Mục lục
Mối tình của vị tổng tài bá đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn bộ tiền của bà ấy đều đầu tư cho quảng cáo hôm qua. Ngoài tiền lương một năm còn có cả tiền tiết kiệm trước khi vào tù. 

Hiện tại... 

Bà ấy khoanh tay. Ngay cả tiền trọ tháng sau cũng không biết phải lấy đâu ra. 

Nếu thật sự không có thì đành treo tin rao vặt thêm vài ngày. 

Bà ấy thở dài, cười gượng: "Phiền anh quá! Nếu hôm nay có bất kỳ cuộc gọi nào, xin nhờ anh gọi ngay đến nhà hàng báo cho tôi." 

"Chị yên tâm đi. Nếu có tin tốt thì 

tôi sẽ gọi cho chị ngay. Chị cứ yên tâm đi làm đi". 

Lúc này Lâm Vân Thanh mới đi làm. 

Kết quả sau khi đến phòng ăn, thái độ của Giám đốc với bà ấy thay đổi 180 độ. Ông ta không những không còn châm chọc, mà còn để bà ấy từ nhân viên rửa chén trở thành phụ bếp. 

Tiền lương cũng tăng khá nhiều. Lâm Vân Thanh cũng là người từng trải nên cũng hiểu phần nào quy luật xã hội. 

Không có bữa ăn nào là miễn phí. Bà ấy không hiểu vì sao Giám đốc đột nhiên thay đổi thế này nên âm thầm cảm thấy có điều gì đó bất thường. 

Nhưng hỏi thế nào cũng không biết được lý do. 

Bà ấy đành tạm thời làm việc ở phòng bếp một buổi. Đến trưa, bà ấy nhận được điện thoại của chủ nhà, gọi đến bảo bà về ngay. 

Lâm Vân Thanh cho rằng là có tin tức của con gái nên xin nghỉ rồi vội vàng trở về. Suốt quãng đường về, tâm trạng bà ấy đều hết sức kích động. 

Nhưng vừa vào cửa lại thấy chủ trọ cầm hợp đồng đợi trong phòng. 

"Bây giờ cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dọn đi đi." 

Lâm Vân Thanh khó hiểu: "Tại sao lại như vậy? Tôi đã đóng tiền thuê nhà nửa năm mà." 

"Tôi sẽ trả hết cho cô nửa năm tiền thuê. Đây! Tôi trả cô tiền thuê một năm luôn. Tóm lại, cô phải dọn đi ngay lập tức! Muộn nhất là sáng mai phải đi" 

Thái độ của ông chủ rất kiên quyết. Ông ta vốn là người thô lỗ. 

Lâm Vân Thanh ở đây không lâu nhưng cũng biết một chút về tính cách ông ta. 

Hai vợ chồng họ đều hơn 40 tuổi nhưng cãi nhau suốt ngày. Có khi ông ta còn làm vợ mình bị thương nên Lâm Vân Thanh cũng hơi sợ ông ta. 

Nhưng thấy một xấp tiền kia, bà ấy nhíu mày. 

Cảm giác bất thường ở quán ăn ngày càng tăng lên. 

Bà ấy đề phòng đẩy tiền lại cho ông ta: "Tôi đã đóng tiền, cũng ký hợp đồng rõ ràng nên tôi có quyền không rời đi. Nếu anh không có chuyện gì nữa thì tôi phải quay lại làm việc." 

Sau khi nói xong, bà ấy đứng dậy. 

"Hôm nay, dù cô muốn hay không cũng phải dọn đi. Nếu cô không tự đi thì tôi giúp cô!". 

Chủ nhà nói xong thì liền đứng dậy. 

Đợi đến lúc bà ấy lấy lại tinh thần thì ông ta đã xông vào phòng, kéo vali của bà ấy ra ngoài. 

Lâm Vân Thanh không thể tin là ông ta ngang ngược như vậy. 

"Chủ nhà! Anh làm thế này là vi phạm pháp luật!" Bà ấy xông đến cản ông ta. 

"Một kẻ từng đi tù như cô thì nói gì pháp luật với tôi?" Đối phương rồng to một câu. 

Vẻ mặt Lâm Vân Thanh dần dần thay đổi. 

Nhưng tiếp đó, trong chớp mắt bà ấy lại càng giữ chặt vali của mình: "Anh 

muốn tôi dọn đi cũng được, nhưng dù sao cũng phải cho tôi biết lý do chứ? Ai bắt tôi phải dọn đi hoặc anh có lý do gì không cho tôi ở đây nữa?" 

"Lý do là tôi không cho cô ở nữa. Đây là nhà tôi. Tôi muốn cho ai ở thì người đó ở, làm gì đến lượt cô tra hỏi?" 

Chủ nhà lục tung rồi ném hết đồ của bà ấy ra ngoài. 

"Anh dừng tay! Nghe không vậy? Anh làm bậy nữa là tôi báo công an đấy!" Lâm Vân Thanh cố ngăn cản nhưng bà ấy là phụ nữ thì sao có thể là đối thủ của một người đàn ông? 

"Được thôi! Cô báo công an thử xem! Đây là nhà tôi. Tôi không cho cô ở mà cô còn dám báo công an à? Tôi nói thật với cô, hôm nay có người cho tôi một số tiền lớn để cô dọn đi. Tốt hơn hết cô đừng cản đường tiền tài của tôi, 

nếu không đừng trách tôi trở mặt!" Người đàn ông trung niên không những ngang ngược, không sợ hãi mà còn hung hăng hơn. 

Ông ta rồng xong lại ném hộp nhạc trên tay ra ngoài. 

"Rắccc". Chiếc hộp bị bể chia năm xẻ bảy. 

Lâm Vân Thanh hét lên, đỏ mắt đuổi theo. 

Đây là món quà đầu tiên mà Du Tuấn tặng bà từ nhiều năm trước. 

Sau đó Du Ánh Tuyết ra đời, bà ấy lại dùng nó để dỗ con bé. 

Lâm Vân Thanh nâng hộp nhạc đã vỡ tan, kí ức tràn về làm lòng bà đau nhói. 

Nhưng... 

Ai đã cho chủ nhà một số tiền lớn 

để bà dọn đi? Sao họ phải làm thế? 

Chẳng lẽ... Lại là vợ Kiều Thanh Lương ư? 

Người đàn ông đằng kia vẫn đang ném đồ đạc của bà ấy. 

Hai mắt bà đỏ bừng. Bà ấy bước đến, không biết lấy sức ở đâu đoạt lấy vali trong tay ông ta. 

"Đừng đụng vào đồ của tôi!" Bà ấy lạnh lùng quát. 

Ông ta đẩy bà ấy ra, bà ấy lại nhào 

tới. 

Mấy lần như vậy làm đối phương tức giận, ông ta dùng hết sức đẩy bà ấy. 

Lâm Vân Thanh không đứng vững, ngã ra sau rồi lăn mấy vòng từ trên lầu xuống đất. 

Sau giây lát... 

Chỉ nghe thấy Lâm Vân Thanh rên rỉ đau đớn, sau đó hàng xóm nghe thấy nên chạy đến xem. 

"Trời ạ! Vân Thanh! Cô còn đứng lên được không?" 

"Mau gọi cấp cứu!" 

Lâm Vân Thanh cuộn tròn. Bà ấy định cố gắng hết sức ngồi dậy nhưng... 

Bà ấy làm sao cũng không thể động đậy. 

Ngay sau đó tầm mắt bà ấy toàn màu trắng, bên tai đầy tiếng ồn nhưng bà đã không còn cảm giác. 

Một giây sau... Bà ấy nhắm mắt, mất hết trị giác. 

Xe cấp cứu từ tòa nhà chạy ra. Ở góc tối, một chiếc xe sang trọng 

đứng đó, người ngồi ghế sau nhìn xe cấp cứu biến mất, trên mặt không có một chút đồng tình mà cười lạnh. 

"Chuyển khoản cho chủ nhà đi!" 

Đối phương ra lệnh. Cửa kính xe được nâng lên. 

"Vâng thưa bà chủ!" Người ngồi ghế trước đáp lại. 

"Đi thôi" Chiếc xe sang trọng dần dần biến mất. 

Lúc này bà chủ nhà quay về, cả nhà lộn xộn, thậm chí dưới đất có máu. 

Ông chồng lại mặc kệ, ngồi đó gọi điện mời người đánh bài. 

"Chuyện gì đã xảy ra? Sao đồ đạc của Vân Thanh bị vứt khắp nơi?" 

Thấy vợ tra hỏi, ông chủ mới cúp điện thoại sau đó quay đầu, kích động: "Chúng ta phát tài rồi! Hôm qua có một 

người tìm tôi, nói là chỉ cần đuổi người này đi, họ sẽ cho tôi một khoản tiền lớn. Sau này ông đây cũng không cần ở trong tòa nhà cũ này nữa!" 

"Anh ta đã tìm ông à?" Bà chủ lấy một tấm séc từ trong ví ra và nghi ngờ: "Nếu đã đi tìm ông thì sao vừa rồi còn tìm tôi?" 

"Còn sao nữa! Tất nhiên đưa tiền cho bà! Tôi xem xem bao nhiêu tiền?" Đối phương cướp lấy tấm séc rồi hạnh phúc đếm con số. 

Bà chủ lại cúi đầu, vừa dọn dẹp đồ đạc của Lâm Vân Thanh vừa hỏi: "Vết máu đằng kia là sao?" 

"Đừng nói nữa! Bà nhanh lau sạch vết máu đi. Trông xui xẻo quá!" 

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" "Do cô ta thôi! Dù thế nào cô ta 

cũng không chịu dọn đi. Tất nhiên tôi không thể để cô ta chặn đường phát tài của mình, nên.." 

"Vậy nên ông ngang ngược đuổi cô ta ra ngoài sao?" Nếu có án mạng thì ông chịu trách nhiệm được à?" Bà chủ cướp tấm séc: "Người ta chỉ để chúng ta bảo cô ta dọn ra ngoài, chứ không nói muốn chúng ta làm cô ta bị thương. Ông đừng ngồi nữa. Mau đến bệnh viện xem thế nào?" 

"Bà muốn đi thì đi, tôi không đi! Dù sao tôi được báo là tôi dùng cách nào cũng phải đuổi người này ra ngoài, có thể mạnh tay. Đối phương còn nói là nếu có chuyện gì, anh ta chịu trách nhiệm" 

Bà chủ trợn mắt nhìn chồng: "Chúng ta còn không biết đối phương là ai mà họ nói chịu trách nhiệm, ông 

cũng tin hả? Được thôi! Ông không đi thì tôi đi." 

Bà chủ nói xong, nhét tấm séc vào túi xách rồi ra ngoài. 

Mặc dù bà ta nhận tiền của người khác, muốn để Lâm Vân Thanh dọn đi nhưng từ đầu đến cuối, đối phương rất lịch sự, chưa từng dùng một từ "Đuổi" 

mà chỉ nói là "Mời" dọn đi. Hơn nữa, còn đề nghị Lâm Vân Thanh thuê một ngôi nhà tốt hơn của họ. 

Bà chủ vẫn cảm thấy đối phương cố ý giúp đỡ Lâm Vân Thanh, nghĩ kỹ đây cũng không phải chuyện gì xấu, thậm chí có thể coi là vẹn cả đôi đường nên bà ta mới nhận tiền của họ. 

Nhưng không ngờ để tên đàn ông chết tiệt kia xử lý lại dẫn đến mọi chuyện tồi tệ thế này. 

Bà ta lo lắng sợ hãi xuống lầu, đón 

xe đến bệnh viện. 

Phòng bệnh thường ở bệnh viện sẽ cho nhiều người ở cùng nhau. 

Lâm Vân Thanh nằm trên chiếc giường ngoài cùng, bà ấy đã tỉnh, cũng đã chụp X-quang. 

Bà ấy rất đau nên mặt mày trắng bệch, nằm yên không cử động được chút nào, còn nói không ra hơi: "Bác sĩ! Tôi không phẫu thuật chân không được à? Tôi về nhà nghỉ ngơi có được không?" 

"Cô không gãy xương bình thường mà gãy xương hông. Mất canxi nghiêm trọng, chẳng những gãy xương mà còn trật khớp. Nếu cô không phẫu thuật mà 

muốn về nghỉ ngơi thì đời này chỉ có thể nằm trên giường, mãi mãi đừng nghĩ đến chuyện đứng dậy" 

"Nhưng.." 

Lâm Vân Thanh không có ai giúp đỡ. Ở thành phố này, bà ấy không quen ai hết mà kinh tế còn căng thẳng. 

Bà ấy lấy đâu ra tiền mà phẫu thuật? 

"Vân Thanh! Cô đừng lo chuyện tiền. Tôi có tiền". 

Bà chủ rất áy náy. Bà ta bước vào, ngồi ở mép giường sau đó quay sang nói với bác sĩ: "Bác sĩ! Anh cứ sắp xếp phẫu thuật đi". 

"Được! Tôi sẽ sắp xếp ca phẫu thuật sớm nhất vào ngày mai. Nhưng mọi người cần nhanh chóng đóng đủ viện phí cho bệnh viện. Còn về phương án phẫu thuật thì chúng tôi đã bàn bạc xong. Xương hông là vị trí quan trọng nên cần dùng ít nhất ba định thép. Tất nhiên ba định thép chỉ giúp cố định xương của cô ấy, để xương tự lành. 

Nhưng cơ thể mỗi người khác nhau nên tình hình khôi phục khác nhau, mọi người cần phải chuẩn bị tâm lý.". 

Lâm Vân Thanh lo lắng: "Bác sĩ! Anh nói vậy là ý gì?" 

".." Bác sĩ nhìn bà ấy rồi nói thật: "Sau khi gắn định thép, rất khó khôi phục, máu không lưu thông chỗ khớp xương dẫn đến tỉ lệ hoại tử khá cao. Nếu khớp xương hoại tử.." 

"Không đi đứng được phải không?" Lâm Vân Thanh hít thở bình thường. 

"Mặc dù đây chỉ là khả năng nhưng vẫn mong là các cô chuẩn bị tâm lý". 

Lời bác sĩ làm bà ấy cảm thấy tuyệt vọng, khó thở. 

Con đường phía trước đều trở nên mù mịt . 

Nếu bà ấy tàn tật, bà ấy không thể 

duy trì cuộc sống cơ bản nhất ... 

Bà chủ nhà cũng hoảng sợ trước kết quả này.. 

Bà ta vẫn nghĩ chỉ gãy xương bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK