Mục lục
Mối tình của vị tổng tài bá đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Giờ cô còn biết gọi tôi một tiếng “phu nhân” à?” Bà cụ tức đến mức cả hàm răng và hai tay cũng run rẩy theo, sự oán hận thấu xương đã phủ lên nỗi đau năm dài tháng rộng, không thể xóa nhòa được. 

“Lúc trước cô làm kẻ thứ ba, thừa dịp tôi mang thai mà cô quyến rũ chồng của tôi. Khi cô sinh cho ông ta đứa con hoang đó sao cô không nhớ đến người vợ đang sống sờ sờ là tôi đây hả?” 

"..” Lâm Vân Thanh bị chất vấn đến mức không nói được một câu nào. 

. Lúc đầu bà ấy cũng có nỗi khổ tâm, thế nhưng dù là nỗi khổ tâm gì đi chăng nữa thì khi đó, chuyện bà ấy làm tổn thương bà cụ là sự thật không thể chối bỏ, bà ấy không thể phản bác được. 

“Giờ tôi mới chỉ tát cô một cái mà cô đã cảm thấy không chịu nổi. Vậy cô thì sao? Cô có biết là nỗi đau mà cô mang đến cho tôi suốt cả đời này không thể xóa nhòa hay không hả?” Hai mắt bà cụ đỏ bừng, bà cụ nhìn chằm chằm vào Lâm Vân Thanh, từng câu từng chữ thốt ra đều chứa đựng sự không cam lòng và nỗi đau giày xéo khôn nguôi. 

“Cô là kẻ thứ ba, tôi có thể không so đo với cô, nhưng cô đã giết chết đứa con út của tôi, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô” 

Lâm Vân Thanh lắc đầu nguầy nguậy, bà ấy nói: “Tôi thật sự không cố ý... tôi chưa từng có ý nghĩ muốn giết đứa bé ấy” 

Lúc trước, bà ấy nghĩ đứa bé mà Kiều Thanh Lương ôm đi là con của 

mình nên bất chấp hết thảy mang đứa bé kia đi. Thế nhưng nào ngờ... hôm đó trong nhà xảy ra hỏa hoạn, đứa bé kia... Lâm Vân Thanh nghĩ đến đứa bé tội nghiệp kia mà hối hận không thôi, lòng đau như cắt. 

Sau này, vì mối thù cướp chồng giết con nên vài năm sau... khi bà ấy ngây thơ cho rằng có thể bỏ lại quá khứ nhơ nhuốc và đau khổ ấy lại đằng sau, cùng Du Tuấn và con gái của bọn họ là Du Ánh Tuyết trải qua những tháng ngày đơn giản thì bà cụ lại xuất hiện một lần nữa. 

Bà cụ dùng mọi thủ đoạn định cho bà ấy những tội danh như “bắt cóc”, “cố ý giết người” và tống bà ấy vào ngục giam. Lâm Vân Thanh tưởng rằng 

mình có thể chuộc lại mọi lỗi lầm khi ở trong tù, bà ấy cho rằng tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây. Thế nhưng... sau khi tiến vào ngục giam bà ấy mới biết đây mới chỉ là sự bắt đầu của cơn ác mộng mà thôi. 

Trong vài năm ở đó, Lâm Vân Thanh bị người ta thô bạo ấn đầu lên tường và đánh đập tàn nhẫn, bả vai bị nước sôi dội từ trên xuống, bị đẩy vào hố đất chứa đầy thủy tinh... Nếu không phải bà ấy cố chịu đựng, nghĩ đến chồng và con gái bên ngoài ngục giam thì bà ấy đã sớm chết ở nơi tăm tối ấy rồi. 

Dù sự việc đã qua nhiều năm 

nhưng đến bây giờ, Lâm Vân Thanh vẫn không dám hồi tưởng lại cơn ác mộng đó nữa. 

Cơn ác mộng đó khiến người ta ớn lạnh không thôi. 

“Giờ tôi không muốn nói nhiều với cô, cũng không muốn liếc nhìn cô thêm lần nào nữa. Tôi tin rằng trong mấy năm ở ngục giam, cô đã biết rõ thủ đoạn của tôi rồi. Vậy nên nếu cô xuất hiện trước mặt tôi thêm một lần nào nữa thì tôi cam đoan, những gì cô sẽ phải chịu đựng còn ác liệt hơn cả cảnh tù tội trước kia nữa đấy. Hơn nữa.” 

Bà cụ dừng lại một lát, ánh mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn và ác độc: “Nếu Du Ánh Tuyết còn dám dính líu gì đến con trai tôi nữa thì người mà tôi đối phó không chỉ có cô thôi đâu. Mà người đó sẽ là con gái yêu dấu của cô 

và... đứa con trai bảo bối mà cô gửi nuôi ở nhà họ Kiều nữa đấy”. 

Lâm Vân Thanh hoảng hốt, trong ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi và hoảng sợ. 

Không! Không thể làm tổn thương Ánh Tuyết và Quốc Thiên của bà ấy được. 

Lâm Vân Thanh níu lấy ga giường, bà ấy miễn cưỡng đứng lên, hai cánh môi run rẩy thốt lên từng chữ: “Tôi... tôi đi... tôi lập tức đi ngay”. 

Trước thủ đoạn tàn nhẫn và quyền thế của bà cụ, ngoại trừ ra đi thì bà ấy còn biện pháp nào nữa chứ? Lúc trước Kiều Thanh Lương bức ép bà ấy, Lâm Vân Thanh cũng giống như lúc này, không còn biện pháp nào cả. 

Đúng lúc này, bỗng nhiên cánh cửa bị đẩy ra, Kiều Phong Khang mang vẻ mặt âm trầm tiến vào. Anh quét mắt 

liếc trong phòng một lượt rồi nhìn sang mẹ của mình: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây 

vậy?”. 

Dường như bà cụ đoán được Kiều Phong Khang sẽ xuất hiện nên vẻ mặt không hề bất ngờ. Bà cụ chỉ thu cảm. xúc vừa rồi lại, bình tĩnh nhìn con trai mình và nói: “Con biết rõ bà ta là người quen cũ của mẹ mà, sao con không nói cho mẹ biết chuyện bà ấy nhập viện?” 

Kiều Phong Khang nhíu mày: “Mẹ là, giờ người cũng gặp rồi, những chuyện cần nói cũng nói rồi. Tinh thần của bác ấy không tốt lắm, nếu như không còn chuyện gì nữa thì để con tiễn mẹ về nhé”. 

Bà cụ cũng không nói gì thêm. Bà biết Lâm Vân Thanh đã nghe lọt tai những lời kia rồi, nếu bà ấy đã nếm trải một lần rồi thì tất sẽ biết nên chọn như 

thế nào. 

Bà cụ xoay người rời khỏi bệnh viện, Kiều Phong Khang nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của Lâm Vân Thanh, anh không nói gì mà theo bà cụ đi ra ngoài. 

Cửa vừa đóng lại thì Kiều Phong Khang mở lời trước: “Mẹ à, sau này mong mẹ đừng đến đây nữa” 

Bà cụ nhíu mày: “Bởi vì Du Ánh Tuyết nên con che chở cho bà ấy à? Chẳng lẽ con không biết, em tư của con là..” 

“Mẹ, con tạm thời không muốn nhắc đến chuyện trước kia nữa” Vẻ mặt Kiều Phong Khang sầm lại, anh cắt ngang lời bà cụ rồi nghiêm túc nói: “Bác ấy là người mà Du Ánh Tuyết rất quý trọng, con không hy vọng Du Ánh Tuyết sẽ khổ sở” 

“Vậy con đành lòng để mẹ chịu khổ à?” Bà cụ hừ một tiếng. 

“Rốt cuộc con nhỏ Du Ánh Tuyết kia cho con ăn bùa mê thuốc lá gì mà con hết lòng hết dạ vì nó thế hả?” 

“Không phải con muốn mẹ khổ sở, bây giờ người mà không buông xuống được chính là mẹ đấy” Sắc mặt Kiều Phong Khang nghiêm nghị. 

“Chuyện của em tự mẹ cảm thấy là do bác ấy gây ra, vậy... những tổn thương và đau khổ mà mẹ đã gây ra cho bác ấy, con tin rằng bấy nhiêu đó ít nhiều gì cũng đã khiến bác ấy chuộc tội được rồi.” 

Bà cụ giật mình: “Con biết.” Chuyện trong ngục giam ư? 

“Bác ấy bị chủ nhà hung hăng đuổi cổ ra ngoài, bị thương chân sau, mọi việc con đều đã điều tra qua rồi” Vẻ 

mặt của Kiều Phong Khang sầm lại: “Mẹ, nếu cha biết Lâm Vân Thanh còn sống, hơn nữa nhiều năm qua, mẹ còn dính líu đến bà ấy thì con nghĩ..” 

“Vì người phụ nữ kia mà con uy hiếp mẹ à?” Ánh mắt bà cụ toát lên vẻ tổn thương. 

Rốt cuộc Kiều Phong Khang cũng không đành lòng, vẻ mặt anh dịu lại: “Cũng không phải là uy hiếp, con chỉ.” Anh dừng lại một chút rồi nói: “Con chỉ hoài niệm người mẹ từ ái trước kia của mình mà thôi”. 

Bà cụ giật mình nhìn con trai, trong lòng trỗi dậy một cảm xúc không tên. 

Từ ái ư? Hóa ra bà cụ đã từng là một người từ ái nhỉ? 

Xuất thân từ danh gia vọng tộc, vừa dịu dàng lại vừa duyên dáng, nhận được sự hâm mộ của mọi người, gả 

cho người đàn ông mà muôn người ao ước. Thế nhưng, hết lần này đến lần. khác... sự xuất hiện của Lâm Vân Thanh đã phá hủy cuộc sống như cổ tích của bà cụ, cũng phá hủy luôn cả tính tình bà cụ. 

Bà cụ đã bị Lâm Vân Thanh kéo vào vực sâu hun hút, hai mươi năm qua, bà cụ chưa từng có một ngày nào sống bình yên cả. Bà cụ cũng không nói gì, chỉ theo tài xế rời đi. 

Kiều Phong Khang nhìn bóng lưng run rẩy kia thì ánh mắt chợt tối lại. Anh đứng lặng yên ở đó, im lặng một lúc rồi xoay người trở lại phòng bệnh. Sau khi nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi tới, anh không dám chần chừ một giây phút nào mà vội vàng chạy tới đây. 

Thế nhưng, e là mọi chuyện đã muộn rồi, hẳn là bà cụ đã nói hết 

những lời cần nói. Lúc anh đi vào, tâm trạng của Lâm Vân Thanh hiển nhiên chưa bình ổn lại, bà ấy từ từ nhắm hai mắt lại, dưới ánh đèn mông lung có thể nhìn thấy vệt nước lắng đọng dưới mi mắt. 

Kiều Phong Khang nhìn cảnh tượng ấy mà nhớ đến dáng vẻ thút thít, nỉ non của Du Ánh Tuyết. Anh liếc nhìn điều dưỡng đang đứng nhìn bên cạnh, hất cằm về phía khăn giấy đặt ở đầu giường. Điều dưỡng thấy thế thì nhanh chóng lấy khăn giấy lau khóe mắt cho Lâm Vân Thanh. 

Hình như lúc này bà ấy mới chú ý đến trong phòng còn có người khác nên chợt hoàn hồn, bà ấy ngượng ngùng lau nước mắt trên mặt. 

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi không làm phiền cậu Phong 

Khang nữa” Lâm Vân Thanh cất tiếng lên, trong giọng nói tràn đầy sự mỏi mệt, ngay câu đầu tiên đã hạ lệnh tiễn khách. 

Những ngày qua, không phải bà ấy không cảm giác được Kiều Phong Khang đang quan tâm mình, chỉ là những chuyện mà người nhà họ Kiều làm bà ấy không dám nhận. 

Kiều Phong Khang nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Bác đừng để bụng những lời mà mẹ tôi nói nhé” 

Bàn tay dưới chăn của Lâm Vân Thanh siết chặt lại: “Ừ, tôi cảm thấy hơi mệt, nếu không còn chuyện gì nữa thì cậu Phong Khang hãy rời đi đi” Dứt lời, Lâm Vân Thanh nghiêng mặt sang chỗ khác. 

Kiều Phong Khang cũng không nói gì thêm, anh nhìn Lâm Vân Thanh rồi 

dặn dò điều dưỡng một phen, sau đó mới kéo cửa đi ra ngoài. Thế nhưng, chợt nhớ ra gì đó nên anh dừng chân lại, nói: “Bác Vân Thanh, tôi có chuyện muốn cầu xin bác” 

Mặc dù Lâm Vân Thanh không xoay người về phía anh nhưng bà ấy lại ngoái đầu lại. 

“Hy vọng bác đừng nói cho Du Ánh Tuyết biết chuyện trước kia giữa bác và nhà họ Kiều chúng tôi. Cô ấy vẫn còn là một đứa bé, chắc chắn sẽ không chịu nổi chuyện này. Hơn nữa, tôi hy vọng cô ấy sẽ không phải gánh chịu những sai lầm mà người lớn gây ra” Từng câu từng chữ mà Kiều Phong Khang nói. đều chứa đựng sự yêu thương, nuông chiều và bảo vệ đối với Du Ánh Tuyết. 

Lâm Vân Thanh nghe được những lời này cũng cảm thấy cảm động, bà ấy 

nhìn ra được Kiều Phong Khang thật tâm với con gái mình. Chỉ tiếc... suy cho cùng thì bọn họ vô duyên với nhau. 

“Cậu Khang có thể nghĩ được như thế thì tốt quá, ý của chúng ta vừa hay lại giống nhau”. 

Nghe những lời này của Lâm Vân Thanh, Kiều Phong Khang mới yên tâm mà đi ra khỏi phòng bệnh. 

Ở bên biệt thự. 

Trời dần tối đen, Du Ánh Tuyết gọi điện thoại đến bệnh viện, cô vốn muốn hỏi thăm điều dưỡng tình hình của mẹ 

mình, nhưng không ngờ bà ấy vẫn chưa ngủ. 

“Ánh Tuyết, sáng sớm mai con đến bệnh viện một chuyến nhé, mẹ có chuyện muốn nói với con” 

“Dạ” Du Ánh Tuyết đáp lại. 

“Mẹ không thoải mái ạ? Nghe giọng mẹ có vẻ không tốt như buổi sáng” 

Lâm Vân Thanh cười khổ, nhưng vẫn cố gắng vui vẻ nói: “Con không nhìn lại xem bây giờ đã là lúc nào rồi, con cho là mẹ giống mấy người trẻ tuổi các con à, nửa đêm rồi sao mà có tinh thần được” 

Nghe bà ấy nói như vậy, Du Ánh Tuyết mới yên tâm một chút. Cô thè lưỡi, nói: “Con quên mất không nghĩ tới chuyện này, muộn như vậy còn gọi điện thoại làm phiền mẹ. Vậy mẹ ngủ đi nhé, sáng mai con đến bệnh viện liền” 

Lâm Vân Thanh không nói gì nữa, nghe giọng nói lảnh lót của con gái 

mình thì tâm trạng bà ấy cũng khá lên nhiều. Thế nhưng... khi nghĩ đến chuyện con gái đáng yêu của mình có 

thể sẽ bị người nhà họ Kiều làm tổn thương thì mồ hôi lạnh của bà ấy chợt ứa ra. 

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Du Ánh Tuyết nằm trên chiếc giường lớn trong căn phòng trống rỗng, cô không hề cảm thấy buồn ngủ xíu nào. Sau cuộc gọi từ hồi xế chiều thì anh không gọi cho cô một cú điện thoại nào nữa cả. 

Giờ cô phải làm gì đây? Sao đêm nay anh lại không trở về? Chắc không phải anh đang bên cạnh một người phụ nữ khác chứ? Du Ánh Tuyết nhớ đến hình ảnh người phụ nữ cài khuy áo cho anh tối qua, trong lòng chỉ cảm thấy nóng như lửa đốt. 

Cô đứng dậy uống một ngụm nước, thế nhưng lại không thể làm dịu lại cảm giác này. Cuối cùng, cô lấy điện 

thoại ấn vào dãy số quen thuộc, ngón tay lướt trên bàn phím rất nhanh, cô sợi chậm một chút thì mình sẽ hối hận. 

Được rồi, nếu để cô biết anh ở bên cạnh người phụ nữ khác, còn có dấu son mập mờ trên áo sơ mi như thế nữa thì dù cho đó là hiểu lầm thì cô nhất định sẽ tức giận một phen. 

Du Ánh Tuyết hít sâu một hơi, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng không ngờ cô lại bị tạt một xô nước lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK