Làm sao Lâm Vân Thanh không biết Du Ánh Tuyết đang nói dối cơ chứ? Mặc dù hai người đã xa cách nhiều năm như vậy nhưng những thói quen nhỏ nhặt trước kia, cô đều không hề thay đổi.
Bà ấy thầm thở dài một hơi, sau đó cũng không vạch trần cô mà chỉ hỏi: “Ánh Tuyết, nếu như mẹ xuất hiện, mẹ hy vọng con có thể đi theo mẹ, ở bên cạnh mẹ. Con có đồng ý không?”
“Đương nhiên rồi, đương nhiên con muốn ở bên cạnh mẹ, con còn phải chăm sóc mẹ nữa mà.” Dường như Du Ánh Tuyết không hề do dự mà đáp ứng.
Lâm Vân Thanh yên tâm cười khẽ một tiếng.
“Nhưng mà con cũng biết nếu như cùng với mẹ thì sẽ không giống như lúc ở nhà họ Kiều đâu, điều kiện kinh tế của mẹ không thể nào lo cho con có được một cuộc sống tốt, cũng không thể cho con ở nhà lớn..” Lâm Vân Thanh rất áy náy.
“Mẹ, mẹ đừng nói vậy mà” Du Ánh Tuyết nhẹ nhàng cắt lời bà ấy: “Chỉ cần có thể ở bên cạnh mẹ thì cho dù ở đâu đi chăng nữa, trải qua cuộc sống như thế nào đi nữa, con đều cảm thấy rất hạnh phúc”.
Ít nhất, cô không còn là cô nhi nữa.
Nhiều năm như vậy, cô đều nằm mơ mong muốn được như ngày hôm nay. Bây giờ rốt cuộc đã thành hiện thực rồi, làm sao cô lại không muốn
chứ?
“Bây giờ chương trình đại học của con rất thoải mái, con có thể dùng thời gian rảnh để đi làm thêm. Mẹ yên tâm đi, con sẽ không làm tăng thêm gánh nặng cho mẹ đâu, hơn nữa con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt mà”
Khóe mắt Lâm Vân Thanh hơi ướt ướt.
“Ánh Tuyết của chúng ta đã trưởng thành thật rồi”
Bà ấy vui mừng vỗ tay Du Ánh Tuyết: “Vậy... hôm nay mẹ sẽ xuất viện”
“Xuất viện?” Du Ánh Tuyết kinh ngạc.
“Ừm, mẹ đã gọi điện thoại hỏi thăm chủ nhà trước kia của chúng ta rồi. Người ta nói khách trọ vừa mới chuyển đi vào hai ngày trước nên mẹ muốn
nhanh chóng chuyển vào”
“Nhưng mà bây giờ sức khỏe của mẹ vẫn chưa tốt, không thể di chuyển được đâu.”
“Không sao cả, bác sĩ cũng nói chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe thì có thể bình phục mà. Đến lúc đó, con tiếp tục đọc sách của con, mẹ lấy số tiền còn dư mời người giúp việc nào đó rẻ một chút, không làm trễ nải việc học tập của con đâu”
“Nhưng mà...”
“Mẹ đã thu xếp đồ đạc xong cả rồi, con không cần khuyên mẹ nữa” Lâm Vân Thanh liếc nhìn Du Ánh Tuyết: “Hơn nữa chúng ta cũng không thể vẫn luôn làm phiền người nhà họ Kiều mà”
Kiều Phong Khang để tâm đến cô, Lâm Vân Thanh cũng đã cảm nhận được.
Nhưng mà càng để tâm thì trong lòng bà ấy càng hoảng loạn, tất cả những tâm tư của anh đều đặt lên. người Du Ánh Tuyết. Bà ấy nghĩ đến lời uy hiếp tối hôm qua của bà cụ thì khủng hoảng trong lòng càng lớn hơn.
Du Ánh Tuyết còn muốn khuyên bảo nữa, dù sao thì bây giờ di chuyển cũng không phải là chuyện tốt. Thế nhưng ý định của Lâm Vân Thanh đã quyết, cô cũng không còn cách nào khác.
“Ánh Tuyết, ngoại trừ việc này ra thì con phải đồng ý với mẹ một chuyện”.
Sắc mặt Lâm Vân Thanh hiện lên vẻ nghiêm túc.
“Chuyện gì?”
“Lấy cái đó ra đi” Bà ấy giật giật chiếc nhẫn kia.
Du Ánh Tuyết ngẩn ra: “Mẹ, con.”
“Ý của mẹ là gì, trong lòng con rất rõ. Ánh Tuyết, nói trắng ra thì mẹ không hy vọng con có bất cứ quan hệ gì với Kiều Phong Khang cả” Nói đến đây, giọng điệu của Lâm Vân Thanh càng nặng nề hơn: “Mẹ rất quan tâm đến con, nếu như con cũng quan tâm mẹ thì nghe mẹ lần này đi”.
Ngón tay Du Ánh Tuyết cong lại. thật chặt, cô không hề tháo xuống mà ngược lại càng nắm chặt hơn.
“Mẹ, anh ấy đối với con rất tốt, đối xử với mẹ cũng rất tốt mà... Chuyện chân mẹ bị thương cũng không phải do anh ấy làm, hơn nữa anh ấy...”
Cô cố gắng giải thích, muốn khiến mẹ thay đổi ấn tượng về anh.
Người đàn ông kia, nếu như mẹ hiểu rõ thì nhất định sẽ thích anh thôi!
“Nếu như con không muốn cắt đứt quan hệ với cậu ấy, mẹ hiểu mà..” Giọng nói Lâm Vân Thanh ẩn hiện chút run rẩy.
Bà ấy khẽ hít sâu một hơi, trong đầu đều là dáng vẻ hùng hổ của bà cụ kia. Bà ấy cũng muốn tác thành cho Du Ánh Tuyết, bởi vì bà ấy hiểu rất rõ mùi vị khổ sở vì tình yêu.
Nhưng mà... vừa nghĩ đến những thủ đoạn đáng sợ của bà cụ thì bà ấy hoảng hốt nói.
“Nếu như con thật sự muốn ở bên cạnh cậu ấy... vậy thì từ nay về sau đừng đến tìm mẹ nữa!” Lâm Vân Thanh tuyệt tình nói, sau khi nói xong thì quay mặt sang một bên.
Nước mắt đau lòng chảy ướt cả áo gối, trong lòng lại vô cùng khổ sở không thể nói thành lời.
Chóp mũi Du Ánh Tuyết đau xót: “Mẹ, mẹ tội gì phải ép con như vậy chứ? Đối với con thì anh ấy và mẹ đều quan trọng như nhau cả...”
Lâm Vân Thanh không cho phép bản thân mềm lòng nữa, bà ấy không sợ bản thân mình lại bị thương nhưng mà nếu như có người hãm hại Du Ánh Tuyết thì cả đời này bà ấy cũng không thể nào tha thứ cho bản thân được.
Lâm Vân Thanh không nhìn Du Ánh Tuyết nữa, chỉ nhấn chuông gọi y tá vào.
Y tá đẩy giường di chuyển bệnh nhân đến, sau đó lại cùng với hai người điều dưỡng giúp Lâm Vân Thanh dài lên trên giường.
Lâm Vân Thanh ôm hành lý vào trong ngực, Du Ánh Tuyết muốn tiến lên giành lấy: “Mẹ, để con cầm cho”
“Không cần đâu” Lâm Vân Thanh lấy hành lý về: “Con không cần đi theo mẹ, trở về học đi. Sau này con cứ ở lại nhà họ Kiều, mẹ không cần con quan tâm nữa”
Giọng nói vẫn dịu dàng như thế, không hề có một chút nghiêm khắc nhưng mà giọng điệu lạnh nhạt kia lại khiến trong lòng Du Ánh Tuyết như có hàng nghìn kim châm vào vậy.
“Mẹ, mẹ đừng nói vậy mà. Con muốn ở bên cạnh mẹ, con đã nói là con sẽ chăm sóc mẹ mà”
Lâm Vân Thanh ép buộc bản thân mình không được mềm lòng.
Du Ánh Tuyết muốn đi theo trông chừng đỡ bà ấy nhưng lại bị bà ấy lập tức tránh thoát, không hề cho cô đụng vào người.
Chiếc xe đã gọi khi nãy đang chờ
trước của bệnh viện, Du Ánh Tuyết muốn đi theo lên xe nhưng Lâm Vân Thanh lại nói: “Trở về đi học đi, mẹ không cần con chăm sóc đâu”
Kết quả... Du Ánh Tuyết bị ngăn cản ở bên ngoài, chỉ có thể giương mắt nhìn theo chiếc xe kia từ từ biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Cô đứng bên ngoài xe, nước mắt chảy giàn giụa. Lâm Vân Thanh ngồi bên trong xe cũng không ngừng lau nước mắt.
.
Vốn dĩ bà ấy mong muốn Ánh Tuyết của bà ấy được làm một cô thiên sứ vui sướng nhất, nhưng kể từ khi bà ấy xuất hiện lại khiến cho Ánh Tuyết khổ sở không ngừng, càng làm tăng thêm nguy hiểm cho cô. Chuyện này khiến cho Lâm Vân Thanh vô cùng
thống khổ và áy náy.
Du Ánh Tuyết đứng yên tại chỗ, khóc đến mức không biết phải làm sao.
Một lúc lâu sau, cô mới đón xe. Vừa ngồi lên xe taxi thì điện thoại di động đã vang lên.
Trên màn hình hiện lên hai chữ “Phong Khang” khiến những giọt nước mắt cô vừa kìm nén lại đã lập tức chảy ra. Vừa tiếp thông, còn chưa kịp nghe thấy giọng nói của anh thì cô đã “hu hu” khóc lên thật lớn.
Uất ức đến mức không nói ra được thành lời.
Giấc mộng khiến cô chua xót kia đã biến thành sự thật...
Kiều Phong Khang vừa nghe thấy tiếng khóc của Du Ánh Tuyết thì trong lòng lập tức đau thắt lại.
“Đừng khóc mà Ánh Tuyết, bây giờ em đang ở đâu?”
Anh vừa hỏi vừa vội vàng đi ra khỏi phòng làm việc, vừa rồi anh cũng mới nhận được thông báo của bệnh viện nói rằng mẹ cô đã xuất viện rồi.
“Cháu đang ở trên xe taxi, chuẩn bị trở về nhà trước kia. Mẹ nói sau này bà ấy sẽ ở đó, còn..”.
Lời nói của Du Ánh Tuyết khẽ ngừng lại, hơi nghẹn ngào.
Cô giơ tay lên lau đi lớp sương mù trên đôi mắt, bình tĩnh nhìn chiếc nhẫn chói sáng trên tay rồi nói: “Mẹ cháu... không cho phép cháu ở bên cạnh chú..”
“.” Bên kia, Kiều Phong Khang im lặng trong chốc lát, hô hấp vô cùng nặng nề.
Thật ra thì đáp án này không hề
bất ngờ chút nào cả, anh cũng đã nghĩ mình sẽ phải đối mặt với tình cảnh này từ lâu rồi.
“Như vậy, em thì sao?” Sắc mặt anh khẽ lạnh xuống: “Em muốn lùi bước hả?”.
“Không có” Du Ánh Tuyết lập tức chối: “Cháu sẽ không lùi bước đâu”.
Cô... muốn ở bên cạnh anh, rất muốn!
Câu nói sau cùng kia, giọng nói của cô rất kiên định. Vừa rồi sắc mặt Kiều Phong Khang rất trầm trọng, thể nhưng trong nháy mắt đã sáng lên ngời
ngời.
Khóe môi khẽ cong lên, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Tôi cũng sẽ không cho phép em lùi bước. Em đi trước đi, ở bên đó chờ tôi, tôi sẽ lập tức đến ngay”
“Chú muốn qua đây sao? Nhưng mà cháu sợ mẹ sẽ tức giận đấy.”
“Một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ phải đối mặt mà thôi”.
Du Ánh Tuyết suy nghĩ một lát, cảm thấy anh nói cũng đúng. Nếu như mình thật sự quyết định cả đời này sẽ chỉ có
mình anh thì cửa ải của mẹ, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Cúp điện thoại, lại suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc tâm trạng Du Ánh Tuyết cũng thoải mái hơn rất nhiều. Cô nghĩ chỉ cần có anh thì chặng đường trước
mặt, tất cả đều sẽ trở nên tốt đẹp hơn thôi.
Du Ánh Tuyết ngồi xe taxi trở về khu nhà.
Đây là một khu nhà rất bình thường, đã sáu năm rồi mới trở lại đây, dường như tất cả cũng không thay đổi
nhiều lắm. Thế nhưng, những người xung quanh đều khá xa lạ.
Sáu năm, suy cho cùng cũng thay đổi rất nhiều.
Lầu một của căn nhà này là dành cho những người công chức, từ lúc cô sinh ra thì đã ở đấy. Chỉ là sau đó xảy ra biến cố nên đã bán căn nhà đó đi rồi.
Du Ánh Tuyết đi đến, cửa nhà không hề khóa, bà chủ đang giúp đỡ quét dọn vệ sinh.
Sáu năm qua, khung cảnh bên trong cũng không hề thay đổi, chỉ là đồ vật trong nhà đã đổi mới hết rồi.
Cho đến tận bây giờ, nhắm mắt lại Du Ánh Tuyết vẫn còn nhớ rõ hình ảnh cô và cha mẹ cùng nhau sinh hoạt ở
đây.
Khi đó, những tiếng cười vô cùng
thuần túy dường như có thể mãi mãi vang vọng trong tại cô...
Chỉ tiếc là... tất cả cũng không trở về như trước được nữa...
“Lần trước đến đây, chẳng phải còn rất tốt sao? Tại sao bây giờ lại khiến bản thân bị thương thành như vậy rồi?” Bà chủ nhà vừa quét dọn vệ sinh vừa nói chuyện với Lâm Vân Thanh.
“Là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, nói ra rất dài dòng” Lâm Vân Thanh không muốn xoay quanh đề tài này nữa.
Hai người điều dưỡng giúp đỡ bà ấy thu dọn hành lý, sau đó lại đỡ bà ấy lên giường. Lâm Vân Thanh đưa tiền cho hai người họ, nói rằng sau này không làm phiền bọn họ nữa.
“Bà Thanh, số tiền này bà giữ lại đi, tiền công của chúng tôi đã được tổng
giám đốc điều trả hết rồi”
Lâm Vân Thanh cũng không cố chấp nữa, đến lúc đó bà ấy sẽ đưa lại tiền cho Kiều Phong Khang là được.
Hai người điều dưỡng làm xong việc thì rời đi, lúc đi lướt qua Du Ánh Tuyết cũng chào hỏi lịch sự: “Cô Ánh Tuyết”
Vẻ mặt Du Ánh Tuyết hơi nghiêm túc, cô gật đầu với hai người họ rồi nói cảm ơn: “Khoảng thời gian này, mẹ tôi đã làm phiền mọi người rồi”
Giọng nói của cô vang lên khiến Lâm Vân Thanh và bà chủ nhà đều nhìn tới, Thấy Du Ánh Tuyết, ánh mắt Lâm Vân Thanh hiện lên chút phức tạp và ảm đạm.
“Vân Thanh, đây là con gái của cô và Du Tuấn à? Ối, tìm thấy rồi hả? Chỉ chớp mắt đã lớn như vậy rồi” Bà chủ
nhà cũng vô cùng vui mừng thay cho Lâm Vân Thanh.
Lúc ấy vì tìm kiếm Du Ánh Tuyết, không biết bà ấy đã chạy tới chạy lui bao nhiêu chuyến, cả khu nhà này đều biết bà ấy đang tìm con gái.
“DỊ” Du Ánh Tuyết khẽ cười, chào hỏi với bà chủ nhà rồi đưa tay nhận lấy cây chổi trong tay bà ấy: “Chuyện quét dọn cứ giao cho cháu là được rồi, cảm ơn dì ạ”
“Nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cháu thì đã biết mấy năm nay không làm chuyện nặng nhọc rồi” Bà chủ nhà giao cây chổi cho cô, sau đó vẫn không quên nhiều chuyện: “Có phải cháu được nhà giàu có nào đó thu nuôi không? Đứa bé khôn khéo hiểu chuyện như cháu, rất nhiều nhà giàu có đều muốn nuôi dưỡng đấy”
Du Ánh Tuyết gật đầu: “Vâng ạ..”
Cô chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi sau đó vùi đầu tiếp tục quét dọn vệ sinh, cho dù không ngẩng đầu cô cũng cảm nhận được ánh mắt của mẹ vẫn luôn dừng lại trên người mình.
Vô cùng ảm đạm và nặng nề, nặng đến mức cô phải rất cố gắng mới hít thở được.
“Du Ánh Tuyết, để chổi xuống đi, mẹ không cần con giúp đỡ đầu” Rốt cuộc Lâm Vân Thanh cũng mở miệng, giọng nói vô cùng lạnh lùng, hời hợt.
Trong lòng Du Ánh Tuyết tựa như kim châm, bàn tay vô cùng căng thẳng, sau đó cô lại khẽ chớp mắt giống như không có chuyện. Cô buông cây chổi xuống, trên mặt lại tràn ngập vui vẻ: “Vậy con đi lau bàn, mẹ xem bàn này vẫn còn chút bẩn đấy”