Mục lục
Mối tình của vị tổng tài bá đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài ra, Kiều Thanh đã phong tỏa tất cả các tin tức ngay từ đầu và các phương tiện truyền thông đã được thông báo để thay đổi nội dung của bản thảo. Lúc đó cô còn nhỏ như vậy, muốn biết cũng rất khó khăn. 

Dương Hòa Lâm trở về phòng, xem tờ bản thảo do cô ấy tự tay biên soạn đã bị cấm. Trong sáu năm này, cô ấy vẫn được giữ gìn cho đến nay. Bản. thảo này như một cái tát vào mặt, luôn luôn nhắc nhở cô ấy về trách nhiệm của một nhà báo trong việc tìm kiếm sự thật. 

Thời gian trôi qua thật nhanh. 

Làm việc ở nhà mỗi ngày, Du Ánh Tuyết cũng cảm thấy cuộc sống rất phong phú. Mặc dù công việc khó khăn nhưng có thể thấy sự cải thiện trong thái độ của mẹ cô đối với Kiều Phong Khang cùng việc đôi chân của bà ấy ngày càng tốt hơn, khiến cô thực sự rất vui mừng. 

Chỉ là... việc khó nhất mỗi ngày chính là giúp mẹ cô tắm rửa. Mỗi lần Du Ánh Tuyết lấy khăn đắp lên những vết thương trên người mẹ, cô lại cảm thấy đau như dao cắt. Cô đã hỏi qua nguyên do nhưng mẹ cô luôn im lặng, lảng tránh chuyện này. Vì vậy, Du Ánh. Tuyết cũng không hỏi thêm nữa. 

Sáng sớm vài ngày sau. Du Ánh Tuyết ra ngoài mua đồ ăn sáng, đứng xếp hàng trước cửa hàng bánh quẩy. Vất vả xếp hàng một lúc, 

cuối cùng cũng đến lượt cô. Nhưng khi mùi khói dầu xộc vào mũi, cô lập tức chạy sang bên cạnh nôn khan. 

“Cô bé, cháu không sao chứ?” Có một bà cụ tốt bụng đi qua vỗ lưng cho CÔ. 

“Không sao, không sao ạ..” Du Ánh Tuyết xua tay, đang định đứng vào hàng tiếp tục xếp hàng. Tuy nhiên, trước khi cô quay trở lại xếp hàng, lại một trận nôn ọe ập đến, cả người cô đều rất khó chịu. 

“Cháu để như vậy là không được đâu, bà nghĩ cháu mau đi khám ở phòng khám nhỏ bên cạnh đi, chắc là bị viêm dạ dày rồi” 

Du Ánh Tuyết vẫn muốn kiên trì mua bánh quẩy trước khi đến phòng khám nhưng cả người như bước trên mây, khó chịu đến cùng cực. Cô đành 

phải bỏ cuộc và đến phòng khám trước. 

“Bác sĩ, làm ơn giúp cháu lấy một ít thuốc tiêu hóa” Du Ánh Tuyết chịu. đựng khó chịu nói với bác sĩ. 

"Trường hợp nào mà cháu uống thuốc tiêu hóa? Đau dạ dày sao?" Bác sĩ hỏi như thường lệ. 

“Vâng, cháu vừa ngửi thấy mùi khói dầu, trong bụng hơi co rút muốn nôn. Không biết tối hôm qua có ăn nhầm gì không” 

“Nôn khan?” Bác sĩ liếc cô: “Triệu chứng này kéo dài bao lâu rồi?” 

“Sáng nay mới xuất hiện." 

"Được rồi. Ngồi xuống đi, đưa tay ra, tôi sẽ bắt mạch" 

Du Ánh Tuyết ngồi xuống đối diện bác sĩ cũng không nghĩ nhiều, nghe lời đưa tay ra. 

Bác sĩ giữ mạch hồi lâu, ngẩng đầu nhìn cô vài lần, sau đó hỏi: “Tuổi cháu cũng không lớn lắm nhỉ?” 

“Năm nay cháu vừa tròn mười tám tuổi”. 

Bác sĩ gật đầu: “Có bạn trai chưa?” 

Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy tính cách nữ bác sĩ này có hơi nhiệt tình, hăng hái nghĩ đến Kiều Phong Khang, cười gật đầu: “Vâng, có ạ” Trên mặt cô lộ ra vẻ ngọt ngào. 

“Vậy thì cháu còn nhớ, lần hành. kinh cuối cùng là khi nào không?” Bác sĩ tiếp tục nói, rút tay bắt mạch về. 

“Kinh nguyệt?” Du Ánh Tuyết nghi hoặc: “Giữa dạ dày và kinh nguyệt có liên quan gì sao?” 

“Mấy tháng rồi không tới?” Bác sĩ không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi 

ngược lại. 

Không hỏi thì không sao, nhưng khi bác sĩ hỏi, Du Ánh Tuyết đã nhớ ra một việc. Tháng này kinh nguyệt của cô có vẻ chậm hơn mười ngày, gần hai mươi ngày. 

"Thực ra ngày kinh nguyệt của cháu không bình thường nên cháu cũng không quá coi trọng. Tuy nhiên, bây giờ cháu nghĩ lại, chắc là bị hoãn lại gần hai mươi ngày". 

"Chuyện này gần như là cháu có thai rồi" Bác sĩ đưa ra kết luận. 

"Sao cơ ạ?" 

Có thai? 

Những lời nói của bác sĩ khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng. Cô hoài nghi nhìn chằm chằm bác sĩ rồi lắc đầu: "Không thể, chúng cháu..." 

Rõ ràng là có sử dụng biện pháp tránh thai! Làm thế nào có thể có thai được? 

“Bác sĩ, người nhất định nhầm rồi!” 

“Có thật hay không, kiểm tra một chút là rõ ràng thôi” Bác sĩ vừa nói vừa lấy một hộp que thử thai ra khỏi quầy: “Cháu tự đi kiểm tra đi, có hai vạch thì là có thai! Cháu cũng đừng quá lo lắng, hiện nay phụ nữ mang thai càng ngày càng trẻ, có rất nhiều người sinh em bé tuổi mười sáu đó". 

"Không có khả năng, cháu không cần kiểm tra!" Du Ánh Tuyết đẩy hộp que thử thai trở về, cô có chút tức giận với kết luận của bác sĩ nên đứng dậy đi thẳng ra ngoài. Tối qua, khi trò chuyện với chú ba, cô thực sự nghĩ rằng em bé rất dễ thương. Thậm chí, họ không khỏi thắc mắc con mình trông giống ai. 

Nhưng... cô không muốn sinh con tuổi mười tám! 

Khi ý tưởng có thể trở thành hiện thực, trong tiềm thức của cô rất mâu thuẫn. Nếu đó là sự thật thì cô càng không thể giải thích được với mẹ cô. Cô xác định chắc chắn bác sĩ đã nhầm lẫn, bước nhanh ra khỏi phòng khám. Chỉ là mới bước được vài bước, một hình ảnh đập thẳng vào tâm trí cô... 

Thường ngày, chú ba có chú ý đến việc tránh thai nhưng đêm đó... trong phòng tắm của hội quán, cái đêm mà cô bị anh cưỡng bức... 

Anh thô lỗ và hung dữ như vậy, làm sao có thể nhớ đến biện pháp tránh thai chứ? 

Nhưng cũng không nên trùng hợp như vậy phải không? 

Du Ánh Tuyết dừng lại, cắn môi, cúi 

đầu, xoay người trở lại phòng khám nhỏ. 

"Ừm, bác sĩ, cháu..." Một lần nữa quay lại thật sự khó mở miệng, mặt cô đỏ bừng. 

May mắn thay, nữ bác sĩ là một người rộng lượng. 

"Cháu cảm thấy lời tôi nói đúng sao? Ừm, tám mươi tám nghìn, cháu có thể trở về tự kiểm tra lại. Nếu muốn bỏ thì cháu bỏ càng sớm càng tốt, nếu không bỏ trước ba tháng trước, về sau muốn phá cũng rất phiền phức." 

Bỏ nó đi? 

Tay Du Ánh Tuyết vô thức ấn nhẹ lên vùng bụng dưới phẳng lỳ của mình. Nếu có em bé, cô có bỏ đi không? 

Nhưng đây là con của chú ba! Du Ánh Tuyết thanh toán tiền, cẩn 

thận mang theo chiếc hộp nhỏ ra ngoài. Khi cô bước ra khỏi phòng khám, đầu óc cô vẫn đang rối bời, như một mớ hỗn độn. 

Phải làm gì nếu cô đang thực sự mang thai đây? Nghỉ phép dài ngày ở nhà để dưỡng thai? 

Đang suy nghĩ lung tung thì có đứa trẻ đi xe đạp xiên xẹo trên đường, cô vô thức bảo vệ bụng dưới, tránh ra xa vì sợ bị va quệt. Cô ngạc nhiên trước loại phản xạ có điều kiện này, cảm thấy có hơi buồn cười. 

Cô vỗ nhẹ đầu: "Còn chưa biết mang thai hay không, sao lại cẩn thận thế này rồi!” 

Cô lẩm bẩm có chút mà đã tới cửa nhà. Nhìn cánh cửa đóng chặt, đột nhiên cô không dám đi vào. Nếu que thử thai này bị mẹ cô phát hiện thì sẽ 

thật khủng khiếp. Căn nhà rộng có chừng vầy, muốn giấu cũng không giấu được. Cô đang u sầu, đúng lúc này, cánh cửa bên cạnh từ bên trong mở ra. Dương Hòa Lâm ôm chăn bông bước ra phơi khô. 

“Tại sao em lại đứng ngây người ở đây?” Dương Hòa Lâm cười hỏi khi nhìn thấy Du Ánh Tuyết. 

Du Ánh Tuyết định thần lại, vặn chặt chiếc hộp trong túi: “Ừm, chị Hòa Lâm, em có thể... mượn nhà vệ sinh của chị được không?” Đôi mắt cô lóe lên sự hốt hoảng khi nói chuyện. 

Dương Hòa Lâm nhìn cô, ánh mắt cô ấy di chuyển từ gương mặt sang bàn tay Du Ánh Tuyết. Xét cho cùng, sau bao nhiêu năm làm báo, Dương Hòa Lâm rất giỏi quan sát. Vẻ mặt không được tự nhiên cùng bất an của 

Du Ánh Tuyết, cô ấy liếc mắt đã có thể nhìn thấu. Dương Hòa Lâm cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Em vào đi, sau khi phơi xong chăn bông thì chị sẽ vào, em cứ tự nhiên nhé”. 

“Cảm ơn chị Hòa Lâm” 

Du Ánh Tuyết nói xong bèn vội vàng đi vào nhà Dương Hòa Lâm. Nhà của Dương Hòa Lâm khác với căn nhà chỉ có bốn bức tường của cô, tuy rằng đây cũng là một ngôi nhà cũ nhưng rõ ràng là đã được cải tạo lại, đơn giản và phóng khoáng, sạch sẽ thoải mái. 

Trên chiếc bàn ngắn là tất cả các loại báo, cũng như một số máy tính và máy ảnh. Du Ánh Tuyết bước đến cửa phòng vệ sinh rồi đẩy cửa vào. Sau khi đóng cửa, cô lấy hộp giấy ra, đặt lên chiếc bàn tráng men. 

Cô chỉ cảm thấy tim đập càng ngày 

càng nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cuối cùng, cô lấy hết can đảm để xé hộp. 

Sau mười lăm phút. Du Ánh Tuyết ngây người nhìn hai vạch đỏ. Mặc dù trong lòng đã sớm chuẩn bị đầy đủ nhưng khi sự thật ở trước mắt, cô vẫn có chút mơ hồ. Điều đầu tiên cô trải qua chính là sự bất an cùng bỡ ngỡ về tuổi trẻ... 

Mười tám tuổi... 

Bản thân cô chỉ là một cô gái núp dưới vòng tay của người khác, vậy cô có đủ sức gánh vác trách nhiệm của một người mẹ không? 

Hơn nữa, không chỉ mẹ cô không đồng ý cho hai người ở bên nhau, ngay cả ông bà nội cũng chưa từng gật đầu. Nghĩ đến đây Du Ánh Tuyết cảm thấy có rất nhiều áp lực, nhất thời không 

biết phải làm sao với đứa trẻ này. 

Nhưng... nếu bỏ nó đi... 

Suy nghĩ của cô mới đến đây, đột nhiên cơn tức giận của Kiều Phong Khang hiện ra trong đầu cô, cô lắc đầu nói: "Không được, chú ba sẽ phát điện mất" 

Tự lẩm bẩm một mình, cô đã phủ nhận ý kiến đó. Dù thế nào thì đứa trẻ này cũng là của cô và chú ba, nếu thật sự bỏ đứa trẻ đi, cô không đành lòng... Cô vô thức lấy tay nhẹ nhàng che đi cái bụng phẳng lì của mình. 

Lúc đó trong lòng cô dâng lên một cảm giác lạ lùng khó tả, cô chỉ cảm thấy lạ thường khi nghĩ rằng nơi nhỏ bé này đang mang trong mình một mầm sống nhỏ bé. 

Bỗng nhiên, dường như ngay cả trái tim cũng mềm nhũn... Làm sao cô 

lại không muốn một sinh mệnh kỳ diệu như vậy chứ? 

Sau khi đưa ra quyết định này, sương mù cùng nỗi buồn trong lòng cô dường như bị gió thổi bay ngay lập tức. Hốc mắt không hiểu vì sao có chút nóng, trong lòng cũng nóng. Vì đứa nhỏ đã đến bên cô, vậy thì cô phải chịu trách nhiệm này! 

Du Ánh Tuyết vội vàng dọn dẹp phòng vệ sinh, trong đầu ngập tràn hình bóng của Kiều Phong Khang. Cô muốn nhanh chóng nói cho anh biết tất cả những điều này, cô nghĩ tâm trạng anh cũng sẽ bất ngờ và phấn khích như cô, hoặc hạnh phúc hơn! 

Dù sao anh cũng đã ba mươi tuổi, đã sớm đến tuổi làm cha rồi. 

Nghĩ đến anh rồi nghĩ đến đứa trẻ, trong đầu cô gần như có thể phác họa 

ra sự dễ thương của đứa trẻ khi gọi cha mẹ rồi, thứ cảm xúc vui sướng này đang cuồn cuộn trong lòng cô. 

Cô lon ton chạy ra, thấy Dương Hòa Lâm đang ngồi trên ghế sô pha, gõ máy tính. 

“Chị Hòa Lâm”. 

Du Ánh Tuyết chào hỏi. 

Dương Hòa Lâm ngẩng đầu nhìn lên, thấy khuôn mặt cô lúc này không còn bất an nữa mà thay vào đó là niềm vui sướng không thể ngăn cản. 

“Xong rồi?” Dương Hòa Lâm đặt công việc trong tay xuống. 

“Vâng, em xin lỗi vì đã làm phiền. chị” Du Ánh Tuyết xấu hổ nói lời xin lỗi. 

Dương Hòa Lâm mỉm cười: "Việc nhỏ mà." 

"À... Chị Hòa Lâm, em có thể nhờ 

chị làm giúp em một việc được không?" 

"Tất nhiên là được rồi, em cứ nói đi." 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK