế” Du Ánh Tuyết mỉm cười, cô đoán trước là như thế này mà. 

“Mẹ em đâu?” Kiều Phong Khang nhìn quanh một vòng, chưa thấy được người. 

“A, đúng rồi!” Du Ánh Tuyết quay đầu lại nhìn: “Cháu phải nhanh đi tìm mẹ, chú... nếu không chú ra bên ngoài siêu thị chờ đi? Đừng nên cho mẹ cháu biết chú đến đây, nếu không sau này có lẽ sẽ không cho cháu ra ngoài nữa đấy, vậy thì càng không xong rồi”. 

Kiều Phong Khang không muốn khiển Du Ánh Tuyết khó xử, vì thế bèn gật đầu. 

Bàn tay Du Ánh Tuyết chậm rãi rút khỏi tay anh, đi được vài bước thì quay đầu lại nhìn anh. Cuối cùng sợ mẹ nghi 

ngờ nên nhanh chóng chọn xong gừng và rau dưa rồi bước nhanh về phía bà ấy. 

Tâm trạng vốn đang hạ xuống nháy mắt lại nhấc lên, giống như ánh mặt trời chiếu vào trong góc tối trong lòng vậy. 

“Đã chọn xong rồi sao?” 

Lâm Vân Thanh đang chọn gà, nhìn thấy con gái đến đây thì hỏi. 

“Dạ, mua một ít rau dưa, đủ ăn một 

ngày”. 

Lâm Vân Thanh xem ra dưa rồi lại ngẩng đầu nhìn cô, không bỏ qua ánh mắt ngập tràn ánh sáng trong mắt Du Ánh Tuyết, tò mò hỏi: “Có chuyện gì vui vẻ sao?” 

Du Ánh Tuyết ngẩn ra. 

Chột dạ. 

Cô sợ mẹ nhìn ra, vì thế vội lắc đầu nói: “Không có ạ, chỉ là cảm thấy... ra ngoài hít thở không khí thật thoải mái” 

Lâm Vân Thanh cũng không nhận ra có gì khả nghi. 

“Đi thôi, chúng ta đi chọn thêm chút đồ khác nữa”. 

Du Ánh Tuyết nghe lời đẩy mẹ đi đến khu thực phẩm. 

Vừa mới lướt qua kệ để thực phẩm chín, Du Ánh Tuyết vừa nhìn đã phát hiện bên kệ để hàng có một hình bóng quen thuộc. 

Trái tim nhảy lên, cô thừa dịp mẹ không chú ý đã lùi về. 

Cánh một khoảng vài mét, Kiều Phong Khang đứng ở bên cạnh kệ bày hàng nhìn cô. Bàn tay đặt trong túi, ánh mắt sâu thẳm, Du Ánh Tuyết cũng cười 

theo. 

Toàn bộ quá trình, cô đi qua kệ để hàng nào thì phía bên kia nhất định sẽ có anh. 

Hai người, cách nhau khoảng vài mét, lặng yên đi cùng nhau. 

Ngẫu nhiên sẽ quay lại nhìn nhau, tuy rằng không có nói lời nào nhưng lại có thể làm cho đối phương cảm nhận được tình cảm và tiếng lòng của nhau. 

Du Ánh Tuyết cẩn thận sợ mẹ phát hiện, giống như là đang đi ăn trộm. Đến ánh mắt cũng không dám nhìn quá lâu. 

Thật lo sợ quá mà! 

Nhưng loại cảm giác này không ngờ lại thật sự ngọt ngào đến mức không nói nên lời như vậy. 

Ba người thong thả kết thúc cuộc đi dạo kỳ lạ này. Lâm Vân Thanh đánh 

giá Du Ánh Tuyết vài lần, Du Ánh Tuyết vô cùng chột dạ không dám đối diện với ánh mắt của mẹ. 

Lúc vào khu nhà lại gặp lại bà chủ nhà, bà ấy nhiệt tình chào hỏi: “Mua nhiều đồ như vậy sao?” 

“Đúng vậy. Trưa mai cháu sẽ hầm gà, dì nhớ đến nếm thử tay nghề của cháu nhé” Du Ánh Tuyết nhiệt tình mời. 

“Được đó, có cơ hội nhất định sẽ đến” Bà chủ nhà cười trả lời. Ánh mắt vô tình nhìn về phía người đàn ông đứng cách xa Du Ánh Tuyết vài mét, cười nói với Lâm Vân Thanh, nhỏ giọng nói: “Khó trách Du Ánh Tuyết nhà cô không nghe lời cô, nếu tôi có bạn trai hiếu thuận mà còn đẹp trai như vậy, tôi cũng không nghe lời cô”. 

Lâm Vân Thanh giả vờ nghe không hiểu, kỳ quái nhìn bà chủ nhà. 

Có gì kỳ lạ ở đây? 

“Cô còn không biết à? Cô vào xem đi, vật dụng trong nhà cô đều đổi thành đồ mới hết rồi. Còn cô nữa, đừng dùng tư tưởng cũ kỹ không cho phép Du Ánh Tuyết và cậu ta ở bên nhau. Cô xem, không phải hai người cũng khá tốt. sao? Rất xứng đôi! Nếu con gái tôi có thể giống như con gái cô, tìm được 

một người bạn trai có năng lực như vậy thì đúng là vô cùng tốt mà”. 

Bà chủ nhà nói xong lời cuối cùng, giọng điệu đều tràn đầy hâm mộ. 

Lâm Vân Thanh nhìn theo tầm mắt bà ấy, quay đầu lại, ánh mắt có hơi lạnh đi. 

Dưới ánh nắng chiều mờ ảo, Kiều Phong Khang im lặng đứng cách đó vài mét. 

Cho dù bị bà ấy nhìn thấy, vẻ mặt 

anh cũng chỉ thản nhiên, cho dù giờ phút này vẻ mặt bà ấy khó coi thế nào thì anh cũng chỉ hơi gật nhẹ đầu chào 

hỏi. 

Du Ánh Tuyết đứng bên cạnh vừa khép nép vừa lo lắng bất an. 

Ánh mắt chột dạ đảo qua Kiều Phong Khang rồi lại đảo lại Lâm Vân Thanh, dáng vẻ của cô khiến cho Lâm Vân Thanh cảm thấy có chút không đành lòng. 

“Mẹ..” Du Ánh Tuyết nhỏ giọng gọi một tiếng, tay siết chặt tay cầm xe lăn. 

Cuối cùng Lâm Vân Thanh cũng hiểu rõ, tại sao chỉ đi dạo siêu thị mà cũng có thể làm con nhóc này vui vẻ thành như vậy! 

Dù sao cũng đang ở nơi công cộng, vì thế Lâm Vân Thanh cũng không nói thêm gì, chỉ cố ý xụ mặt rồi 

cứng rắn nói: "Ánh Tuyết, đi về!” 

Du Ánh Tuyết dạ một tiếng, quay đầu ảm đạm nhìn Kiều Phong Khang, cuối cùng vẫn đẩy Lâm Vân Thanh về nhà. 

Rõ ràng chỉ cách nhau khoảng mấy mét, nhưng cô cứ liên tục quay đầu lại nhìn anh. 

Du Ánh Tuyết lấy chìa khóa mở cửa, vừa thấy căn phòng, Lâm Vân Thanh đã hoàn toàn ngẩn người. 

Quả nhiên, giống như bà chủ nhà nói, toàn bộ đồ vật bên trong đều trở nên rực rỡ hẳn ra. 

Trong lòng khẽ run lên. 

Vẻ mặt Lâm Vân Thanh cũng hơi hòa hoãn lại, nhưng sau đó lại vờ nhăn 

mày, oán giận nói: “Chủ nhà này thật là, tại sao lại thừa dịp chúng ta không ở 

đây mà đưa chìa khóa cho người ngoài như vậy chứ?”. 

“Mẹ, mẹ xem nè, đây là tủ lạnh mới nhất trên thị trường đó!” Du Ánh Tuyết ra vẻ nhẹ nhàng, đặt tất cả đồ vật mua về vào trong tủ lạnh: “Cái tủ lạnh kia cũ quá rồi, đến đông lạnh cũng không nổi, thịt cá đều không để được quá hai ngày. Bây giờ thật tốt, có để bao nhiêu ngày cũng không có vấn đề gì? 

“Ôi còn nữa kìa, ở đây có máy ép, sau này mẹ muốn uống nước trái cây gì con đều sẽ ép cho mẹ được. A, còn có lò nướng nữa nè, tối nay con sẽ học cách nướng bánh mì”. 

Du Ánh Tuyết nói liên tục, vừa nói vừa sắp xếp các dụng cụ vừa được chuyển đến. 

Tuy rằng cô vờ như đặt hết lực chú ý lên trên dụng cụ nhưng thật ra vẫn 

thường nhìn về phía mẹ, quan sát kỹ những thay đổi nhỏ trên gương mặt bà ấy. 

Ánh mắt lại ngẫu nhiên nhìn ra bên ngoài cửa sổ. 

Vừa mới nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia, trong lòng cô vừa thấy an. tâm nhưng cũng lại cảm thấy chua xót đến không nói nên lời. 

Giữa bọn họ, còn có quá nhiều chướng ngại vật cần vượt qua... 

“Con đi ra ngoài đi”. Lâm Vân Thanh bỗng nói. 

Du Ánh Tuyết ngẩn ra, quay đầu lại nhìn mẹ. 

Vẻ mặt Lâm Vân Thanh vẫn luôn sầm sì: “Không phải là con rất muốn gặp cậu ấy sao, bây giờ đang ở trong nhà mà trái tim đã bay ra ngoài rồi. 

Con đi ra ngoài đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK