Mục lục
Mối tình của vị tổng tài bá đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Vân Thanh nhìn Kiều Phong Khang rồi nói với cô: “Đưa thẻ ngân hàng này cho cha nuôi của con đi” 

Bà ấy còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “cha nuôi”. 

Du Ánh Tuyết hơi ngẩn người, không hiểu sao hai chữ “cha nuôi” này làm cho cô có cảm giác khó chịu. Cô nhìn mẹ, hơi mím môi, muốn phản bác lại. 

Có điều, khi Lâm Vân Thanh thúc giục thêm lần nữa: “Còn không mau đi đi?" 

Du Ánh Tuyết cúi đầu, chậm chạp đi đến trước mặt Kiều Phong Khang. 

Đưa thẻ ngân hàng cho anh. 

Anh không nhận, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Văn Thanh, im lặng không nói gì mà chờ Lâm Vân Thanh tiếp tục. 

Chỉ có hơi thở nặng nề cùng với hàng lông mày nhíu chặt chứng tỏ cảm xúc bây giờ của anh. 

“Cậu Phong Khang, nghe Ánh Tuyết nói mấy năm nay con bé được cậu nuôi lớn, tôi không biết phải cảm ơn cậu như thế nào, khoản tiền này là tiền để dành của tôi, hy vọng cậu nhận lấy.” 

Vốn dĩ khoản tiền này là dùng để đăng tin tìm người, nhưng sau đó bài đăng không thành công, nên hai ngày nay đã được trả về một phần. 

Du Ánh Tuyết khẽ nhíu mày. Ánh mắt Kiều Phong Khang càng 

thêm chăm chú. 

Chỉ nghe thấy Lâm Vân Thanh tiếp tục nói: “Đương nhiên tôi biết khoản. tiền này giống như là muối bỏ biển, vì thể sau này tôi và Ánh Tuyết sẽ còn từ từ trả lại cho cậu. Cho nên... sau này, Ánh Tuyết sẽ không còn là con gái nuôi của cậu nữa, con bé và cậu sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào cả. Cho dù thế nào tôi cũng mong cậu thành toàn cho hai mẹ con chúng tôi.” 

Càng nói gần cuối, giọng điệu càng nặng nề. 

Lòng Du Ánh Tuyết như bị hai bàn tay hung ác nhéo một cái, câu nói “con bé và cậu sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào” làm cho đầu ngón tay cô run rẩy, gần như không thể cầm nổi tấm thẻ mỏng manh kia. 

Vẻ mặt Kiều Phong Khang càng 

thêm lạnh lẽo. 

Anh không động đậy, chỉ nhìn thẳng về phía Du Ánh Tuyết. Ánh mắt anh nhìn cô từ đầu đến chân, hơi mập máy môi: “Còn cháu? Đây cũng là suy nghĩ của cháu? Cháu muốn tôi nhận lại số tiền này?”. 

“Ánh Tuyết, đưa thẻ cho cậu Phong Khang đi” Ngay lúc Du Ánh Tuyết còn chưa lấy lại được phản ứng, Lâm Vân Thanh khẩn trương hét lên: “Không phải con không thể tha thứ cho chuyện cậu ta làm mẹ bị thương sao, vì sao bây giờ lại do dự?”. 

Du Ánh Tuyết nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi nhét tấm thẻ vào trong tay anh. 

Vẻ mặt Kiều Phong Khang trầm xuống, giữ chặt tay cô theo bản năng. Anh dùng sức rất mạnh, giống như là 

muốn vặn gãy tay cô vậy. 

Chỉ nghe thấy anh bằng giọng, lạnh lùng hỏi: “Cháu thật sự muốn cắt đứt quan hệ với tôi?” 

Du Ánh Tuyết có thể cảm nhận được ánh mắt mẹ đang nhìn chằm chằm vào mình. 

“Ánh Tuyết, nếu con còn muốn đi theo cậu ta, mẹ cũng nguyện ý thành toàn cho con” Trái tim Du Ánh Tuyết run lên, cô nhìn về phía mẹ, trong đôi mắt có ánh sáng lấp lánh. 

“Mẹ sẽ rời đi” Lâm Vân Thanh nhắm mắt: “Mẹ... Coi như chưa từng tìm được con vậy” Trái tim cô đau đớn khôn xiết, nhưng còn lạnh hơn, giống như là rơi vào hầm băng. 

Hốc mắt của Du Ánh Tuyết ửng hồng, cô quay sang nhìn anh. 

Cô hít sâu một hơi, cố hết sức đề nén nỗi đau xuống đáy lòng, cứng nhắc nhét tấm thẻ ngân hàng vào trong tay Kiều Phong Khang.. 

sức lực cả người giống như là bị hút hết sạch, rất lâu... 

Cô mới có thể rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay lạnh bằng của anh. 

Cứ như là bị lột một lớp da, mu bàn tay của cô đỏ bừng lên. 

Mà trái tim của cô, cũng giống như bị lột một lớp da... 

Đau đến mức chỉ hít thở thôi cũng giống như là ngàn cây kim châm vào, mang theo cảm giác... 

“Rắc..” Một thanh âm vang lên, tấm thẻ ngân hàng kia gãy nát trong tay anh. Tấm card sắc bén của một đường trên ngón tay anh. 

Nhưng hàng lông mày của anh vẫn chưa từng thả lỏng, ánh mắt lạnh lùng lo lắng nhìn chằm chằm vào cô, tròng trắng mắt càng lúc càng đỏ sậm. 

Không biết qua bao lâu. 

Cửa phòng bệnh bị kéo ra rồi bị đóng lại. Nhưng Du Ánh Tuyết vẫn còn đứng ngây người tại chỗ, không thể cử động. 

Trong nháy mắt... 

Lòng cô giống như bị khoét mất một lỗ. Từng cơn gió thổi qua như cuốn hết cảm xúc trong lòng cô, chỉ để lại một mảng trống rỗng. 

Cắt đứt quan hệ? 

Cô không muốn. 

Tuy rằng chuyện anh giấu cô làm mẹ bị thương khiến cho cô vô cùng, vô cùng tức giận. Nhưng mà nếu hoàn 

toàn cắt đứt quan hệ với anh, vậy cô không thể nào làm được! 

Chỉ cần ngẫm lại, cô sẽ cảm thấy khó chịu... 

Nhưng mà ở trước mặt mẹ, cô lại không thể không làm như vậy. 

Còn anh, anh đi thật sao? 

Kiều Phong Khang đi rồi, cả ngày Du Ánh Tuyết đều ngẩn ngơ. 

Lâm Vân Thanh nhìn thấy vậy thì trong lòng vô cùng lo lắng. 

Căn bản là bà ấy không lường trước được tình cảm giữa hai người bọn họ thật ra không đơn giản chỉ là cha và con gái nuôi. 

Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Du Ánh Tuyết, trong lòng Lâm Vân Thanh không đành lòng. Ngang ngược chia rẽ một đôi tình nhân đúng thật là hành 

động quá tàn nhẫn. 

Có điều, chỉ cần nhớ đến bà cụ nhà họ Kiều, cảm giác không đành lòng trong tim Lâm Vân Thanh cũng giảm bớt, lòng cũng cứng rắn hơn rất nhiều. 

Cùng ngày, Phùng Linh Nhi gọi điện thoại cho cô, nói là bạn học hẹn tối đến hội sở chơi, còn có mấy cậu ẩm học làm ông chủ nữa. 

Du Ánh Tuyết không thấy chút hứng thú nào vì thế tìm đại cái lý do để từ chối. 

Kết quả, khoảng chừng hơn chín giờ tối, Phùng Linh Nhi lại gọi đến một lần nữa. 

“Du Ánh Tuyết! Cậu đến đây nhanh đi” Giọng nói của cô ấy ở đầu bên kia vô cùng kích động. 

Du Ánh Tuyết không còn chút sức 

lực nào, đứng ở cửa sổ yếu ớt nói với cô ấy: “Tớ thật sự không đi đâu, các cậu chơi đi”. 

“Du Ánh Tuyết, bạn trai cậu đến đây! Tớ vừa mới nhìn thấy anh ta đang 

trong một phòng với một cô gái rất xinh đẹp. Cậu nhanh đến đây nhìn xem” Những người ở đầu dây bên kia đang điên cuồng gào thét. 

Du Ánh Tuyết ngẩn ra, tầm mắt thê lương nhìn chằm chằm bóng tối dưới lầu. 

Anh... đang ở cùng với người phụ nữ khác? 

Là Tô Hoàng Quyên sao? 

“Tớ không đi, các cậu chơi tiếp đi.” Rồi cô không nói thêm gì nữa mà nhanh chóng cúp điện thoại. 

Cô ngồi ở mép giường quạt cho mẹ 

vài cái, trong lòng đầy sầu muộn. 

Rồi lại mở TV lên. 

Vì mẹ đã ngủ nên cô mở âm thanh rất nhỏ, nhưng mà trong lòng cô làm thế nào cũng không thể yên tĩnh được. 

Cuối cùng cô không có cách nào nghĩ thêm gì nữa, cầm lấy túi xách và đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh. 

Trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh anh và người phụ nữ khác ở bên nhau. 

Hình ảnh đó tra tấn cô đến phát điên luôn rồi. 

Đúng, cô ghen tị! Ngày hôm qua hai người đã cãi nhau ầm ĩ, hôm nay lại gần như cắt đứt quan hệ, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến việc anh ở cạnh người phụ nữ khác, cô lại không cách nào bình tĩnh nổi. 

Sao anh lại có thể tìm thấy niềm 

vui mới nhanh như vậy? 

Du Ánh Tuyết lái xe đến chỗ Phùng Linh Nhi nói. 

Cô mới đi vào, tất cả các bạn học đều nhìn về phía cô. Nếu trước kia là ánh mắt hâm mộ, vậy thì giờ phút này tất cả đều trở thành ánh mắt đồng cảm. 

Phùng Linh Nhi tức đến phát ngất: “Tớ vừa nhìn thấy anh ta ôm người phụ nữ khác vào phòng 808" 

“Tớ nói rồi, đàn ông lớn tuổi đều không đáng tin cậy đâu. Du Ánh Tuyết, tớ khuyên cậu nên nhanh chia tay đi” 

“Chia gì mà chia chứ, từ trước tới nay đàn ông thường gặp dịp thì chơi nhiều như vậy. Chỉ cần anh ta đối xử tốt với cậu, tớ cảm thấy cậu nên nhắm 

một mắt mở một mắt đi. Bây giờ người đàn ông tốt như thế khó tìm lắm, nếu cậu muốn giống như vật cưng luôn ở 

bên cạnh mình thì càng thêm khó tìm hơn” 

Không muốn khiến cho mình quá mất mặt, nhưng mà giờ phút này, khi Du Ánh Tuyết nghe thấy những lời khuyên này chóp mũi không nhịn được mà dâng lên một sự chua xót. 

Cô hiểu Kiều Phong Khang. Anh tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện gặp dịp thì chơi, trước nay anh đều không có hứng thú với phụ nữ. 

Nếu anh thật sự cặp kè với một người phụ nữ khác, vậy chứng minh... 

Người phụ nữ khoác tay anh, ít nhất anh không cảm thấy ghét bỏ cô ta, thậm chí còn có chút thiện cảm. 

Chẳng lẽ... 

Tình cảm của anh, nói bỏ là có thể bỏ liền sao? Hơn nữa... Lại còn bằng 

tốc độ nhanh như vậy? 

Du Ánh Tuyết hít sâu một hơi rồi đứng dậy: “Tớ đến phòng 808” 

“Muốn tớ đi cùng với cậu không?” Phùng Linh Nhi lo lắng hỏi. 

Du Ánh Tuyết lắc đầu: “Không cần” 

Phùng Linh Nhi cũng không kiên trì đòi đi cùng. Dù sao, tình cảm là chuyện của hai người, người ngoài như cô ấy có gấp cũng không giúp được gì. 

Bên kia. 

Trong phòng bao 808, ba người Hồ Minh Tuấn, Lê Tiến Minh và Trần Thanh Tùng đang ngồi đánh bài. 

Mà trong một phòng nhỏ khác, Kiều Phong Khang đẩy hợp đồng và cây bút cho cô gái kiều diễm trước 

mặt: “Cô An, rượu đã uống, hát cũng xong, nên chơi thì đã chơi rồi, bây giờ 

hẳn là thời cơ tốt để ký tên nhỉ? 

Cô gái trẻ tuổi này chính là danh viện nổi tiếng của thành phố An Lập. Tuổi còn trẻ mà đã ngồi trên ghế phó tổng giám đốc của An Thiên, được chủ tịch Từ tự mình đề cử đến ký hiệp ước hợp tác với Kiều Thanh. 

“Đó là điều đương nhiên” Người phụ nữ cầm bút lên, ký được một chữ thì gác bút xuống. 

Cô ta mỉm cười nhìn người đàn ông tuấn tú đối diện: “Có điều... nếu dễ dàng ký như vậy thì sau này sẽ khó được anh Phong Khang đây ở cạnh. phục vụ một lần, chẳng phải là rất đáng tiếc sao?” 

Vẻ mặt Kiều Phong Khang gần như đã hết kiên nhẫn. 

Anh khẽ nhíu mày, mím chặt môi không nói gì. 

Người phụ nữ lại đứng dậy, chầm chậm đi về phía anh, lớn mật chủ động đến gần anh rồi ngồi thẳng lên đùi anh. 

Hai tay nhỏ nhắn mềm mại thân. mật ôm cổ anh, híp mắt hà hơi thổi khí dụ dỗ anh. 

“Anh Phong Khang, đã từng có người nào nói môi anh rất... Gợi cảm chưa?” Người phụ nữ cười khúc khích, vừa mê người vừa quyến rũ, ngón tay chọt nhẹ vào vị trí tim anh: “Gần đây mọi người đều đồn rằng ở chỗ này của anh Phong Khang có chôn giấu một cô gái thần bí, ngoại trừ cô ấy, không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể làm cho anh liếc mắt một lần. Có phải là thật hay không?” 

Nhắc tới người phụ nữ kia, ngực Kiều Phong Khang lại xuất hiện cảm giác hờn dỗi, biểu cảm trên mặt càng 

thêm khó coi. 

Mà ngay trong lúc anh thất thần, đôi môi đỏ của người phụ nữ này dám lớn mật lưu luyến trên cần cổ gợi cảm của anh. 

Khung cảnh trước mắt Kiều Phong Khang chỉ toàn là hình bóng gương mặt cô, cho dù nhắm mắt lại, cũng chỉ toàn là cô. . 

Loại cảm giác này làm anh cực kỳ bực bội, trong lòng bất ổn không yên. Anh thật sự rất muốn xách cô gái nhỏ kia đến trước mặt rồi dạy dỗ cô một phen. 

Càng muốn cô thì càng cảm thấy người phụ nữ trước mặt quá là phiền phức. 

Anh nhíu mày, không hề khách sáo đưa tay kéo người phụ nữ đang treo trên người mình ra. 

Khuôn mặt lạnh bằng nhìn đối phương: “Người An Thiên các người trước giờ đều dùng thủ đoạn này để bàn chuyện làm ăn với khách hàng sao? Đúng thật là làm cho tôi phải lau mắt mà nhìn đấy”. 

Người phụ nữ lập tức sửng sốt, rồi sau đó không những không tức giận, ngược lại còn cười khẽ. Một lần nữa. đưa tay về phía anh, bàn tay mềm mại sờ ngực anh, ngón tay thon dài chạm nhẹ một cái rồi thuần thục cởi áo sơ mi của anh ra. 

Cơ ngực hoàn mỹ vừa lộ ra gần như làm cho ánh mắt người phụ nữ trở nên sáng ngời. 

“Tổng giám đốc Phong Khang nghiêm túc như vậy nên chắc sẽ không chơi trò lạt mềm buộc chặt đúng không?” 

Kiều Phong Khang nhìn cô ta từ trên xuống, ánh mắt lạnh đến mức làm cho người ta phải thấy sợ hãi, giống như là băng tuyết ngàn năm, có thể đông cứng người khác ngay lập tức. 

Anh nắm lấy tay người phụ nữ, dùng lực cài lại cúc áo: “Cô An, trước khi chọc cho tôi thật sự tức giận, tôi khuyên cô cởi ra thế nào

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK