“Tôi... Tôi làm ngay” Cô ta không dám tiếp tục khiêu khích, chỉ còn cách ký thật nhanh.
Trời ơi, lúc nghe mọi người nói Kiều Phong Khang đáng sợ, cô ta còn tưởng là nói quá.
Sao một người đàn ông vạn người mê như vậy lại có thể là con người đáng sợ thế kia chứ?
Ngay lúc này...
Cô ta chỉ nghĩ ký kết thật nhanh rồi lập tức “bỏ của chạy lấy người”.
Du Ánh Tuyết đứng trước cửa phòng 808 một hồi mới dám gõ cửa.
“Vào đi”
Bên trong phát ra giọng nói của người đàn ông, cô hơi kinh ngạc, hít sâu một hơi rồi đẩy cửa đi vào.
Hồ Minh Tuấn, Trần Thanh Tùng, Lê Tiến Minh, ba người bọn họ ngừng chơi bài tú-lơ-khơ, cùng nhìn về phía cửa ra vào. Thấy người vừa bước vào là Du Ánh Tuyết, bọn họ nhìn nhau không khỏi nhướng mày.
Bọn họ đều biết rằng cô và Kiều Phong Khang đã chia tay, cho nên họ khá ngạc nhiên khi Du Ánh Tuyết đến đây.
“Cô bạn nhỏ, có chuyện gì sao?”
Người đầu tiên lên tiếng chính là Trần Thanh Tùng.
Du Ánh Tuyết nhìn quanh một vòng, cô không thấy Kiều Phong
Khang, ngược lại... cô nhìn thấy cánh cửa phía bên trong thì lập tức chú ý đến.
“Chú ba ở bên trong phải không? Và chú ấy đang ở cùng người phụ nữ chú ấy thích?”.
Nghĩ vậy, ánh mắt Du Ánh Tuyết tối sầm lại. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp hơn.
“Cô đến tìm Phong Khang hả?” Lê Tiến Minh cũng nhìn theo cô, hướng ánh mắt về phía cánh cửa đang đóng chặt. “Hiện tại Phong Khang có chuyện rất quan trọng, e là không thể gặp cô rồi”
Quả nhiên... ở trong đó? Anh cùng với một người phụ nữ có chuyện rất quan trọng sao?
Du Ánh Tuyết chắp hai tay lại, cố dùng sức cắn chặt môi không để mình
lên tiếng.
“Không thì cô ngồi chờ một lát, có chỗ chờ bên kia” Hồ Minh Tuấn mở miệng.
Nghe vậy, Du Ánh Tuyết không chút do dự liền lập tức tiến vào.
Ở bên trong khói mù mịt, mùi rượu nồng nặc.
Du Ánh Tuyết liếc mắt đánh giá sự việc, thấy bên cạnh là một bàn trà, trên đó đặt năm cái ly rượu đã được sử dụng. Ngoài ra...
Trên ghế sofa có túi xách của phụ nữ cùng với... áo khoác của Kiều Phong Khang.
Mọi thứ đều hiển hiện trước mắt không chút giả dối.
Trái tim của Du Ánh Tuyết chùng xuống, nhịp đập chậm lại.
Ngẩn ngơ nhìn cánh cửa đang đóng chặt, cô thấy trái tim đập loạn nhịp.
“Cô muốn uống gì, hay uống trà nhé?” Hồ Minh Tuấn hỏi Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết vẫn chưa hoàn hồn, ánh mắt cô vẫn dán chặt vào cánh cửa đang đóng kia.
Lê Tiến Minh đứng dậy, từ phía sau đỡ lấy hai vai cô, xoay người cô sang hướng khác.
Anh ta đỡ cô đến ngồi cùng chỗ với bọn họ: “Cô đừng nhìn vào trong đó, chú ba của cô đang nói chuyện yêu đương, không có gì hay ho cả”.
“Đang nói chuyện yêu đương?”
Ngón tay Du Ánh Tuyết dường như đã bấm vào da thịt cô.
Dùng ánh mắt lạnh lùng, cô hỏi:
“Bọn họ định nói chuyện yêu đương bao lâu?”
“Vừa mới vào không lâu. Thật khó thấy hai người hòa hợp với nhau như vậy, có thể cần một chút thời gian” Trần Thanh Tùng nói tiếp.
Anh ta vừa nói vừa liếc nhìn cô gái nhỏ dò xét thái độ.
Hừ, anh ta không thể tin nổi trên đời này lại có người phụ nữ muốn từ bỏ Phong Khang.
Có lẽ không gì là không thể, phải trải nghiệm một lần mới biết?
“Nhưng tôi có chuyện muốn nói với chú ba”
“Cô chờ đi, đợi đến lúc bọn họ ra ngoài”
Thật sự lúc này cô không thể chờ đợi thêm được nữa. Mặc kệ bên trong
kia bọn họ đang bộ dạng gì, ít nhất cô muốn tận mắt nhìn thấy.
Du Ánh Tuyết đứng dậy, cất bước nhẹ nhàng đi đến căn phòng kia. Ba người còn lại không ai cản cô lại, họ chỉ nhìn nhau cười trừ. Xem ra cô gái nhỏ đã để ý đến chú ba rồi.
Trong đôi mắt to tròn xinh đẹp, nước mắt bắt đầu rơi, trông thật đáng thương.
Du Ánh Tuyết đưa tay ra định mở cửa.
Cô nghĩ mình phải lấy hết can đảm mở cửa ra, nhưng khi cầm lấy tay nắm cửa, cô lại thấy trong lòng trống rỗng. Sau khi hít sâu vài hơi, cô từ từ mở cánh cửa ra.
Đẩy cửa vào, hình ảnh bên trong làm cho đầu óc cô vang lên tiếng "ong ong”, ngay lập tức mặt cô xám như tro
bếp.
Cô muốn thu lại tầm mắt của mình, không muốn xem, nhưng dù có làm thế nào thì cảnh tượng đó vẫn đập vào mắt.
Thứ hình ảnh kia giống như một nhát dao sắc bén, từng chút từng chút đâm vào trái tim cô, đâm vào da thịt, máu huyết của cô.
Một người phụ nữ xinh đẹp và trưởng thành đang đứng bên cạnh thân xác một người đàn ông. Cô ta đặt tay lên ngực người đàn ông, đang cài từng chiếc cúc áo.
Trên cổ áo sơ mi của người đàn ông, thậm chí ở cổ, vành tai của người này đều có dấu son môi đầy mê hoặc của phụ nữ.
Tất cả mọi thứ... đều đã nói rõ chuyện gì vừa xảy ra trong căn phòng
nhỏ này.
Những người đang ở bên trong hoảng sợ trước tiếng mở cửa của cô. Người phụ nữ nhìn cô đầy khó hiểu, Kiều Phong Khang càng kinh ngạc hơn, vì sao cô lại ở đây?
Hiển nhiên cảm nhận được có gì đó không ổn, ba người kia đều quăng lá bài xuống, đứng dậy đi tới. Cảnh tượng bên trong cũng khiến bọn họ phải há hốc mồm.
Đây... đây là tình huống quái quỷ gì vậy?
Không phải anh nói là ký hợp đồng sao? Nhưng tại sao lại còn có “trò chơi cởi đồ”?
“Tôi tới thật không đúng lúc, các người cứ tiếp tục, tôi đi trước đây”
Du Ánh Tuyết mở miệng phá vỡ
khung cảnh yên lặng. Mỗi từ nói ra đều nhanh đáng kinh ngạc, cô sợ chỉ cần nói chậm, cô sẽ không thể nói hết câu. Cô xoay người cùng với những giọt nước mắt đã sắp tràn bờ mi.
Sao anh lại có thể quá đáng như vậy?
Ngay cả khi nóng giận, bị nói là xấu xa và ích kỷ, nhưng chỉ vì tức giận mà anh đã làm tổn thương đến mẹ của
mình, thật không nói nên lời. Tuy vậy, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt đầu với một người khác.
Cô thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ mình có thể yêu thương ai khác ngoài Kiều Phong Khang.
Cô biết... Bất luận là ai cũng không thể tiến vào trái tim của cô.
Chỉ là, tại sao anh lại như thế? Tình cảm khi đã bắt đầu, sao anh có thể thu
hồi lại được nhanh như vậy chứ? Mới chỉ một đêm mà anh đã đi tìm tình yêu mới rồi sao?
Còn làm chuyện đó nữa?
Du Ánh Tuyết cảm thấy đau nhói như vạn mũi tên đâm xuyên trái tim cô.
“Du Ánh Tuyết, đứng lại!”.
Kiều Phong Khang hồi phục tinh thần lại, vội vàng cất giọng ra lệnh với cô. Mặt không chút biến sắc, anh đẩy người phụ nữ kia ra.
Những giọt nước mắt của Du Ánh Tuyết đang trực chờ rơi xuống.
Anh dựa vào cái gì mà yêu cầu cô đứng lại chứ? Thế nhưng bước chân của cô đã dừng lại.
Cô quay đầu nhìn anh như kẻ thù, cắn chặt hàm răng và nói: “Cháu không đứng lại thì sao? Chẳng phải chú ba
chỉ muốn cháu học hành chăm chỉ, tương lai kết thân với những người đàn ông khác sao?”
“Em dám!”
Ánh mắt của Kiều Phong Khang như tỏa ra lửa, bộ dạng hung tợn đến mức khiến những người xung quanh sợ câm như hến.
Du Ánh Tuyết vốn rất sợ anh, nhưng lúc này mọi sự sợ hãi đều bị cơn giận và ghen tuông cuốn đi không còn sót lại chút gì.
Cô bị thương, cô muốn phát tiết. Trong lòng cô nghĩ lúc này phải hung hăng đánh trả lại một trận, cho anh. chịu đau khổ giống mình.
Cô lạnh lùng nói: “Chú ba chưa từng nghe sườn nhà không thẳng, cột nhà ắt cong sao? Chú ba mang tiếng là cha nuôi của cháu, chú có thể quen
biết với bất kỳ người phụ nữ nào, không có làm gì sai với cháu cả, bây giờ cháu cũng có thể tìm một người đàn ông để cho bằng chú ba đúng không nhỉ?”
Đôi chân mày của Kiều Phong Khang lộ rõ sự hắc ám, anh nhảy lên.
Một là hai chữ “cha nuôi” hàm chứa sự cay nghiệt.
Hai là lúc này cô còn dám khiêu khích anh nữa.
Đường gân đen trên trán giãn ra, anh lạnh lùng nhìn cô: “Nếu em dám thì hãy làm cho tôi xem! Tôi sẽ cho em biết chọc tức chú ba sẽ có hậu quả gì.”
Du Ánh Tuyết đem tất cả oán hận trừng mắt nhìn anh rồi xoay người chạy đi.
Mọi người kinh sợ, con bé này thật sự muốn tìm một người đàn ông khác
sao?
Điên rồi! Điên rồi!
Chính lúc ấy, Kiều Phong Khang xanh mặt, bước theo đi ra ngoài tìm cô.
Lúc đầu anh còn thong thả, nhưng sau đó chạy vụt lên.
“Hỏa Tinh chạm Địa Cầu!” Trần Thanh Tùng lắc đầu ca thán.
Lúc này quả thực không thể trách cô bé được, ai kia đang tự tìm đường chết mà. Đã nhiều năm qua anh không có “cảm tình” với người phụ nữ nào, nhưng hôm nay lại rơi vào tay cô gái họ này?
“Thật đáng sợ mà.” Người phụ nữ trẻ VỖ VỖ ngực.
Vừa rồi thiếu chút nữa Kiều Phong Khang bóp chặt tay mình, thật là đáng SỢ.
Nhưng với cô bé vừa rồi, sắc mặt còn đáng sợ hơn cả khủng bố.
Ánh mắt kia quả thực giống hận muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
“Tôi đi trước đây, mọi người cứ chơi đi” Người phụ nữ sợ hãi cầm lấy túi xách, cuống quýt rời khỏi.
Sự đả kích quá lớn, Du Ánh Tuyết do dự không biết nên đi đường nào.
Cô nghiêng ngả đi từ phòng 808 ra, cô chỉ thấy mọi thứ trước mặt đều mơ hồ.
Cô không muốn khóc, không muốn thừa nhận thất bại trước mặt anh.
Hơn nữa...
Tại sao lại phải khóc? Hiện giờ hai người đã chia tay, anh muốn cặp bồ với người phụ nữ nào thì có liên quan gì đến cô?
Tuy nghĩ như vậy nhiều lần nhưng con tim cô lại như bị ai đó xé nát.
Không thể tự hỏi thêm điều gì, trong mơ hồ, cô lập tức ôm lấy người đàn ông bên phải mình.
Xem ra chỉ có làm như vậy mới có thể trừng phạt anh, làm dịu con tim đang đau khổ.
Người kia hơi bất ngờ khi bị cô ôm
lấy.
“Muốn tôi hôn anh, âu yếm anh hay làm bất cứ điều gì với anh cũng được.” Cô khàn giọng nói những lời cầu xin để tiện.
Cô cảm thấy giây phút này bản thân thật giống quỷ, có thể dọa người.
“Cô ơi, tôi.”
Người kia muốn nói gì đó, nhưng Du Ánh Tuyết đã kiễng chân lên hôn
môi anh ta.
Rõ ràng cô muốn trả thù bằng cách này, nhưng... Tại sao cô lại thấy chính. bản thân đau đớn? Nước mắt lại không tự chủ được mà rơi xuống.
Trong chớp mắt, nước mắt theo gò má chảy vào trong miệng. Vị chát đắng tràn ngập trong khoang miệng, giống như sự đau khổ trong tim cô lúc này vậy.
Khi Kiều Phong Khang vừa lao ra, đúng lúc anh thấy cảnh tượng này. Hàng lông mày dựng lên, anh cảm thấy lửa giật đang lan đến tận đỉnh đầu.
Chết tiệt!
Bây giờ anh thật sự muốn giết người.
Anh bước tới, ôm lấy eo Du Ánh. Tuyết, đón nhận cô từ người đàn ông kia.
Du Ánh Tuyết ra sức giãy giụa, nhưng làm sao một cô gái yếu đuối như cô có thể thoát khỏi Kiều Phong Khang chứ?
“Này! Ông kia, sao có thể làm như vậy đối với.”
“Trước khi tôi nổi giận, tránh ra ngay” Kiều Phong Khang ngắt ngang lời người đàn ông xa lạ một cách gay gắt. Từng lời nói ra khỏi miệng đều làm cho người ta không rét mà run.
Người đàn ông lạ mặt sợ hãi, không dám nhiều lời nên lầm lũi bỏ đi.
“Buông ra!” Du Ánh Tuyết mất kiểm soát hét lên, cô xoay người lại, ra sức đánh Kiều Phong Khang: “Ai cho phép anh dùng bàn tay dơ bẩn đã đụng chạm người khác chạm vào tôi”
Phản ứng của cô rất kịch liệt, những giọt nước mắt chảy ra ào ào, tóc tại đã rối bù, trông vô cùng xấu xí.
Kiều Phong Khang nhìn nhằm nhằm vào khuôn miệng nhỏ nhắn của cô, ánh mắt bừng lên lửa giận.