Anh kìm nén xúc động muốn dạy dỗ cô tại chỗ, khiêng cô lên vai, bước về phía nhà vệ sinh nam.
"Thả tôi xuống. Kiều Phong Khang, tôi hận chú. Từ giờ trở đi, tôi sẽ không thích chú nữa, nếu có thì tôi chính là con lợn."
Cô la hét, đến câu cuối thì nghẹn ngào, tùy hứng nhưng quật cường.
Kiều Phong Khang đá văng cửa nhà vệ sinh nam, dáng vẻ âm u của anh khiến người bên trong sợ đến mức chạy ra ngoài.
Anh quay người cài cửa lại, khi đến trước gương thì mới thả Du Ánh Tuyết
xuống.
Vừa chạm chân xuống đất, Du Ánh Tuyết đã đẩy anh ra, định rời đi. Anh kéo cô lại, ẩn cô lên bồn rửa tay, tay kia mở vòi nước, hứng nước lau môi cô.
Hành động của anh khá mạnh tay, khiến đôi môi hồng của cô lập tức đỏ ửng lên, đau dữ dội.
Du Ánh Tuyết đứng trước mặt anh, hơi ngửa đầu, dấu son môi của những người phụ nữ khác trên cổ anh càng thêm rõ.
Những vết đỏ mập mờ ấy như vũ khí sắc bén, lăng trì trái tim cô hết lần. này đến lần khác. Vừa nghĩ đến chuyện tay anh cũng chạm vào những người phụ nữ khác như chạm vào cô, bây giờ còn đụng tới môi cô, Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy ghê tởm.
Khi người đàn ông giận dữ chạm
vào môi cô, cô hất tay anh ra.
"Kiều Phong Khang, chú... chú của bây giờ khiến tôi cảm thấy dơ bẩn. Thế nên... tôi không cho phép chú đụng vào
tôi."
Hai chữ "dơ bẩn" khiến người anh run lên, hai tay căng thẳng đến mức run rẩy.
ích kỷ, hèn hạ, bệnh hoạn, thậm chí bây giờ... còn là dơ bẩn? Trong mắt cô, tình yêu của anh kinh khủng đến thế ư?
"Nếu em đã thấy tôi dơ bẩn thì tôi sẽ làm vài chuyện càng dơ bẩn hơn" Anh thở mạnh, cúi đầu giữ cằm cô rồi hôn lên đôi môi ấy.
Còn tay thì xé mạnh áo sơ mi trên người cô.
Du Ánh Tuyết biết anh định làm gì. Cô nhớ đến hình ảnh trong phòng 808,
buồn bã và tức giận đan xen nhau, cô bèn giơ tay lên tát anh một phát.
Cô thật sự rất giận, cũng vô cùng căm hận.
Cái tát này khiến mặt Kiều Phong Khang ngoẹo sang một bên. Trán anh nổi gân xanh.
Anh lập tức quay đầu nhìn cô, trong mắt tràn ngập sự âm u vô cùng đáng sợ.
Du Ánh Tuyết nín thở, sự nguy hiểm này khiến cô sợ hãi nuốt nước bọt, vô thức định lùi ra sau.
Nhưng bồn rửa tay ở phía sau đã khiến cô không thể lùi được.
Kiều Phong Khang thở gấp, bước tới gần cô hơn.
Du Ánh Tuyết vô thức giãy dụa, anh bèn bắt chéo tay cô ra sau lưng bằng
một tay.
Cô ra sức chống cự nhưng cho dù sức lớn hơn nữa thì cũng chẳng phải đối thủ của người đàn ông này. Áo sơ
mi trên người bị xé toạc ra một cách không thương tiếc, cúc áo bắn tung tóe khắp nơi.
Tay kia của người đàn ông đưa thẳng vào váy cô, ngón tay dài ôm lấy phần viền mỏng manh kia rồi hơi dùng sức, kéo quần cô xuống đầu gối.
Cho dù đang ở trong nhà vệ sinh thì vẫn rất lạnh.
Gió luồn từ dưới lên khiến người Du Ánh Tuyết lạnh toát.
"Kiều Phong Khang, tôi không cho phép chú chạm vào tôi. Chú nghe không hả?" Du Ánh Tuyết thét lên, bật khóc.
Đây là nhà vệ sinh nam, việc anh muốn cô ở đây đã khiến cô rất xấu hổ rồi. Hơn nữa...
Tay anh vừa chạm vào những người phụ nữ khác, vừa cởi quần áo của họ.
Cho đến bây giờ, dấu son vẫn in rõ trên cổ anh, xé toạc thần kinh của cô.
Cô thấy mình sắp điên rồi!
"Nếu chú đã thích người khác thì cứ chạm vào người ta đi... Đừng chạm vào tôi nữa." Du Ánh Tuyết tuyệt vọng nhìn Kiều Phong Khang, dù có nhiều nước mắt hơn nữa thì cũng không thể rửa trôi được sự đau đớn và lạnh lẽo dữ dội trong lòng cô.
"Kiều Phong Khang, tôi ghét chú... hận chú"
Sự chán ghét và mâu thuẫn trong
mắt cô khiến con ngươi sắc bén của Kiều Phong Khang co lại. Anh nhìn chằm chằm vào cô với vẻ gần như là ngang ngược: "Nếu em đã không nhìn thấy tình yêu của tôi dành cho em, vậy thì từ giờ trở đi tôi sẽ khiến em hận. Tốt nhất là hận tôi thấu xương, đừng bao giờ quên".
Sau khi nói xong, anh lật người cô lại, không đợi Du Ánh Tuyết hoàn hồn.
Anh nắm tay cô, để cô chống tay lên bồn rửa, sau đó nâng mông cô lên.
Không hề có dạo đầu. Thậm chí không để ý đến nơi chốn.
Kiều Phong Khang đâm mạnh vào trong cô một cách căm hận và tàn ác.
Đau nhức...
Đối với cô, chắc chắn đây là một loại cực hình khó có thể miêu tả.
Trong thoáng chốc...
Người cô như bị xé làm đôi. Cả trái tim yếu ớt và đau khổ kia cũng vỡ nát.
Vỡ thành từng mảnh. Du Ánh Tuyết run rẩy dữ dội hơn, hai chân cũng run bần bật. Cô muốn giãy dụa nhưng sức lực lại mất hết trong sự tuyệt vọng và đau khổ.
Cô cảm thấy mình như một con búp bê vải mất hết sức sống, mặc cho anh giày vò.
Một lúc lâu sau...
Rốt cuộc Du Ánh Tuyết cũng chậm rãi mở mắt.
Cô không hề muốn nhìn mặt anh, cố gắng đứng thẳng dậy, lùi ra sau rồi tựa vào vách tường.
Vách tường lạnh thấu xương.
Nhưng...
Không thể lạnh hơn trái tim cô lúc này.
Cô run rẩy chỉnh lại váy, quần, áo xộc xệch.
Trên áo sơ mi chỉ còn một hai cái cúc.
Tay cô run bần bật, không thể cầm được cúc áo nho nhỏ kia.
Kiều Phong Khang vô cùng đau lòng, anh bước đến định giúp đỡ nhưng cô lại co rúm người, né tránh anh, đáng thương như chú nai con hoảng sợ.
Sự sợ hãi và né tránh trong mắt cô hết sức rõ ràng.
Rõ ràng đến mức khiến anh sợ hãi...
Sợ...
Sợ rằng bọn họ sẽ như vậy cả đời.
Hơi thở Kiều Phong Khang bỗng trở nên nặng nề. Anh liếc nhìn cô rồi im lặng quay người đi với vẻ mặt u ám, kéo cửa ra ngoài.
Cánh cửa bị đóng sầm lại. Bóng dáng anh hoàn toàn biến mất trong không gian nhỏ hẹp này.
Bàn tay đang chỉnh lại quần áo của Du Ánh Tuyết cứng đờ, sau đó toàn thân cũng cứng đờ theo.
Sau khi bị làm nhục, cô... tiếp tục bị vứt bỏ ở nơi này.
Bị vứt bỏ trong nhà vệ sinh nam.
Cô nhắm mặt, một lúc lâu sau lại định cài cúc áo, nhưng bàn tay run rẩy của cô khiến cúc áo văng ra ngoài.
Cô đau khổ thở hắt ra, yếu ớt tựa
vào vách tường rồi trượt xuống.
Kiều Phong Khang xông vào phòng riêng 808, nét mặt hung ác khiến người trong đó giật mình.
Anh không nói gì, túm lấy áo khoác rồi xông ra ngoài.
Khi Kiều Phong Khang quay lại, người phục vụ đứng ở cửa lập tức tiến lên: "Anh Phong Khang, cô gái ấy vẫn ở trong đó, chưa ra ngoài."
Kiều Phong Khang thở phào, đặt tay lên tay nắm cửa, một lúc lâu sau mới đẩy cửa ra.
Cảnh tượng bên trong khiến mắt anh đau nhói.
Người phụ nữ khiến anh yêu đến mức sẵn lòng dâng hiến tất cả, người phụ nữ khiến anh dễ dàng mất đi lý trí đang chật vật, đau đớn ngồi xổm ở kia.
Cô chôn mặt giữa hai đầu gối, không khóc lóc cũng chẳng có nước mắt, nhưng...
Sự đau khổ toát ra bên ngoài lại khiến anh hối hận không chịu nổi.
Tất cả những thứ này... là do anh cho cô.
Bàn tay anh siết chặt rồi lại thả lỏng.
Anh nặng nề bước lại gần, khoác áo lên vai cô.
Cô không hề phản ứng.
Anh cúi người, bế thân mình đang co quắp dưới đất của cô lên.
Lông mi Du Ánh Tuyết run rẩy, cuối cùng cũng có phản ứng.
Khi nhìn thấy anh, trong mắt cô thoáng hiện lên sự sợ hãi. Tuy chỉ trong thoáng chốc nhưng đã đủ để
khiến anh đau lòng.
"Đừng sợ... Tôi sẽ không tổn thương em nữa đâu" Kiều Phong Khang nói bằng giọng khàn đặc.
Anh bọc kín cô rồi bế cô ra khỏi câu lạc bộ.
Trong suốt quãng đường, cô ngoan ngoãn khác lạ, không giãy dụa nữa.
Trong câu lạc bộ vô cùng ầmĩ nhưng hai người đều im lặng, dường như cả thế giới đã trở nên yên tĩnh.
Thấy bọn họ ra ngoài, Nghiêm Danh Sơn lập tức kéo cửa ở ghế sau ra.
Thấy dáng vẻ này của hai người và bầu không khí nặng nề kia, Nghiêm Danh Sơn cũng đoán được là đã xảy ra chuyện gì. Anh ta nín thở, không dám. hỏi nhiều.
Kiều Phong Khang bể Du Ánh Tuyết lên xe.
Ngay cả khi ngồi trong xe, anh vẫn không buông tay, ôm cô vào lòng, gác cằm lên đỉnh đầu cô với vẻ thương tiếc, chậm rãi nhắm mắt lại.
Du Ánh Tuyết co rúm người trong lòng anh, không biết là đã ngủ thiếp đi hay ngất xỉu vì đau đớn, vẫn không có phản ứng gì khác suốt cả chặng đường.
Xe của Nghiêm Danh Sơn chạy khá nhanh, chẳng mấy chốc đã đến biệt thự.
Kiều Phong Khang dặn anh ta đi mua thuốc rồi bế Du Ánh Tuyết vào.
Trong ánh sáng loang lổ, Kiều Phong Khang cúi đầu nhìn cô, cô vẫn im lặng nhắm mắt.
"Cậu chủ, cô Ánh Tuyết cũng về
đấy ạ?"
Người giúp việc ra chào hỏi.
Kiều Phong Khang chỉ nhướng mày chứ không trả lời, im lặng bế Du Ánh Tuyết lên tầng.
Trong phòng ngủ của Du Ánh Tuyết, Kiều Phong Khang kéo áo khoác của mình ra, cẩn thận đặt cô lên giường rồi đắp chăn cho cô.
Dường như cô đã ngủ say.
Anh ngồi yên bên giường, cúi đầu nhìn cô chăm chú rồi quay người bước vào phòng tắm.
Đến khi có nước nóng, Nghiêm Danh Sơn cũng đã quay về, bảo người giúp việc mang thuốc lên.
Kiều Phong Khang cẩn thận vén chặn, đẩy váy cô lên.
Du Ánh Tuyết không giả vờ được
nữa. Cô co rúm người, ôm chăn bò dậy, tựa nửa người vào đầu giường, nhìn chằm chằm vào anh bằng ánh mắt cảnh giác và sợ hãi.
Ánh mắt đó như thể anh chính là kẻ ác có tội tày trời.
Mà anh đúng là như thế!
"Lại đây" Kiều Phong Khang mở miệng.
Du Ánh Tuyết siết chặt chăn.
Mắt Kiều Phong Khang tối lại, anh chồm người tới, kéo chăn ra. Du Ánh Tuyết thở hổn hển, định rúc vào góc khuất nhưng lại bị anh bế lên.
Cô chống cự, đấm lên người anh. Kiều Phong Khang mặc cho cô đánh, chỉ cần cô có thể giải tỏa thì muốn sao cũng được.
Anh đặt cô ngồi lên đùi mình rồi
II
II
cởi hết quần áo cô ra.
Du Ánh Tuyết sợ đến mức run cầm cập.
Mãi đến khi nước mắt cô sắp rơi xuống.
"Mai không cần phải đi học nữa, cứ đây dưỡng thương đi."
Anh mở miệng.
"..." Du Ánh Tuyết không trả lời. Cô sợ rằng khi vừa lên tiếng, giọng nói khàn khàn sẽ tiết lộ tâm trạng của cô.
Kiều Phong Khang nặng nề nhìn cô rồi đặt cô lên giường.
"Em không cần quan tâm đến bên bệnh viện nữa, tôi sẽ bảo người chăm sóc mẹ em thật tốt".
".." Rồi lại khiến cô tổn thương à? Cô muốn đánh trả nhưng không có sức, chỉ có thể quay đi, đưa lưng về phía anh.
Kiều Phong Khang nhìn bóng lưng căng cứng kia, cuối cùng không nói gì nữa. Anh đứng thẳng dậy, nặng nề bước một bước ra ngoài.
Nhưng lại nghĩ đến chuyện gì nên quay đầu nhìn cô.
Anh mấp máy đôi môi mỏng: "Tôi và người phụ nữ đó không như em nghĩ. Tôi không hứng thú với những người khác."
Đây là lời giải thích duy nhất.
Thậm chí không hề có những câu thừa thãi.
Ở trong chăn, Du Ánh Tuyết giật mình.